"Anh nói đây chính là chỗ ở của tôi?"
"Đúng. Bất quá khiến cậu chịu thiệt một chút, ở cùng tôi vậy!"
Thẩm Dao: "........"
Hắn như không tin vào tai mình nữa, so với việc xuyên qua thì những câu nói vừa rồi của Ngụy Quân thật khiến hắn thụ sủng nhược kinh*.
Thẩm Dao không hề nghĩ rằng sẽ có ngày ở cùng một chỗ với nam chính. Ai cũng được nhưng một tên pháo hôi như hắn thì tuyệt đối không.
Vì Thẩm Dao vẫn chưa muốn chấm dứt cuộc sống, vẫn còn luyến tiếc thế giới tươi đẹp ngoài kia. Tuy hiện đại không giống như những gì hắn từng tưởng tượng nhưng chỉ cần còn sống là cuộc đời Thẩm Dao vẫn còn hy vọng.
"Tôi có thể từ chối không?"
"Không thể." Ngụy Quân trả lời dứt khoát.
"Vậy có thể chuyển chỗ không?" Thẩm Dao kiên trì hỏi.
"Không còn chỗ trống."
"Vậy ít nhất tôi có thể sống cùng với người khác mà không phải là anh không?" Hắn thực sự rất kiên trì.
Ngụy Quân nghe hắn hỏi bèn nhướng mi hỏi ngược lại: "Cậu nói xem?!!"
Hắn càng ra sức từ chối thì Ngụy Quân lại càng mạnh mẽ ép buộc. Thẩm Dao lúc bấy giờ khóc không ra nước mắt, kêu trời không thấu kêu đất không nghe. Hắn không biết rốt cuộc mình đã làm ra chuyện gì thất đức đến nổi cuộc đời năm lần bảy lượt đều muốn dìm chết hắn.
Dẫu sao cũng chỉ là một câu rủa xả thôi mà, có cần phải trừng phạt nặng đến vậy không? Đã không cho cơ hội sửa đổi đã đành đằng này lại còn tuyên "Án Tử Hình" có phải là quá bất công với hắn rồi không?
Lại nói, hằng ngày trên thế giới này tồn tại không biết bao nhiêu người mồm miệng còn chu ngoa ngoan độc hơn cả hắn. Vì cái gì tất cả đều không sao chỉ riêng hắn bị Thiên Lôi gia đến tận nhà "hỏi thăm"?
Hắn chỉ là trong lúc ức chế mới mắng người một câu thôi mà, huống hồ kẻ bị hắn trù chết cũng không phải là người. Y chỉ là một nhân vật ảo được hình thành từ ngòi bút mà ra. Vậy thì tại sao hắn lại phải nhận lấy báo ứng trong khi có làm gì tổn hại đến ai đâu?
Nghĩ kĩ lại thì Lão Thiên gia ngài có phải là vì ghen tỵ với Thẩm Dao hắn cho nên mới xuống tay trừng phạt một cách vô lý như vậy không? Hay là ngài đang cho rằng cuộc sống của ông đây quá an nhàn quá vui vẻ để rồi ngài thuận tay tạo một "trò vui" cho hắn giải trí?
Nếu thật là như thế thì Thẩm Dao ngàn vạn lần không thể nào chấp nhận. Hắn thật ra sống cũng không an nhàn gì lắm đâu.
Nhắc đến cuộc đời Thẩm Dao ở kiếp trước, tuổi thơ đã sớm vắng bóng song thân mà hắn cũng đồng thời không có huynh đệ tỷ muội gì cả. Họ hàng do gia cảnh đương thời của gia đình hắn quá nghèo cũng dần dần trở nên xa lánh.
Ngay khi còn học cấp một, Thẩm Dao đã phải tự thân lo lấy cuộc sống của mình. Hắn vừa đi học vừa chạy vặt kiếm chút tiền lẻ nuôi sống bản thân cùng tiền học phí.
