Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 135




Edit: Qing Yun

Những ngày tiếp theo, nhóm Việt Khê không gặp lại Bạch Kỳ Thạch lần nào nữa, theo lời Bạch Tề Tinh nói thì gần đây trời lạnh, cơ thể Bạch Kỳ Thạch lại không tốt, khí lạnh nhập thể, nhiễm lạnh, cho nên chỉ có thể ở trong phòng.

Qua mấy ngày, người đến nhà họ Hàn ngày càng nhiều, đủ loại hơi thở khác nhau xâm lấn núi rừng, lại hỗn tạp bên nhau khiến người khác khó bề phân biệt.

Người của Thiên Sư Minh cũng đến, lại nói minh chủ của Thiên Sư Minh bây giờ có chút quan hệ với Chu Tam Thông, ông ta tên là Lý Huy, khi Chu Tam Thông còn sống, hai người là bạn tốt của nhau, cùng nhau lãnh đạo Thiên Sư Minh, sau khi Chu Tam Thông mất tích, ông ta lập tức lên thẳng chức minh chủ Thiên Sư Minh.

“Lúc Tam Thông mất tích, người của Thiên Sư Minh đã tìm kiếm rất lâu, nhưng mà không tìm được một chút tung tích nào của ông ấy cả…” Lý Huy lắc đầu cảm thán nói, sau đó ông ta từ ái nhìn Việt Khê: “Cũng vì nguyên nhân này nên khi nghe có một cô gái tự xưng mình là cháu gái ông ấy, phản ứng đầu tiên của bọn ông là không tin. Khả năng lúc ấy có người còn làm ra một vài hành động không lễ phép với cháu, mong rằng cháu không để ý.”

Việt Khê nhìn vị minh chủ Thiên Sư Minh tự tìm tới cửa này, cô hồn nhiên không thèm để ý nói: “Không sao cả, dù sao bọn họ cũng không đánh lại được cháu, đều bị cháu dạy cho một trận.”

Cô nhìn thanh niên bên cạnh Lý Huy: “Cháu nghĩ có lẽ anh đây có rất nhiều cảm xúc với chuyện này.”

Thanh niên bị cô nhìn chằm chằm thì rụt tay ra sau theo bản năng, trên mu bàn tay anh ta có một vệt đỏ nhạt, tuy rằng nhạt nhưng dù anh ta làm cách nào nó cũng không biến mất.

Lý Huy cười nhẹ, nói: “Ông thấy cháu thật sự kế thừa toàn bộ năng lực của Tam Thông, tu vi không tầm thường, trước kia những người này tìm đến cháu gây chuyện xem ra là đá phải ván sắt. Như vậy cũng tốt, cho bọn họ một bài học, tránh cho bọn họ luôn tự cho mình hơn người.”

Việt Khê thản nhiên nói: “Con người cháu trước nay người không phạm ta ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, làm ta không vui, vậy thì cháu cũng không muốn làm người đó không vui.”

Lý Huy khẽ gật đầu: “Tính cách ân oán rõ ràng của cháu đúng là rất giống ông nội cháu, quả nhiên là do một tay ông ấy dạy bảo.”

Đột nhiên như nhớ tới điều gì, ông ta nói: “Đúng rồi, chẳng mấy chốc nữa là đến thời gian tranh cử minh chủ Thiên Sư Minh, là cháu gái Tam Thông, cháu có muốn tranh cử không?”

“… Ông không cần thử cháu.” Việt Khê ghét nhất loại người thích quanh co lòng vòng, cô lập tức nói rõ thái độ của mình: “Cháu không có hứng thú làm minh chủ gì đó, có lẽ người khác nằm mơ cũng muốn có được chức minh chủ này, nhưng đối với cháu nó không là gì cả. Trước kia ông nội là minh chủ Thiên Sư Minh, nhưng đó là chuyện của ông ấy và Thiên Sư Minh các ông, không liên quan gì đến cháu cả.”

Nghe vậy, Lý Huy xem như hiểu rõ thái độ của cô, ông ta thở dài nói: “Con bé này có tính cảnh giác rất cao, tính cách cũng độc, như thế không giống Tam Thông. Tam Thông là người tiêu sái, kết bạn khắp nơi, không có bất luận kẻ nào không thích ông ấy. Nếu cháu có việc thì có thể nói một tiếng, đám bạn bọn ông sẽ không đứng nhìn mà không làm gì.”

Việt Khê lẳng lặng nhìn ông ta như là muốn nhìn xem rốt cuộc lời ông ta nói là thật lòng hay giả, Lý Huy không tránh né, con người ông ta có thể có khuyết điểm, nhưng tuyệt đối không phải loại tiểu nhân này.

Sau một lúc lâu, Việt Khê nói: “Nếu là chuyện chính cháu cũng không giải quyết được thì đại khái các ông cũng không có cách. Có điều cháu sẽ ghi tạc trong lòng ý tốt của ông.”

