Thẩm Dao mệt mỏi thức giấc, đập vào mắt hắn lúc này không phải là trần xe quen thuộc mà là bầu trời trong vắt khiến Thẩm Dao suýt chút còn cho rằng Ngụy Quân vì thổ lộ không thành, thẹn quá hóa giận nên đã thừa lúc hắn ngủ say mang người vứt ra ngoài, để hắn tự sinh tự diệt.
Nếu không phải khung cảnh trước mắt quen thuộc, bên cạnh lại còn có người đang vùi đầu vào cổ mà ngủ thì chắc chắn hắn đã cho rằng những gì mình vừa nghĩ đều là thật.
Ngụy Quân ôm Thẩm Dao ngủ thật ngon, hơi thở của y phả vào cổ hắn làm lòng hắn ngứa ngáy không chịu được.
Thân là trạch nam suốt 28 năm, buổi sáng rời giường đều một mình thoải mái. Giờ đột nhiên bị người quấn lấy liền có chút không quen.
Thẩm Dao rất muốn ngồi dậy nhưng lại ngại phải đánh thức người bên cạnh đành cẩn thận dịch người sang một bên, ai biết còn chưa dịch được bao nhiêu đã bị Ngụy Quân vốn đang ngủ say kéo ngược trở lại.
Bên tai đồng thời vang lên giọng nói trầm thấp, quen thuộc: "Nằm yên, còn động nữa tôi lập tức làm chết em!"
Thẩm Dao nghe xong liền ngoan ngoãn bất động, ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Hắn thà chết vì nhịn còn hơn là bị hiếp chết!
Thấy hắn nghe lời, Ngụy Quân lần nữa ôm người vào trong lòng. Tiếp tục nói:
"Những gì tôi nói với em đều là thật cho nên em nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ rồi nhanh chóng cho tôi câu trả lời."
Y nói, miệng cố tình áp sát vào tai Thẩm Dao, khí tức nam nhân nồng đậm khiến hắn nhịn không được nổi từng tầng da gà.
Nè nè anh bạn, có gì từ từ nói nha!
"Anh... cho tôi chút thời gian." Thẩm Dao lấy hết can đảm ra đàm phán.
"Được, nhưng tôi khuyên em tốt nhất nên nhanh lên một chút, đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không làm gì em nhưng không có nghĩa sẽ không chạm vào em. Em nên chuẩn bị tâm lý!"
Ngụy Quân nói như ra lệnh, hoàn toàn không để cho Thẩm Dao có quyền từ chối.
Nhớ đến những hành động dê xồm trước đó của y khiến hắn không khỏi mặt đỏ, tim đập một trận.
".... Nhưng cũng không thể ở trước mặt người khác..."
Hắn nhỏ giọng, hy vọng Ngụy Quân sau này ở chốn đông người sẽ không hướng hắn làm những hành động tương tự. Thế nhưng, lời nói vừa thốt ra đã lập tức bị bác bỏ:
"Không được. Em sớm muộn cũng là người của tôi, không để kẻ khác nhìn thấy chẳng khác nào cho bọn họ có cơ hội dòm ngó."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết."
"Tôi..."
"Câm miệng!"
Bị quát, Thẩm Dao rốt cuộc im lặng nhìn trời nghĩ về chuyện nhân sinh, bất chợt lại nhớ đến tác giả.
Không biết rằng sau khi phát hiện con trai nam chính của mình bị bẻ cong bởi một tên pháo hôi như hắn, tác giả có hay không trong lúc tức giận lick một cái, xóa luôn bộ truyện.
Haizz... nghĩ lại thì, thật đúng là gia môn bất hạnh, gia chủ bất lực!
Thẩm Dao mơ mơ màng màng, đợi đến khi Ngụy Quân tỉnh lại lần nữa, cả hai liền cùng nhau rời khỏi. Đúng lúc vừa kịp tiếp đón bọn người Lục Vân Nghi đến thăm.
Bọn họ đến là có việc cần báo cáo, đồng thời hỏi thăm tình hình sức khỏe của Ngụy Quân nhưng khi tất cả bước vào trong lại cảm giác có gì đó sai sai.
Bầu không khí ám muội, tràn ngập tình sắc lúc này là sao?
Còn nữa, ánh mắt chứa đựng sự thèm khát của Ngụy Quân dành cho Thẩm Dao rốt cuộc có ý gì đây??
Nhìn xem y còn chẳng thèm che giấu lẽ nào lại giống như lần trước, lợi dụng sự thương hại của Thẩm Dao để giở trò xàm sở với người ta???
Tất cả nhìn nhau, không ai dám chắc chắn nhưng khi nhìn đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng cùng cử chỉ thẹn thùng của Thẩm Dao cũng đủ để kết luận.
Ngụy Ca của bọn họ chính là một tên cầm thú không hơn không kém!
