Tác giả: Chước Nhiễm
Edit: Sâm
***
Trong phòng làm việc, khí áp thấp đến đáng sợ.
Lục Từ ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sau bàn làm việc, khuôn mặt bị bóng mờ che khuất, nhìn không ra cảm xúc.
Hắn xem lại camera giám sát lần nữa, hãy còn trầm mặc hồi lâu, vẫn không thể phủ định suy đoán trong lòng.
"Có lẽ có hiểu lầm?" Lance thận trọng nói.
Nó không biết chuyện cũ giữa chủ nhân và cậu ấm, nên khi sửa dữ liệu camera giám sát, nó không ý thức được cậu ấm nhớ rõ Triệu Hoài thì có chỗ nào không ổn.
Lục Từ có lẽ cũng không muốn tin, ngồi một lúc lâu rồi cuối cùng hạ quyết tâm: "Em ấy ở đâu?"
Lance thở phào nhẹ nhõm, nói ngay tên studio nơi Lâm Không Lộc đã đến.
Lục Từ đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Hắn muốn đích thân hỏi thiếu niên, chỉ cần thiếu niên nói không phải, bất kể lý do là gì, hắn đều sẵn lòng tin.
*
Lâm Không Lộc thảo luận cùng nhà thiết kế rất lâu, cuối cùng xác định được phương án, hài lòng rời đi.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi tòa nhà studio, một khẩu súng bắn gen bỗng chạm sau eo y, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Nhóc đáng yêu, đi với anh một chuyến nào."
Lâm Không Lộc cứng đờ, 0687 nhanh chóng nhắc nhở: "Là bug, Lộ Nhân Gia."
Lâm Không Lộc: "Tôi biết, lâu vậy không xuất hiện, còn tưởng gã đã chết rồi chứ."
Lộ Nhân Gia là tinh tặc bị truy nã, nhưng không biết gã dùng thủ đoạn gì mà giờ phút này dám công khai xuất hiện ở Thủ Đô Tinh.
Lâm Không Lộc không biết gã muốn làm gì, chần chừ một giây rồi đành giả bộ thuận theo.
Lộ Nhân Gia mặc một chiếc áo gió màu đen, khẩu súng nhỏ đến mức hoàn toàn bị quần áo che lấp. Trong mắt những người xung quanh, thiếu niên giống như một tiểu O được một vị A cao lớn ôm lấy, hơn là nạn nhân bị bắt cóc.
Khi xe huyền phù của Lục Từ đến quảng trường trung tâm, đây chính là những gì hắn thấy. Hắn siết chặt nắm đấm, trái tim truyền đến một cơn đau tê tái.
Vì sao lại thế này? Mọi chuyện diễn ra hệt như kiếp trước.
Trước khi tới, hắn đã nghĩ tới vô số khả năng hiểu lầm, nhưng vào thời khắc này, tất cả những ảo tưởng ấy đều sụp đổ. Không lẽ đây là số phận, bất kể hắn có làm thế nào cũng không thể thay đổi?
Lục Từ đột nhiên không dám lại nhìn cảnh tưởng ngoài xe, không dám đứng trước mặt thiếu niên như khi đi trên đường từng nghĩ sẽ ra vẻ thoải mái hỏi: "Trước ngày kỷ niệm thành lập trường, có phải đã từng có người nhắc đến Triệu Hoài với em không?"
Thấy không, ngay cả lý do hắn cũng đã nghĩ sẵn cho thiếu niên rồi.
Lance thấy cảnh này cũng lập tức bất an, nó còn tưởng sau khi hai người gặp mặt sẽ có thể giải quyết hiểu lầm. Nhưng nó không hề ngờ được, mặt còn chưa kịp gặp, hiểu lầm lại dày thêm một lớp.
Ặc, chắc là hiểu lầm nhỉ?
Lance suy nghĩ mông lung, thấy cậu ấm sắp bị tên tinh tặc kia "ôm" vào quán cà phê mà chủ nhân vẫn không phản ứng, cuối cùng nó không nhịn được nhắc nhở: "Chúng ta không ngăn lại sao?"
Đi chứ! Đi cướp cậu nhỏ về, trong phim đều diễn như thế đó! Lance hét lên trong lõi.
Dầu ngón tay Lục Từ động, vừa muốn xuống xe, thiết bị đầu cuối lại nhận được một tin nhắn.
Là Lộ Nhân Gia!
Đáy mắt Lục Từ hiện lên vẻ tàn khốc, đối phương gửi một tấm hình đến thiết bị của hắn thông qua thủ đoạn hack.