Nói xong, cô bắn nhẹ một cái lên nước trà, một giọt trà bay ra ngoài bắn lên mu bàn tay người thanh niên kia. Vết đỏ nhạt dần, thanh niên trợn tròn mắt, anh ta cảm nhận chân khí đang quay lại đan điền thì vui mừng ra mặt.

Lý Huy cũng không nói nhiều, ông ta chắp tay với cô sau đó dẫn người rời đi.

Đi một đoạn xa, người thành niên bên cạnh ông ta mới nói: “Sư phụ, người cảm thấy Việt Khê này thật sự không muốn làm minh chủ Thiên Sư Minh hay chỉ nói dối để lừa chúng ta?”

Lý Huy quay đầu liếc nhìn anh ta rồi lạnh nhạt nói: “Minh chủ Thiên Sư Minh cũng chỉ là một chức suông, làm thiên sư, điều chúng ta phải làm là nỗ lực tu luyện, bắt quỷ hàng yêu, chứ không phải mê luyến quyền lợi. Bây giờ thiên hạ gặp nạn, nếu tâm tư anh thuần thì không cần vào đời nữa, cứ ở lại trong núi đi, bằng không tôi sợ anh không còn mạng đâu.”

Đối với người đồ đệ này, ông ta chỉ nói đến đây. Nghĩ đến Việt Khê, người ta nhỏ tuổi hơn đồ đệ của mình, nhưng hơi thở của đối phương bình thản như không, tu vi thâm hậu, đúng người người so người tức chết người.

“Chu Tam Thông à Chu Tam Thông, ông đúng là tìm đồ đệ cũng muốn áp tôi một đầu…” Lý Huy lắc đầu cảm thán, trong mắt hiện lên vẻ hồi ức.

Theo thời gian trôi đi, mấy người Việt Khê nhạy bén cảm nhận được oán khí xung quanh ngày một nặng, người trên núi Già Nam không tránh được việc bị oán khí ảnh hưởng, tính cách trở nên táo bạo dễ giận, mặt trái cảm xúc trong lòng dễ dàng bị khuếch đại lên. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã có không ít thiên sư có tu vi thấp bị tâm ma lâm lấn hoặc là xảy ra xung đột, thật sự làm người đau đầu.

Trước một ngày đi đến nơi phong ấn long cốt phía sau núi, trên núi lại có người đến, trong đó có hai người là người mà Việt Khê và Hàn Húc quen, là Bạch Trường Y và Sư Ngụy, ông lão Bạch Trường Y vẫn dáng vẽ râu trắng bay bay, nhìn rất tiên khí, còn Sư Ngụy, hơi thở của ông ta có phần âm trầm, đặc biệt khi đến núi Già Nam, vẻ âm u của ông ta càng trở nên rõ ràng, ai nhìn thấy cũng cảm nhận được sự âm trầm đó.

“Ông sao vậy? Là gặp phải chuyện gì không thoải mái à?” Bạch Trường Y không nhịn được bèn hỏi.

Ánh mắt Sư Ngụy nặng nề, lệ khí trong trong lòng dâng lên không cách nào khống chế, làm ông ta cực kỳ bực bội, ông ta nói một cách cứng ngắc: “Không có việc gì, chỉ là gần đây tu hành không được thuận lợi.”

Nghe ông ta nói như vậy, Bạch Trường Y vỗ vai ông ta, nói: “Ông đừng có gấp, đến trạng thái như chúng ta, tu vi sẽ càng khó tiến bộ hơn, cứ từ từ thôi.”

Tâm thái của ông lão này thật sự rất tốt.

Hai người nhìn thấy Việt Khê và Hàn Húc đứng cùng Bạch Tề Tinh thì sắc mặt đều thay đổi, Bạch Trường Y là hổ thẹn, Sư Ngụy thì càng âm trầm hơn.

“Ai, bạn nhỏ, xin lỗi vì ngày đó đã nghi ngơ thân phận của cháu.” Bạch Trường Y cảm thấy mình mà nói nữa thì càng xấu hổ hơn.

Sư Ngụy hừ một tiếng: “Ngày đó thân phận của nó rất không rõ ràng, chúng ta nghi ngờ là điều rất bình thường. Dù bây giờ tôi vẫn cảm thấy thời gian nó xuất hiện quá trùng hợp, vẫn chưa hết nghi ngờ chúng nó đâu.”

Một người hòa thượng mặc cà sa màu đỏ ở bên cạnh đột nhiên chen qua, mắt anh ta sáng lên khi nhìn Hàn Húc: “Thí chủ, chúng ta lại gặp mặt… Thí chủ, cậu thật sự không muốn làm hòa thượng à? Tôi thấy cậu phật tính đầy mình, nếu cậu muốn tu Phật thì chắc chắn là làm ít hưởng nhiều, cậu tin tôi đi.”

