Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
***
Khi Lục Từ rời đi hôm qua thì nói để xem tâm trạng, nhưng hôm nay cha Lâm gọi điện cho y, y vẫn đồng ý tới.
Lâm Không Lộc lấy hai phần ăn dinh dưỡng cất vào hộp riêng biệt, chuẩn bị ổn thỏa xong thì xe huyền phù của đối phương vừa lúc đến nơi.
Cha Lâm phải tiếp tục giải quyết chuyện của Lâm Sương Lạc, ăn sáng xong thì đã đi ra ngoài, chỉ có quản gia giúp hắn cầm hai hộp thức ăn.
Thấy vậy, Miêu Miêu tự giác tiến lên để giúp đỡ, nhưng Lâm Không Lộc sờ sờ đầu của nó, thở dài: "Miêu Miêu, hôm nay mi đừng đi."
Miêu Miêu nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
Lâm Không Lộc giải thích: "Mi không phải đối thủ của Lance." Mang theo nó bên mình cũng vô ích.
Miêu Miêu dại ra, vội nói: "Nhưng mà chủ nhân, em có thể giúp cậu nói chuyện linh tinh, hôm qua em đã lừa Lance nói rất nhiều đó meo."
Lâm Không Lộc: "...Hay là thôi đi." Hai người khờ đều đến mức không thể phân cao thấp, còn không biết là ai lừa ai đâu.
*
Trong chiếc xe huyền phù, Lục Từ ngồi ghế sau, vẫn để Lance lái.
Sau khi phải tự về ngẫm lại thì Lance đã trở nên có nề nếp, lời không nên nói, một câu cũng không nói nhiều.
Lần này Lâm Không Lộc chủ động ngồi ở hàng ghế sau, vì phải "hối lộ" Lục Từ bằng bữa ăn dinh dưỡng.
Lục Từ nghiêng đầu liếc hắn, dường như không có vẻ gì là ngạc nhiên, nhất là khi nhìn thấy hai quầng thâm mắt dưới mắt hắn, còn hơi nhếch môi cười cười.
Lâm Không Lộc coi như không nhìn thấy.
Mặc dù là "xin" người, nhưng theo tính cách của cậu ấm thì chắc chắn vẫn còn dè dặt, sĩ diện hết sức. Vậy nên sau khi xe khởi động, hắn mới có hơi khó chịu hỏi: "Có thể nâng vách ngăn lên được không? Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Lục Từ nhắm mắt nghỉ ngơi, như thể không nghe thấy.
Lâm Không Lộc đợi một lát thấy y không đáp lại, hắn la lên: "Này, anh..."
Lục Từ bấy giờ mới mở mắt ra, nhìn hắn hỏi: "Tôi không có tên?"
Lục Từ thầm nghiến răng, ậm ừ một chút mới nói: "Lục Từ, tôi có chuyện muốn nói với anh, anh nâng vách ngăn lên chút đi."
Lục Từ lúc này mới ra hiệu cho Lance.
Sau khi vách ngăn được nâng lên, y biết rõ còn cố ý hỏi: "Chuyện gì?"
"À." Lâm Không Lộc lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, do dự hồi lâu mới nói: "Chuyện là... Anh có đói không?"
Lục Từ: "..."
Y chợt nghi ngờ rằng mình gặp ảo giác.
Nhưng ngay sau đó Lâm Không Lộc lại nói: "Cái đó... Người máy nhà tôi làm cơm dinh dưỡng, anh có muốn ăn một chút không?"
Cậu ấm kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không nói ra những câu như "Tự mình làm cho đối phương".
Lục Từ càng nghi ngờ mình bị ảo giác, cậu ấm sẽ nhẹ giọng, dịu dàng xin người khác? Ôi, kiếp trước khi đã rơi xuống tình cảnh như vậy rồi, đối phương còn vẫn dùng giọng điệu ra lệnh bảo y cưới hắn.
Lục Từ cảm thấy có chút mới mẻ, nhìn thiếu niên một cách hứng thú, như thể muốn nhìn thấy điều gì đó khác lạ ở đối phương.
Lâm Không Lộc bị nhìn đến bực bội, cuối cùng cũng nổi giận, hỏi: "Rốt cuộc anh có ăn hay không?"
Lục Từ không nhìn nữa, nghĩ thầm, bây giờ mới là bình thường.
Lâm Không Lộc thấy thế thì dứt khoát mặc kệ y nghĩ cái gì, đặt thẳng hộp thức ăn sang, xụ mặt nói: "Là ba ba bảo tôi cho anh."
Vậy nên, mới không phải là tôi tự nguyện đưa thức ăn cho anh đâu.