Hắn biết số kiếp của hắn ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn là kẻ không hề có chỗ đứng trong xã hội khắc nghiệt này, hay nói đúng hơn là không thể tồn tại. Nhưng Thẩm Dao quyết không buông theo số phận, hắn muốn vùng dậy hắn chính là muốn nghịch thiên*.
Tuy rằng bản thân lúc ấy còn quá nhỏ nhưng hắn cũng tuyệt đối không cho phép mình vì vậy mà gục ngã trước số phận cay nghiệt.
Ông trời lấy đi ba mẹ của hắn lấy đi gia đình của hắn, hắn tự khắc tạo cho bản thân một gia đình. Kẻ khác cướp đi chén cơm của hắn, hắn tự mình đi tìm chén cơm tìm đường sống trong vạn con đường chết.
Thẩm Dao kiên trì sống cuộc sống vốn không thuộc về một đứa trẻ bình thường đồng trang lứa. Vào mỗi buổi sáng khi đồng bạn vẫn còn ôm chăn chờ ba mẹ đánh thức thì hắn đã xuất hiện ở một quán ăn nhanh gần trường nhưng không phải với cương vị là một khách hàng mà là bồi bàn của quán.
Thẩm Dao mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện ở đây từ lúc mặt trời vẫn còn chưa ló dạng cho đến khi tiếng chuông báo vào tiết vang lên hắn mới buông mảnh khăn lau trong tay, thay vào đó là chiếc cặp cũ đến không còn gì cũ hơn.
Sau đó mới chạy như ma đuổi vào trường!
Do ngày nào cũng chăm chỉ hối lộ bác bảo vệ một cái bánh bao nhân thịt nóng hổi nên dù có đi trễ đi chăng cũng không bị bắt.
Còn về chuyện làm cách nào để có được chiếc bánh bao nhân thịt kia thì chỉ có hắn mới biết được, món quà hắn dùng để hối lộ đó thực chất lại là cả một bữa ăn sáng mà chủ quán thương tình cho hắn! (Thương Dao Dao của ta quá????)
Hắn dùng nó để hối lộ nên dĩ nhiên là mang cái bụng đói móc meo đi học, đôi lúc tưởng chừng như sắp chết đói đến nơi nhưng cũng chẳng còn cách nào khác vì hắn làm gì có dư tiền để mua đồ ăn.
Thôi thì cố chịu đựng một lát sẽ không sao, cứ thế Thẩm Dao kiên trì đến tận giờ ra chơi nhưng hắn vẫn chưa ăn được vì phải ba chân bốn cẳng chạy ra chỗ quán ăn lúc sáng để tiếp tục công việc.
Tuy đói làm tay chân run rẩy nhưng thân thủ hắn lại chạy rất nhanh. Thẩm Dao chạy bàn bưng thức ăn xong lại quay sang dọn dẹp rất gọn gàng cho đến khi quán bớt khách mới có thể ngồi xuống, mệt mỏi nuốt lấy phần cơm của mình.
Thẩm Dao khi ấy ăn như hổ đói, không phải vì hắn chưa được ăn mà là sợ không kịp giờ vào lớp. Hắn tính giờ quả thực rất chuẩn xác, chiếc muỗng trên tay vừa đặt xuống cũng là lúc tiếng chuông kết thúc giờ ăn vang lên, lần nữa thông báo tiết học kế tiếp sắp bắt đầu.
Thẩm Dao chỉ kịp lau miệng rồi vội vàng chạy trở lại trường, hắn còn chưa hớp được ngụm nước nào sau khi ăn.
Buổi học thứ hai trong ngày kéo dài đến hơn 4h chiều mới kết thúc, Thẩm Dao sau đó liền nhanh chóng chạy đi nhận công việc bán hàng thuê cho một sạp rau củ trong chợ ở gần khu hắn sống.
