Nam Chính Vậy Mà Lại Yêu Phản Diện

Chương 12




Đến 9 giờ tối là biệt thự nhà họ Bùi sẽ tắt điện.

Dù sao thì trong nhà cũng có hai đứa nhỏ còn đang là học sinh đều đi ngủ từ rất sớm, hơn nữa sáng nào dì Đào cũng phải dậy để nấu ăn cho bọn trẻ nên cũng hình thành thói quen đi ngủ sớm.

Bùi Lợi Bân thường ngày phải thức khuya để tham gia tiệc rượu, nhưng hôm nay khó có được một ngày về sớm nên cũng muốn ngủ bù.

Ông ta một bên liên tục suy nghĩ xem con trai mình rốt cuộc là đang trở nên tốt hơn hay là đang học cái xấu, một bên bối rối mơ màng chìm vào giấc ngủ.

...............

Kim đồng hồ điểm 10 giờ tối.

Mắt thấy thời gian không có sai lệch bao nhiêu, Bùi Lâm lắc lắc con heo đất.

Một trong những lợi thế của tiểu thiếu gia chính là khi các bạn nhỏ cùng tuổi còn đang tiết kiệm mấy đồng tiền lẻ thì con heo vàng của y đã có đầy những đồng 50, 100 tệ xanh xanh đỏ đỏ mà  y có thể tùy tiện mang đi tiêu.

Phòng lớn của biệt thự ở rất xa, cách âm cũng tốt, muốn âm thầm đi xuống dưới lầu cũng rất dễ dàng. Tiếng mưa rơi rào rào bên ngoài còn giúp y tăng thêm một tầng yểm hộ.

Nhưng Bùi Lâm vẫn tính sai một chỗ.

Y vạn lần không ngờ tới, dưới lầu vậy mà lại có người.

Dưới ánh đèn mờ ảo của cánh cửa tủ lạnh đang hé mở, Đào Tiểu Ninh quay đầu lại với một bên má phồng lên vì đang ăn bánh kem: "Nồi, nồi, nồi....?"

*Tui không hiểu con bé này đang nói gì cả, có ai biết thì chỉ tui với.

Bùi Lâm đỡ chán: "Xuỵt! Nửa đêm rồi còn không đi ngủ, đang làm cái gì vậy?"

Đôi mắt to tròn của Đào Tiểu Ninh tràn đầy vẻ vô tội: "Em....em đói."

Đói?

Hôm nay khó có được một ngày cha y về nhà sớm, dì Đào đã chuẩn bị một bữa tối cực kì phong phú, nhiều thức ăn như vậy mà con bé này vẫn ăn không no??? Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, Đào Tiểu Ninh năm 14 tuổi mới đột nhiên gầy đi, còn những năm trước đó, con bé quả thực là một tiểu mập mạp ăn khỏe uống khỏe.

Đào Tiểu Ninh: "Ô, người ta đang tuổi ăn tuổi lớn mà."

Cô nhóc vừa tiếp tục ăn bánh, vừa yếu ớt quan sát Bùi Lâm.

Cô nhóc bên này một thân váy ngủ màu hồng phấn, mà Bùi Lâm bên kia lại một thân áo mưa và giày đi mưa chỉnh tề nghiêm túc. Rõ ràng là đang muốn lẻn ra bên ngoài.

Nhưng mà!

Cô nhóc nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại đã là nửa đêm, bên ngoài tối đen lại còn có mưa rơi...

Bùi Lâm: "Nhóc tiếp tục ăn đi, coi như không nhìn thấy anh, tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài."

Đào Tiểu Ninh sợ hãi, liều mạng lắc đầu.

Như vậy sao mà được? Chuyện lớn như thế, nhóc không dám giấu giếm cha mẹ!

Đôi mắt màu xám của Bùi Lâm nhìn về phía cô nhóc: "Ngày hôm nay nhóc ngoan ngoãn nghe lời, sau này anh sẽ không lạnh nhạt với em nữa, trở thành anh trai chân chính của em, cùng em ăn sáng, dạy em làm bài tập. Đồng ý không?"

Đào Tiểu Ninh: "........"

Phải làm sao đây, cô nhóc động tâm mất rồi!

Bởi vì cô nhóc vẫn luôn muốn anh trai để ý đến mình!

................................

Cửa tủ lạnh mở ra, Bùi Lâm thuận tay lấy ra túi trứng cuộn mà dì Đào đặc biệt chuẩn bị.

Xe taxi đi được một lúc, y tự mình mở túi lấy ra một cuộn nếm thử.

Hương sữa ngập tràn, hành lá thái nhỏ, tỉ lệ mặn ngọt vừa đủ, tay nghề của dì Đào vẫn luôn rất tốt, so với trong kí ức còn ngon hơn.