Lục Từ nhìn hộp thức ăn, sau đó ngẩng đầu, cười như không cười hỏi: "Không có độc chứ?"
Lâm Không Lộc: "Anh ——"
Hắn hít một hơi sâu, tức giận nói: "Ăn hay không thì tùy."
Lục Từ không để ý mà mở hộp thức ăn ra. Vốn dĩ y không định ăn, chỉ là muốn xem cậu ấm muốn giở trò gì.
Nhưng sau khi mở hộp thức ăn ra, bên trong có cháo, có đồ ăn và có canh gà, bề ngoài nhìn không tệ, đặc biệt là hương thơm bay lên chóp mũi, rất dễ khơi dậy cảm giác thèm ăn.
Buổi sáng Lục Từ không ăn cơm, lường trước rằng tuy cậu ấm có chút ngốc nhưng sẽ không đến mức dùng thủ đoạn này để lừa y, cho nên theo bản năng múc một thìa canh gà.
Xe huyền phù đi vô cùng ổn định, y cầm chiếc thìa màu trắng sứ, cũng ổn định mà đưa thìa canh gà trong veo đến bên môi. Sau đó, thời gian như ngừng trôi...
Người hình như chầu trời rồi.
Cảm giác từ mặn đến đắng là loại cảm giác gì? Cuối cùng Lục Từ cũng có cơ hội trải nghiệm, đời này của y chưa bao giờ ăn canh gà nào khó ăn như vậy.
Nhưng sự tu dưỡng tốt của bản thân đã khiến y không làm loại hành vi phun canh ra ngoài này, chỉ có thể cau mày nhắm mắt cắn răng nuốt xuống.
Cậu ấm bên cạnh vẫn nhìn y chờ mong, mắt mở to mong đợi hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"
Nếu không phải muốn giữ vững hình tượng của mình, Lục Từ đã có thể bị mặn đến mức biểu cảm méo mó, nghe vậy thẳng thắn nhận xét không thương tiếc: "Cực kỳ khó ăn!"
Cậu ấm dại ra.
"Cậu muốn độc chết anh cậu à? Khuyên cậu mau về nhà mang gửi người máy đi sửa ngay lập tức. Người máy thế hệ đầu tiên vụng về nhất cũng có thể nấu canh gà ngon hơn nó."
"Anh ——" Cậu ấm tức giận đến mức suýt chút nữa xông vào cào y tại chỗ, nhưng nghĩ đến việc phải nhờ y giúp đỡ thì hít sâu vài hơi, cố gắng chịu đựng.
Nhưng nhẫn nhịn, hắn vẫn cảm thấy không thể nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế sao? Nhưng ba ba tôi nói ăn rất ngon, ông còn ăn hai bát, khen tôi là Trù Thần nhỏ. Là vị giác anh có vấn đề phải không?
"Cậu làm?" Lục Từ kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó liền hiểu rõ "Khó trách."
"Anh ——"
"Khẩu vị của cha cậu thật độc đáo." Lục Từ bổ sung.
" Anh anh anh ——" Cậu ấm tức giận đến mức tự bế*.
*Tự bế: tự mình đóng cửa với bên ngoài.
Lục Từ không có sở thích tự ngược đãi bản thân, sau khi đậy hộp thức ăn, y cầm một chai nước trực tiếp uống ở bên cạnh.
Cậu ấm quay mặt về phía cửa sổ, bực bội không muốn nói chuyện với y. Nhưng nghĩ đến anh trai lại bứt rứt, chầm chậm quay đầu lại, giọng điệu dè dặt nói: "Cái đó... 'Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay', anh đã uống canh gà của tôi, có phải nên giúp tôi hay không?"
Lục Từ nhìn hắn, nói: "Phương pháp xin người khác giúp của cậu, là "hạ độc" người ta chết trước?"
"Không phải anh vẫn tung tăng nhảy nhót, sống tốt đây sao?" Lâm Không Lộc phát bực.
Lục Từ cười nhạt, nhưng y cảm thấy mình trêu đùa đủ rồi nên không làm khó nữa, nhắm mắt nói: "Bên trên đã hạ lệnh, tạm thời tôi sẽ thay Lâm Sương Lạc tiếp quản hạm đội số 8. Ngày mai khởi hành, ngày kia nhậm chức. Nếu cậu muốn tra chuyện của anh cậu thì có thể lấy thân phận là người sửa chữa cơ giáp riêng của tôi, cùng tôi đi ra tiền tuyến."
Dù sao sớm muộn gì cũng phải đưa cậu ấm đi gặp người kia, hơn nữa y cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ai mưu đồ chuyện Lâm Sương Lạc, vì sao sau này lại liên lụy đến y?