Giờ làm việc ở đó không hề cố định, tùy vào thời gian hắn đến sớm hay muộn. Nếu đến sớm thì về sớm, đến trễ thì về trễ, số tiền kiếm được từ công việc này cũng giúp hắn phần nào trang trải được phí sinh hoạt hằng ngày.
Lại nói, sau khi kết thúc công việc ở sạp rau Thẩm Dao tiếp tục công cuộc "chạy show" đến một quán Bar gần trung tâm thành phố tiếp nhận công việc dẫn dắt xe ra vào cho khách.
Nói là quán Bar nhưng môi trường làm việc ở đây cũng không quá phức tạp, tuy đôi khi có những trường hợp khách hàng say xỉn gây rối nhưng cũng chẳng đến phiên hắn phải ra tay.
Công việc nhàn hạ mà tiền lương lại hậu hĩnh, đôi lúc có những khách sộp chơi sang còn boa cho hắn vài chục đồng lẻ. Nhiêu đó thôi cũng đủ cho hắn sống lây lất qua tuần.
Sau hơn 2 tiếng làm việc tại quán Bar, Thẩm Dao cuối cùng cũng lê bước chân nặng trĩu trở về căn nhà trọ mà ba mẹ hắn đã thuê lúc sinh thời. Sau khi về đến nhà hắn lại tranh thủ nuốt lấy tô mì gói 2 đồng thân quen với học sinh, sinh viên rồi sau đó lại tiếp tục lao đầu vào công việc học tập.
Phải nói hầu hết thời gian của Thẩm Dao nếu như không phải là dành cho công việc và học tập thì cũng chỉ có thể dành cho việc thở để duy trì sự sống mà thôi. Nào dám mơ ước đến chuyện có thể đi chơi giao lưu kết bạn với những người xung quanh.
Một bên học một bên làm, khi lo cho cái thân khi lại lo cho cái bụng vì vậy Thẩm Dao phải ra sức làm lụm vất vả, mặc kệ cái gì gọi là thứ hạ đẳng dơ bẩn, thấp hèn. Hắn không hề quan tâm đến những lời nói, những câu phê bình của đồng bạn nhận xét về hắn, thứ khiến hắn quan tâm duy nhất chỉ có thể là một tương lai tươi sáng mà hắn nhất định phải có.
Vào thời gian nghỉ hè của năm, thay vì dành thời gian học thêm, đi chơi giải khuây cùng đồng bạn thì Thẩm Dao lại nhận việc phụ trách ở một thư viện gần trường. Công việc lương ổn, chỗ làm cố định lại còn rất tốt cho việc học tập của hắn.
Hắn cứ thế lất la lất lưỡng đơn độc mà sống hơn 10 năm ở cái thành phố xa hoa, nơi hắn không thuộc về cho đến khi hắn nghĩ rốt cuộc cũng đã ổn định được phần nào cuộc sống của bản thân thì cũng là lúc hắn chính thức tiếp nhận một cuộc sống mới.
Cuộc sống sinh tồn ở mạt thế - Thẩm Dao xuyên thư!
Trước đó phải nói đến chuyện sau khi hắn tốt nghiệp, Thẩm Dao được nhận vào một công ty chuyên ngành giao dịch rất có tiếng ở thành phố L.
Nơi mà những sinh viên vừa bước chân ra trường như hắn có ước cũng chẳng bao giờ ước nổi. Nhưng ít nhất hắn cũng vì sự cố gắng của bản thân mà hơn hẳn những kẻ kia một bước.
Nắm trong tay tấm bằng tốt nghiệp hạng A, đứng thứ 5 toàn trường lại thêm sở hữu ngoại hình ưa nhìn đã giúp Thẩm Dao có được một chỗ đứng trong công ty mà đối với hắn tưởng chừng như vô vọng.
Thẩm Dao vì một cuộc sống tốt đẹp thoát khỏi kiếp nghèo nàn đã được định sẵn của bản thân lại tiếp tục tăng thêm mười phần cố gắng. Hắn ban ngày chăm chỉ công tác, đêm về lại nhận thêm công việc viết lách cho một tiểu thuyết gia chuyên viết về Mạt Thế.