Việt Khê và Hàn Húc nhìn nhau, cô hỏi: “Cậu quen người này à?”

Hàn Húc lắc đầu, lại gật đầu nói: “Cô cũng gặp rồi, là ở Hồ Đen của thành phố A, lúc ấy anh ta còn la hét muốn cô làm hòa thượng.”

Nói đến đây, Việt Khê liền nhớ ra, trên mặt cô lộ ra vẻ hiểu rõ.

Không Sắc vui mừng nói: “Hai cô cậu còn nhớ rõ tôi à, vậy có làm hòa thượng không? Không làm hòa thượng cũng không sao, Phật gia chúng tôi cũng có đệ tử tục gia, hai cô cậu không muốn là đệ tử Phật gia cũng được. Đến lúc đó tôi nói sư huynh tôi thu hai người làm đồ đệ… Hai người có biết sư huynh tôi là ai không? Tên anh ấy là Không Văn, tu vi cao hơn tôi rất nhiều, hai người bái sư tuyệt đối không lỗ…”

Việt Khê: “…”

Cô kiên quyết lắc đầu, nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

Nghe vậy, vẻ mặt Không Sắc lập tức trở nên mất mát, anh ta lẩm bẩm: “Hạt mầm tốt như vậy, tu Phật tốt biết bao, quy y cửa Phật không tốt à…”

Vị đại sư này nói thật nhiều!

Những người khác thấy đại sư Không Sắc của Trường Ninh Tự quen biết Việt Khê và Hàn Húc nói thì đều ngạc nhiên, Bạch Trường Y hỏi: “Không Sắc, sao anh lại quen bọn họ?”

Không Sắc gật đầu nói: “Từng gặp mặt một lần, bọn họ là hạt giống tu Phật rất tốt, đáng tiếc….”

Việt Khê và Hàn Húc coi như không nghe thấy, cũng không nhìn ánh mắt ai oán của anh ta, nói thật, Việt Khê cảm thấy khả năng Phật pháp của anh ta cũng không tinh vi, tứ đại giai không đâu của Phật giai như lời đồn đâu?

Nghe được nghi vấn của cô, Hàn Húc cười khẽ nói: “Tứ đại giai không không có nghĩa là không có cảm xúc, không có d*c vọng. Là con người đều có cảm xúc, “không” chỉ là một loại trạng thái, có thể làm nhạt đi loại d*c vọng này, như thế mới gọi là “không”. Nói cách khác, một người gỗ nói không vui không buồn, càng không có d*c vọng, tại sao nó không đại tới cảnh giới tứ đại giai không? Tứ đại giai không, cái tu chính là tâm tính chứ không làm thay đổi tính cách một người!”

Cho nên, người lảm nhảm sẽ vẫn luôn lảm nhảm.

Nghe được lời giải thích của cậu, Việt Khê cái hiểu cái không, nhưng Không Sắc ở bên kia nghe được thì chỉ hận không thể lôi kéo Hàn Húc quy y cửa Phật ngay lập tức, đây quả thật là hạt giống tu Phật trời sinh.

Hàn Húc thấy vẻ mặt hưng phấn của anh ta thì khóe mắt giật nhẹ, cậu duỗi tay giữ chặt tay Việt Khê, chân bước một bước. Một bước này, cả hai người họ lập tức biến mất trước mặt mọi người, mọi người sửng sốt vô cùng.

“…”

“Thanh niên này…”

Trong lòng ai nấy đều kinh hãi, thậm chí là hoảng sợ, một bước nhẹ nhàng như vậy, thậm chí không xuất hiện không gian dao động mà trực tiếp phá không biến mất. Những người đang ngồi ở đây cũng có người làm được chuyện xé rách không gian, nhưng tuyệt đối không làm được nhẹ nhàng như vậy.

Lần đầu tiên bọn họ chú ý tới thanh niên nhìn ôn hòa vô hại bên cạnh Việt Khê. Một động tác nhẹ nhàng biểu hiện thực lực của cậu đủ cho người ta hoảng sợ, sau khi biết hai người là sư đồ thì trong lòng mọi người đều như sụp đổ.

Thật là sư đồ nghịch thiên!

Lúc này, Việt Khê và Hàn Húc đã đến một nơi khác, đây đại khái là một vùng thuộc nhà họ Hàn, bốn phía không có người, dân cư thưa thớt.

“… Đã về sao không đến nhìn tôi một cái, thật là vô tình.”

Một giọng nói quyến rũ vang lên, Việt Khê tránh ra sau tòa núi theo bản năng. Trốn xong rồi, cô mới nghĩ tại sao mình phải trốn?

Hai bóng người đi tới, một người dáng người yểu điệu một người cao lớn, một trong số đó còn là người Việt Khê quen biết.

— Bà Hàn!