Y lại nhớ tới những năm tháng đã từng được ăn cơm dì Đào nấu.

Ngay sau đó lại rũ mắt tiếp tục ăn. Y ăn rất chậm, cẩn thận ghi nhớ mỗi một phần hương vị của món ăn này.

Sống lại một lần, y đã từng thề sẽ không sống một cuộc sống vô vị như đời trước, y sẽ cố gắng hưởng thụ tất cả mọi thứ trong sinh mệnh.

Y đang nỗ lực.

Tỉ như hôm nay, y để ý thấy trên áo ngủ màu hồng của Đào Tiểu Ninh còn gắn thêm một con thỏ nhỏ đáng yêu, hay như trên áo mưa của y cũng được in lên một con vịt màu vàng.

Cõ lẽ những thứ này đều không có ý nghĩa gì to lớn.

Cũng chỉ là những điều vụn vặt trong cuộc sống. Nhớ cũng được mà không nhớ cũng chẳng sao.

Nhưng ai mà biết được?

Có lẽ những mảnh ghép lặng lẽ và nhạt nhẽo này mới chính là "cuộc sống".

Đời trước, tại giây phút cuối cùng của cuộc đời, điều y nghĩ đến cũng không phải là cái gì đó lớn lao mà chỉ là những gam màu xinh đẹp trong suốt thời thơ ấu.

.......................

Tài xế: "......"

Lúc ông đón người lên xe, kì thật cũng không nghĩ quá nhiều. Chỉ thắc mắc là cha mẹ của đứa nhỏ này đã đi đâu rồi, gan cũng lớn quá rồi!

Nhưng khi ông lái xe đi xa hơn, có đoạn đèn đường bị hỏng, một mảnh tối tăm, ông mở đèn xe càng lái càng cảm thấy lo lắng.

Cẩn thận nghĩ lại, một đầu của con đường này chính là bệnh viện, một đầu khác lại là nhà tang lễ của thành phố.

Hơn nửa đêm, một đứa trẻ bắt xe từ vùng ngoại thành, điểm đến lại là bệnh viện, mặc một thân đồ trắng, bộ dáng quá mức đoan chính, không giống như những đứa trẻ bình thường.

Càng tệ hơn là, khi xe đang chạy, cậu bé đột nhiên cầm lấy một thứ màu vàng, vuông vắn mỏng manh bắt đầu ăn. Dù nhìn thế nào thì tài xế vẫn cảm thấy thứ cậu bé đang ăn giống tiền giấy được đốt khi hóa vàng mã.

"Cháu, cháu bé à...."

"Dạ?"

"Đã nửa đêm rồi, cháu đi, đi bệnh viện làm gì vậy?"

"Dạ, cháu đi đón một người."

Đón, đón người, đón người nào cơ? Hơn nửa đêm, một thân áo trắng từ lò thiêu đi đến bệnh viện để đón ai???

Đại khái là nghe thấy giọng bác tài có chút run rẩy, đứa nhỏ trầm giọng nói: "Bác tài, bác đừng khẩn trương, không có chuyện gì đâu, bác tiếp tục lái xe đi."

Bác tài: "......."

Hiện tại ông có chút hối hận. Lần trước vợ ông có mua cho ông một vật trừ tà để treo trong xe, ông thấy nó quá xấu xí nên không cho treo. Đáng ra ông nên treo nó lên mới phải.

Bác tài nơm nớp lo sợ lái xe đến bệnh viện.

Khi thu tiền cũng không dám nhìn kĩ, trực tiếp lái xe về nhà đưa cho vợ......phù, may mà không phải là tiền âm phủ, cảm tạ trời đất, ông cuối cùng cũng yên tâm!

Hù chết ông rồi, hù chết ông rồi!

.................

Bùi Lâm quay trở lại bệnh viện, mất một lúc mới tìm thấy Seth.

Trong tưởng tượng của y, khi y tìm thấy Seth, hơn phân nửa là hắn đang cúi người ăn mì ly nóng hổi hoặc là mượn chăn gối từ chị y tá ngủ một giấc thoải mái, dễ chịu.

Một người trưởng thành, khi không còn ai ở xung quanh, cũng không cần thiết phải tiếp tục diễn kịch nữa.

Khi Bùi Lâm tìm thấy Seth, một mình hắn cô đơn lẻ loi ngồi trong bóng tối nơi cầu thang.

Hai tay ôm đầu gối, giống như một cây nấm nhỏ sinh trưởng trong góc tối.

Hốc mắt hắn hồng hồng, thoạt nhìn suy yếu lại lạnh lẽo, thân thể nhẹ run. Nhìn thấy Bùi Lâm cũng không lộ ra nửa phần vui mừng, ngược lại hắn chỉ nhìn Bùi Lâm một cái, sau đó lại vùi đầu vào hai đầu gối.