Hắn bắt đầu công việc vào một đêm online tìm kiếm việc làm bán thời gian. Đó chính là điểm xuất phát của một Fan cuồng tiểu thuyết Mạt Thế của hắn.
Nói đi nói lại tính cách của Thẩm Dao cũng không thuộc kiểu người khô cằn vô vị nhưng vì quá mức lo cho tương lai nên tất nhiên bên cạnh hắn lúc ấy trừ công việc cũng chỉ có công việc.
Sáng cày ở công ty, tối đến lại nhanh chóng về nhà cày lên máy tính. Hắn hoàn toàn để bản thân tách biệt với thế giới bên ngoài, không thường xuyên giao tiếp với mọi người. Dần già hắn lại càng không tiện tiếp xúc với ngưới khác nên đâm ra đến gần 30 tuổi vẫn là một tên trạch nam chưa có nổi một mảnh tình vắt vai.
Nhưng nghĩ lại với tính cách của hắn nếu có hắn vẫn sẽ không cần. Thế nên Thẩm Dao lại tiếp tục chuyên tâm lao đầu vào công việc viết lách sau khi tan làm. Cũng tranh thủ những lúc rãnh rỗi lên mạng tìm hiểu về cuộc sống bên trong tiểu thuyết Mạt Thế, đó là cách mà hắn dùng để giải trí.
Và đó cũng là cách đã đưa Thẩm Dao xuyên vào thế giới vốn chỉ tồn tại trong tiểu thuyết này hoặc nếu có tồn tại thì cũng không đến lượt hắn được tận mắt trải nghiệm.
_________________________________________
Đột nhiên nhớ lại cuộc sống cơ cực mà mình đã từng phải trải qua ở thế giới bên kia, Thẩm Dao lại một trận đau lòng.
Hắn khi đó còn chưa thoát khỏi kiếp nghèo mạt rệp, chưa dám tiêu xài đụng chạm đến một đồng trong sổ tiết kiệm ở Ngân Hàng. Còn chưa hưởng thụ được cảm giác làm người giàu sẽ hạnh phúc ra sao, sung sước thế nào đã phải nhận lấy kết cuộc như ngày hôm nay.
Thẩm Dao hiện tại vô cùng hối hận, hắn nghĩ nếu không phải vô tình nhặt được cuốn tiểu thuyết kia, nếu hắn không vô ý nguyền rủa nhân vật chính thì liệu mọi chuyện có phải sẽ không diễn ra như ngày hôm nay?
Nghĩ lại thật muốn tát vào mặt mình một phát chết luôn cho xong.
Ngụy Quân bên cạnh chăm chú nhìn bộ dạng hắn đang suy tư, biểu cảm trên gương mặt một lúc lại thay đổi khiến y thực sự thích thú.
"Cậu cứ an ổn ở đây, không cần đi nơi khác. Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu."
Ngụy Quân dứt lời, Thẩm Dao lúc này mới vội hoàn hồn kinh ngạc nhìn y. Hắn thầm nghĩ: "Anh nói xem sống với một trái bom nổ chậm như anh, lão tử đây có an ổn được không hả?"
Ngụy Quân nhíu mày nhìn biểu cảm kinh ngạc lại như khinh bỉ của hắn, không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ những gì. Y nheo mắt hỏi: "Vẻ mặt đó của cậu là đang muốn từ chối?"
"...ahaha không phải. Tôi vui còn không kịp nữa là, chẳng qua được một nhân vật nổi tiếng như anh quan tâm khiến tôi có chút bất ngờ thôi."
"Đúng vậy! Ông đây chính là muốn từ chối đấy, ngươi làm được gì ông?"
Tâm một đằng nói một nẻo, không sai Thẩm Dao chính là một kẻ tâm tư bất đồng như vậy đấy. Cùng lắm hắn lại cho rằng "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!"