Cả bọn không hẹn cùng kết tội y, chỉ oan ức cho Ngụy Quân vốn muốn ám chỉ cho tất cả mọi người biết rằng Thẩm Dao là người mà y để mắt đến.
Biết điều thì tốt nhất nên tránh xa em ấy ra nếu như không muốn làm mồi cho tang thi!
Thế nhưng Ngụy Quân lại trăm triệu lần không ngờ, đó chính là những anh em của y lúc bình thường đều thông minh, đa mưu túc trí nhưng giờ phút này lại biến thành những tên bổ não lại còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn y.
Ngay cả Thẩm Dao là thánh bổ não cũng chẳng thể nào nghĩ đến cái kết máu chó như này.
Chậm rãi thu hồi tầm mắt, Ngụy Quân rất nhanh đã thay đổi sắc mặt, nghiêm túc hỏi: "Tình hình thế nào?"
Là người phản ứng đầu tiên, Lục Vân Nghi khẽ ho nhẹ một tiếng đáp:
"Trước mắt tạm thời không có gì nguy hiểm, Mộ Phàm trong lúc tìm kiếm đã vô tình phát hiện ở gần phụ cận có một mảnh đất với diện tích rộng rãi. Xung quanh trống trải không hề có cây cối rậm rạp, rất thích hợp để làm chỗ dừng chân."
Dừng chân? Ngụy Quân khẽ nhíu mày: "Lẽ nào không thể đi tiếp?"
"E rằng không thể vì nhiên liệu còn lại của chúng ta không đủ, bao gồm cả số vật tư bị cháy. Nếu miễn cưỡng cũng chỉ có thể duy trì nhiều nhất được ba ngày."
Lục Vân Nghi dứt lời, cả tập thể lập tức rơi vào trầm mặc.
Bọn họ vừa mới khởi hành còn chưa được bao lâu đã xui xẻo đụng phải tang thi. Số vật tư, nhiên liệu bị cháy hỏng trước đó còn chưa kịp bổ sung. Nếu cứ tiếp tục lên đường cũng chẳng thể nào một mạch đến được thành phố S.
Huống hồ lỡ như trên đường đi lần nữa đụng phải tang thi thì với tình hình hiện tại, bọn họ thực sự không tài nào chống chọi.
Cho nên trước mắt chỉ còn cách tạm thời tìm chỗ dừng chân như Lục Vân Nghi nói, đợi đến khi ổn định được mọi thứ mới tiếp tục lên đường.
"Thông báo cho cả đội chuẩn bị dời đến phụ cận. Mộ Phàm, cậu phụ trách mở đường."
Mộ Phàm gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Ngụy Quân lại tiếp tục phân phó: "Lão Tam, cậu dẫn theo người đi thám thính xung quanh trong vòng 10 dặm xem có bất kỳ bệnh viện, siêu thị hay võ quán nào không. Sau đó quay về báo cáo."
Lão Tam nghe xong cũng lập tức lên đường.
Chỉ còn lại Lục Vân Nghi cùng Lão Tứ, Ngụy Quân để bọn họ trở về sắp xếp lại các thứ chuẩn bị cho việc dời đội.
Tất cả sau khi nhận nhiệm vụ đều đã rời khỏi, trong xe lúc này chỉ còn lại hai người. Ngụy Quân lúc bấy giờ đã quay về bộ dạng thâm tình, ôn nhu như trước.
Không khí xung quanh lần nữa rơi vào tình cảnh ngại ngùng, Thẩm Dao phải mất một lúc mới có thể chủ động lên tiếng:
"Anh còn chưa giao nhiệm vụ cho tôi."
Ngoài mặt hắn giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang gào thét Ngụy Quân mau mau điều hắn đi làm việc đi a.
Nhìn thấy hắn bối rối đến nỗi chẳng dám nhìn thẳng lại còn tỏ vẻ ta đây bình tĩnh làm Ngụy Quân rất muốn cười. Đưa tay vẫy hắn về phía mình, y dịu giọng: "Lại đây."
Nghe tiếng gọi, Thẩm Dao có chút chần chừ không dám bước đến. Đương lúc hắn đang đấu tranh tâm lí rằng không biết có nên đi hay không thì lại nghe thấy Ngụy Quân cười như không cười nói:
"Tôi cho em 3 giây nếu còn không đến, hậu quả em tự mình gánh lấy!"
Y thừa biết tên ngốc này ăn cứng không ăn mềm, nếu như không hù dọa dùng chút biện pháp mạnh với hắn thì có chết hắn cũng chẳng bao giờ làm theo.
Nhìn thấy không, bây giờ chịu nghe lời rồi đó.
Thẩm Dao nghe xong quả thực đã dùng tốc độ nhanh nhất để đến chỗ Ngụy Quân. Trộm liếc y đang nằm trên giường, trong lòng hận không thể dùng mắt mình xuyên thủng y, để y nếm mùi đau khổ!