Quả thực là giống một con mèo nhỏ nhận hết chua xót và ủy khuất, đang tự mình liếm láp vết thương.

Bùi Lâm: "......."

Y đi xuống cầu thang, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tu Tuần.

Xung quanh một mảnh tối tăm.

Một lát sau bả vai y trùng xuống,

Hoắc Tu Tuần dựa vào y, đồng thời nước mắt cũng từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống như mưa.

Bùi Lâm nhớ đến đời trước....

Cũng là khi đang học tiểu học, có một lần tan học y và Hoắc Tu Tuần phải cùng nhau trực nhật.

Những bạn học khác đều đã về hết rồi, trong phòng học chỉ còn lại hai người, mặt trời ngả về tây, chú của Hoắc Tu Tuần lại tìm đến trường học.

Sau khi cha mẹ Hoắc Tu Tuần rời đi, trên danh nghĩa hắn là do người chú này chăm sóc, kì thực cũng chỉ là miễn cưỡng cho hắn một chỗ để ở mà thôi, bình thường người chú này vẫn luôn ghét bỏ hắn, ghét bỏ hắn đến chết.

Ngày hôm đó, chú hắn rõ ràng là uống say, mùi rượu nồng nặc.

Xông vào lớp học hung hăng tát cho Hoắc Tu Tuần một cái, muốn Hoắc Tu Tuần đưa cho ông ta số tiền mà mẹ hắn để lại cho hắn.

Ông ta mở mồm là chửi "tiểu tạp chủng",  ồn ào nói ông đây vừa nhìn thấy mày là thấy phiền, nếu không phải vì tiền thì ai sẽ thèm chăm sóc mày! Tiền đâu? Không có tiền mà mày còn mặt mũi ăn của ông, uống của ông hả? Sao mày không đi chết đi?

Mày nói xem mày sống mà làm gì, liên lụy mẹ mày không thành giờ lại liên lụy sang cả tao, mày còn không biết hả? Mẹ mày ở bên ngoài đã tìm cho mày một ông cha kế giàu có rồi! Mày đi tìm cha kế của mày đòi tiền cho tao, đi ngay cho tao!

Một bên mặt của Hoắc Tu Tuần sưng vù lên.

Hắn xoa xoa khóe miệng rỉ máu, phẫn nộ, ủy khuất, không chốn dung thân, đôi mắt đỏ hồng, toàn thân phát run.

Hô hấp có vài lần đứt quãng, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng cố không để cho bản thân rơi nước mắt.

Đời trước, Hoắc Tu Tuần tuyệt đối sẽ không khóc.

Có chết cũng không khóc, cho dù ủy khuất đến mức nào cũng đều cố gắng chịu đựng.

Đâu có giống như bây giờ?

Cái trán của Hoắc Tu Tuần chống lên đầu vai Bùi Lâm, nghẹn ngào: "Tớ biết....tớ biết cậu sẽ quay lại đón tớ mà."

"Cậu là tốt nhất."

"Bùi Lâm ca ca là tốt nhất."

"Nhưng tớ vẫn rất sợ."

"Bùi Lâm ca ca, cậu ở cùng tớ, ở lại bên cạnh tớ. Đừng để tớ ở lại một mình có được không?"

Giáo sư Bùi: "......."

Y vừa mới cởi áo mưa, bả vai vốn nên khô ráo, cuối cùng lại bị nước mắt của tên kia làm cho ướt hết.

Hoắc Tu Tuần được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đầu hắn dụi dụi vào vai y, hai tay tham lam ôm trọn y vào lòng.

Trong lúc ấy, hắn có bỏ tay ra một lần, thời tiết rất lạnh, hắn nhặt lên chiếc áo khoác to rộng rãi, dùng nó bao lấy cả hắn và Bùi Lâm

Sau đó hai tay lại ôm lấy tay Bùi Lâm, giống như bạn nhỏ lạc đường tìm được nhà rồi.

Bùi Lâm: "......"

Phần tử tội phạm kiêu ngạo từ trong xương cốt, không chịu cúi đầu trước ông chú lưu manh cũng không giả vờ đáng thương với chị y tá.

Phần tử tội phạm chỉ giả đáng thương với y.

Y có nên cảm thấy vinh hạnh không đây?

____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tuần: Cậu thấy trà nghệ của tôi như thế nào? Uống ngon không?

Editor: Quên mất không thêm tag "trà xanh" công rồi:))))) Không biết từ đầu đến giờ mình edit có làm mất cái chất "trà xanh" này của bạn công không nữa.