Dù sao cũng chỉ là ở cùng một chỗ với nhau thôi mà, nếu hắn cẩn thận không vác thân đi trêu chọc Ngụy Quân thì y cũng chẳng có lý do gì để giết hắn. Hơn nữa hiện tại đối với Ngụy Quân mà nói Thẩm Dao vẫn còn giá trị lợi dụng nên là chưa đến nỗi vứt đi đi?!
Nghĩ đến đây Thẩm Dao cũng thấy an tâm hơn phần nào, hắn nhìn về phía Ngụy Quân với gương mặt vô cùng biết ơn khi được người nhận nuôi.
Ngụy Quân trông thấy biểu cảm này của hắn, diễn có chút hơi lố nhưng không sao, vẫn còn đáng yêu chán. Y vui vẻ nói: "Vậy thì tốt!"
Thẩm Dao nghe vậy cũng không thèm so đo với y nữa, hắn bắt đầu thong thả dạo một vòng trong xe nhưng hễ đi đến đâu lại ra vẻ tiếc nuối chật chật lưỡi đến đấy.
Nhìn xem cái tủ lạnh toàn thức ăn kia đi, so với trước mạt thế tưởng chừng còn không đầy đủ bằng. Còn cả chiếc giường ở cuối xe, nếu hắn không nhìn lầm thì đây chính là chiếc giường cao cấp thường được quảng cáo trên Tivi với cái giá chỉ dành cho những đại gia mới có thể chạm đến.
Còn nữa còn nữa, còn nhiều thật nhiều thứ nữa...
Thẩm Dao đi hết một vòng càng khiến hắn thêm hoa cả mắt vì độ giàu có của Ngụy Quân. Tính ra bên trong chiếc siêu xe này ngoài một căn bếp núc ra thì những thứ còn lại không khác gì một ngôi biệt thự được thu nhỏ. Nội thất bên trong chẳng những sang trọng, cao cấp mà còn đầy đủ tiện nghi đến khó tin.
Càng nhìn Thẩm Dao lại thêm càng sùng bái nhân vật chính luôn được tác giả ưu ái. Chẳng bù cho hắn kể từ khi xuyên qua đến nay chưa một lần gặp may. Tránh người người đến, song thân sống chết ra sao cũng chẳng biết chứ đừng nói đến chuyện gia sản của hắn có bao nhiêu so với y.
Còn chưa tiếc nuối đủ đã nghe thấy âm thanh gõ cửa vang lên, theo đó là một giọng nói từ tính quen thuộc của Lục Vân Nghi.
"Ngụy ca, Lão Tam bọn họ đã trở về."
"Đã biết, cậu thông báo bọn họ sắp xếp sau đó gọi luôn Mộ Phàm đến đây."
"Được."
Đoạn đối thoại nhanh chóng chấm dứt theo sau đó là tiếng bước chân rời đi của Lục Vân Nghi, bên trong xe Thẩm Dao cũng đang lần mò đến bên cánh cửa định rời đi nhưng ý định của hắn đã nhanh chóng bị người phía sau phát hiện, Ngụy Quân khẽ nhíu mày.
"Cậu muốn đi đâu?"
Mắt thấy sắp có thể thoát khỏi tầm ngắm nguy hiểm của y nhưng Thẩm Dao lại không ngờ mình bị phát hiện. Rốt cuộc cũng đành cắn răng nhịn xuống ý định phá cửa xông ra, chậm chạp quay đầu nhìn về phía Ngụy Quân nhẹ nhàng đáp.
"Tôi nghĩ mình nên tránh mặt một lúc sẽ tốt hơn."
"Không cần." Ngụy Quân không kiên nhẫn đánh bay ý định của hắn.
Thẩm Dao thật không biết phải khóc tiếng gì cho thỏa nỗi lòng của hắn lúc này.