Hắn không muốn để ý, nhưng vẫn không khống chế được mà bấm vào.
Nội dung tấm hình lại lần nữa châm lên đau đớn, Lâm Không Lộc cùng người kia thân mật rúc vào nhau, thời gian vào mười ngày trước, khi hắn bôn ba thay thiếu niên vì chuyện Lâm Sương Lạc.
Mấy ngày nay hắn rất bận, nhưng hóa ra, cậu ấm còn bận hơn hắn.
Lục Từ nhắm mắt, hắn không muốn nghĩ nhiều, nhưng những chuyện hắn cố tình xem nhẹ lại hiện lên trong tâm trí hắn ——
Hôm sinh nhật đó, thiếu niên ngày thường chỉ gọi hắn là "A Từ ca ca" trước mặt mọi người, khi lên xe huyền phù lúc hắn không có mặt, lại gọi là "Lục Từ".
Khi ở tiền tuyến, vì thiếu niên sợ máu mà hắn dần mềm lòng, động tâm. Nhưng kiếp trước, đối phương không hề sợ máu một chút nào.
Còn cả lúc đầu, vừa vô tình nghe được hắn nói "Sống lại để trả thù", sau đó liền ngoài ý muốn mà mất trí nhớ. Liệu thực sự có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy sao?
Hóa ra còn nhiều nghi vấn như vậy, nhưng vì sao hắn lại cố tình tin?
Lúc này, Lộ Nhân Gia lại gửi thêm hình ảnh, còn có video, kèm theo một câu: Vui không? Bất ngờ không?
Sắc mặt Lục Từ khó coi tới cực hạn, nhưng một lúc sau, lại chợt cười.
Hắn đưa tay che khuất đôi mắt, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: "Kiểm tra xem những thứ này có phải ghép hay không."
Hắn càng bình tĩnh, Lance càng cảm thấy đáng sợ, thầm cầu nguyện: Chắc chắn là ghép.
Nhưng chỉ hai phút sau, nó nản lòng: "Không phải ghép."
Lục Từ cười nhạo, tựa như đã đoán trước được. Hắn buông tay, thần sắc vô cùng bình tĩnh: "Thông báo quân đội và bộ phận an ninh, có tinh tặc bắt cóc con tin ở quảng trường trung ương, lập tức phối hợp lập ra kế hoạch bắt giữ, chú ý..."
Nói đến đây, hắn dừng lại một chốc, rồi mới mang theo vài phần châm chọc mà nói: "Chú ý đến an toàn của con tin."
*
Lâm Không Lộc bị Lộ Nhân Gia "đẩy" vào phòng riêng trong quán cà phê, đối phương rút súng lại, y lập tức trốn vào góc tường, căng thẳng nói: "Anh, anh muốn làm gì? Nói cho anh biết, chồng chưa cưới của tôi chính là thượng tá, nếu anh dám làm tổn thương tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh."
"Chậc chậc, thật đáng thương, bị lừa cũng không biết." Lộ Nhân Gia cũng không để ý mà thản nhiên cười.
"Ý anh là gì?" Lâm Không Lộc kinh ngạc.
"Em mất trí nhớ đúng không?" Lộ Nhân Gia chậm rãi đi về phía y, cười nham hiểm "Nghe nói hai người định kết hôn? Ôi, Lục Từ lừa em đấy, em vốn không yêu anh ta, người em yêu chính là anh."
"Anh, anh nói vớ vẩn." Lâm Không Lộc không tin, thấy gã đến gần, sợ tới mức dán lưng vào tường dịch về phía cửa.
Lộ Nhân Gia cũng không đến gần thêm, cười nói: "Sao anh lại lừa em được? Thật đó, chúng ta vẫn luôn thích nhau, cha em chướng mắt vì anh là tinh tặc, ép em cưới Lục Từ nên em mới chạy trốn cùng anh. Lục Từ không thể chấp nhận phản bội, có lẽ em không tin, nhưng đời trước anh ta đã bị chúng ta hại chết, giờ đang cố ý tới để trả thù em."
Lâm Không Lộc: "... Anh, anh chạy ra từ bệnh viện tâm thần nào vậy?"
"Ha ha ha!" Lộ Nhân Gia bỗng cười to, nói: "Em thật đáng yêu."
Lâm Không Lộc: "..." Thần kinh.
Nhưng sau đó, Lộ Nhân Gia lấy ra một vài bức ảnh, cho cậu xem từng bức một: "Nhìn thấy không, anh không lừa em."