"Ngoan, đưa tay đây. Tôi cho em một thứ." Ngụy Quân cười nói.
Mặc dù không biết y đang giở trò gì, muốn tặng cho hắn thứ gì nhưng Thẩm Dao lại ma xui quỷ khiến nghĩ đến chuyện cầu hôn, trong lòng không hiểu sao có chút mong chờ.
Nhưng rồi lại nhìn thấy Ngụy Quân lấy ra viên Tinh thạch đoạt từ não tang thi trước đó, đem đặt vào tay hắn. Thẩm Dao vừa bất ngờ xen lẫn chút thất vọng nhưng rất nhanh lại bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ.
"Mày mẹ nó thất vọng gì chứ?!"
Thầm mắng bản thân nhất định là điên rồi mới có thể nghĩ Ngụy Quân đang cầu hôn mình.
Ở phía đối diện, Ngụy Quân lại hoàn toàn không biết Thẩm Dao đang nghĩ gì. Chỉ thấy hắn im lặng còn tưởng hắn chê đồ mình tặng liền có chút tức giận nói:
"Thứ này gọi là Tinh thạch, là đồ tốt. Có thể giúp em nâng cao kỹ năng, tăng cấp bậc dị năng. Rất tốt cho việc tu luyện."
Ngụy Quân lớn tiếng giải thích vô tình kéo Thẩm Dao trở về hiện tại, vì muốn che giấu cảm xúc của bản thân bèn lấp liếm nói:
"Vì sao lại cho tôi?"
Ngụy Quân thấy hắn như vậy, đột nhiên rất muốn trêu chọc.
"Đơn giản vì tôi thích em. Yên tâm, sau này có đồ tốt tôi đều dành cho em."
Y cười nói, đôi mắt mang theo tiếu ý, môi lại ngọt ngào thốt ra những lời khiến trái tim Thẩm Dao bồi hồi suýt chút ngừng đập. Nỗi thất vọng trước đó lập tức tan biến, trong lòng lúc này lại như có thứ gì vừa mới chảy qua, vô cùng ấm áp.
Nhìn thấy hắn xấu hổ cúi đầu, Ngụy Quân biết chắc Thẩm Dao đã cắn câu.
Mặc dù bộ dạng của hắn lúc này trông vô cùng khả ái nhưng y cũng không vì thế mà định buông tha.
"Vậy cho nên, đợi đến lúc em mạnh lên liền có thể bảo vệ tôi rồi."
Ngụy Quân nói xong, vô lại cười.
Đáng thương cho Thẩm Dao còn đang trong trạng thái thiếu nữ vừa được người yêu quan tâm lại đột nhiên bị giội cho một thau nước lạnh khiến cả người lập tức bao trùm hàn khí.
Trừng mắt nhìn kẻ đáng ghét vừa mới chơi mình một vố, Thẩm Dao tức giận nghiến răng: "Được" đợi sau khi hắn mạnh lên rồi chắc chắn sẽ đập cho tên khốn kiếp Ngụy Quân một trận.
Để y bỏ cái thói đi khắp nơi trêu chọc người khác!
Đậu: thật ra con tao chỉ trêu mỗi mình mày thôi, thằng quễ nhỏ =_=
Thẩm Dao đáp xong liền xoay người rời đi, trong lúc tức giận lại quên mất phải giả vờ hỏi xem cách dùng viên Tinh thạch thế nào.
Mặc dù đã từng đọc qua vô số tiểu thuyết Mạt thế cũng như rất rành về cách sử dụng Tinh thạch nhưng Thẩm Dao lại quên rằng, đây là lần đầu tiên Tinh thạch xuất hiện ở thế giới này.
Và hắn, theo lẽ nên tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy để tránh kẻ khác nghi ngờ mới phải!
Ôn nhu dõi theo bóng lưng rời đi của Thẩm Dao, mãi cho đến khi thân ảnh hắn biến mất. Đôi mắt Ngụy Quân lập tức trở nên âm trầm.
Y đang đợi.
Đợi một ngày người kia thành thật nói với y!
________________________________________________
Đậu: Chân thành cảm ơn tất cả các độc giả đã dõi theo bộ truyện đến tận hôm nay và cũng gửi lời xin lỗi sâu sắc vì sự lười biếng của con Đậu trong thời gian qua.
Sắp tới, con Đậu hứa sẽ chăm chỉ sáng tác hơn. Mong độc giả yêu thương và ủng hộ.
Cuối cùng, mặc dù đã muộn nhưng vẫn muốn gửi lời chúc mừng năm mới đến tất cả các độc giả.
Dạo này dịch bệnh bùng phát, mọi người ra đường cẩn thận, nhớ đeo khẩu trang. Hãy chú ý bảo vệ sức khỏe của mình.
Đậu chúc mọi người năm mới vui vẻ, nhà nhà bình an!