Hắn uất ức nghĩ "Đại ca của tôi ơi, anh họp đội thì liên quan gì đến tôi mà bắt tôi phải có mặt ở đây nha. Lỡ như không may sau này có chuyện gì bại lộ lại đổ tội cho pháo hôi tôi đây thì quả thực là rất oan ức a!"
Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, Ngụy Quân lười biếng nói.
"Cậu nếu đã là thành viên của Đội thì cũng nên ra mắt phải không?"
Nghe y nói cũng có lý, Thẩm Dao chỉ có thể cam chịu đáp: "Phải."
Ngụy Quân nghe xong lại rất hài lòng nói: "Thân là người mới gia nhập có phải nên tranh thủ tạo chút thiện cảm với những người trong đội hay không?"
"Đúng vậy."
"Nếu lấy được thiện cảm của mọi người, sau này trong lúc nguy cấp biết đâu bọn họ có thể cứu cậu một mạng thì sao?"
"Anh nói đúng!" Thẩm Dao càng đáp đầu càng cúi thấp.
"Vậy có phải tôi đây là đang cố tạo cho cậu một cơ hội thể hiện mặt tốt của mình trước mặt các anh em trong đội. Cậu chẳng những không cảm kích ngược lại còn muốn tránh mặt là sao?"
"Tôi..."
Mắt thấy Thẩm Dao rốt cuộc cũng hết đường chạy trốn, Ngụy Quân vui vẻ cười thầm trong bụng. Ngoài mặt vẫn tỏ vẻ "Tôi đây là thật tâm giúp đỡ cậu nga!" khiến Thẩm Dao có oan không thể cáo, có khổ không thể kêu. Hắn chỉ còn cách ôm một bụng căm tức đối với Ngụy Quân, lần nữa lầm lũi trở lại Sofa.
Ngụy Quân ngồi ở phía đối diện lúc này lại rất hài lòng với hành động thức thời của hắn. Y lấy một chai nước khoáng từng trong không gian trực tiếp đưa đến trước mặt Thẩm Dao đang một bụng khí tức nhiệt tình "hỏi thăm" cả nhà Ngụy Quân. Cho đến khi chai nước lọt vào tầm mắt mới giật mình kinh ngạc.
Ngước mắt nhìn đến Ngụy Quân vẫn như trước duy trì tư thế đưa chai nước cho hắn, nhiệt tình nói: "Cho cậu."
"..... cảm ơn!"
Đưa tay tiếp nhận chai nước từ phía y, trong đầu Thẩm Dao lúc này là hàng vạn câu hỏi đang thay phiên nhau "du ngoạn" trong đại não của hắn khiến hắn suýt chút nữa đã phát điên.
Thẩm Dao nghĩ, dẫu sao mọi chuyện cũng đã tiến triển đến bước này. Cho dù hắn có trăm phương nghìn kế cố gắng để nó đi lệch quỷ đạo nhưng cuối cũng vẫn không thể thay đổi được kịch bản đã định sẵn.
Hắn nghĩ ra cách giải quyết là tạm thời xuôi mình theo kịch bản của tác giả. Tuy là hắn còn chưa đủ thời gian để đọc hết cuốn tiểu thuyết, bất quá đành liều mạng "binh tới tướng chặn, nước tới đá ngăn".
Thẩm Dao tuy chẳng còn cách nào để xoay chuyển thế cục nhưng nếu đến lúc tính mạng thực sự bị đe dọa thì hắn sẽ cố hết sức vùng vẫy, đấu tranh vì sinh tử của bản thân.
Đắn đo suy nghĩ một lúc, Thẩm Dao quyết định đối mặt với những chuyện sắp sữa xảy đến với hắn trong tương lai một cách bình tĩnh nhất. Mà lúc này, âm thanh gõ cửa lại lần nữa vang lên như báo hiệu về những chuyện mà Thẩm Dao định sẵn phải trải qua.
_________________________________________
* Thụ sủng nhược kinh: Được thương đâm ra sợ!
** Nghịch thiên: Cãi, đi ngược lại ý trời.