Thẩm Dao mang phần cơm trở về trông thấy Ngụy Quân cũng đang có mặt ở trong xe.
Hắn đưa mắt nhìn y không nói một lời cứ thế tiến về phía sofa ngồi xuống bóc phần cơm ra ăn ngấu nghiến.
Ngụy Quân cũng không dư hơi để ý đến hắn. Sáng nay y có việc bận cần phải ra ngoài sớm, cụ thể là tìm gặp Mộ Phàm bàn một chút về chuyện chuẩn bị mọi thứ cho trận chiến với bầy tang thi sắp tới.
Sau khi từ chỗ Mộ Phàm trở về, Ngụy Quân quyết định hôm sau sẽ cùng một số người trong đội đi tìm vật tư và vũ khí ở vùng lân cận.
Nhưng điều y băng khoăn lúc này chính là không biết có nên mang theo Thẩm Dao đi cùng hay không.
Tuy rằng tên nhóc đó sở hữu dị năng nhưng dẫu sao cũng là sơ cấp, hơn nữa Thẩm Dao còn chưa biết sử dụng thành thục thì làm sao có thể tự bảo vệ bản thân.
Nhưng nếu Ngụy Quân để hắn ở lại đội tin chắc với tính cách ranh ma của tên nhóc đó biết đâu đến lúc y trở về đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
Ngụy Quân vẫn luôn nhớ rõ sở dĩ Thẩm Dao có mặt ở đây cũng đều do y ép buộc mang về, tính đến tận lúc này hắn chưa bao giờ nguyện ý. Cho nên việc hắn thừa cơ trốn đi chỉ là vấn đề sớm hay muộn!
Vì lẽ đó Ngụy Quân mới phải suy nghĩ đến mức đau đầu, y không thể để cho Thẩm Dao rời khỏi mình nhưng cũng không thể mang hắn theo khi chưa đảm bảo bản thân sẽ bảo vệ hắn an toàn.
Đương lúc Ngụy Quân còn chưa nghĩ ra được cách giải quyết Thẩm Dao đã dùng xong bữa sáng lại đang mon men tiến đến bên cạnh y.
Ngụy Quân đang tập trung suy nghĩ không hề chú ý đến động tĩnh bên cạnh, mãi tới khi Thẩm Dao lên tiếng y mới giật mình nhìn về phía hắn.
"Tôi nói anh nghe, tôi vừa phát hiện một chuyện vô cùng thú vị." Hắn hí hửng cười nói.
Thấy hắn hôm nay tâm trạng có vẻ không tồi, Ngụy Quân cũng rất phối hợp. Y quan tâm hỏi "Chuyện gì?"
Thẩm Dao luôn nghĩ, người như Ngụy Quân sẽ không thèm đếm xỉa đến những chuyện mà mình nói nhưng thật không ngờ, y vậy mà lại tò mò hỏi hắn. Thế nên Thẩm Dao như tiếp thêm động lực, hắn càng ra sức hăng hái thuật lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc nãy cho Ngụy Quân nghe.
Cuối cùng hắn còn kết thúc bằng một nụ cười thập phần xấu xa. Nói: "Tôi nghĩ, hai huynh đệ bọn họ là đang để ý đến tôi. Chính xác hơn là đang đơn phương hay thần tượng tôi cũng không chừng!"
Đậu: éo ngờ con tao ảo tưởng sức mạnh vãi =.=
Ngụy Quân ngồi một bên im lặng nghe hắn nói xong thiếu điều nhịn cười muốn nội thương. Không nghĩ ở thời điểm Mạt Thế vẫn còn tồn tại một người sở hữu trí tưởng tượng phong phú đến vậy.
Mà tên ngốc Thẩm Dao đang ngồi ngay bên cạnh vừa nhìn y vừa cười một cách man rợ khiến toàn thân Ngụy Quân gần như muốn nổi hết da gà da vịt. Chẳng những vậy, hắn còn hướng y nhái mắt hai cái làm cho y nhịn hết nổi phải bật cười thành tiếng.
Thẩm Dao lúc này còn đang lâng lâng tận hưởng cảm giác được người khác yêu thích thật sự lại bất chợt nghe thấy một tràng cười phát ra từ người bên cạnh.
Hắn hiếu kỳ không hiểu y rốt cuộc đang cười cái gì: "Anh cười gì?"
Ngụy Quân bên cạnh vừa cười một trận thống khoái chợt nghe hắn hỏi, y nhịn không được trả lời:
"Tôi thấy cậu mơ đẹp quá nên cười!"
"Vì cái gì anh biết là tôi mơ đẹp?" Thẩm Dao hoàn toàn nghe không hiểu.
"Thì chẳng phải cậu vừa kể cho tôi nghe đó sao?!!" Y cười đáp.
"Nhưng chuyện đó đâu phải là mơ. Tôi nói thật!" Thẩm Dao khó hiểu lên tiếng.
"Tôi cứ ngỡ cậu vừa nằm mơ giữa ban ngày nhưng xem ra trí tưởng tượng của cậu đã đạt đến trình độ ảo tưởng sức mạnh kinh khủng đến vậy."
Nghe y nói, Thẩm Dao càng trở nên khó chịu. Tên mặt lạnh chết tiệt Ngụy Quân vậy mà lại không tin những gì hắn nói.
"Tôi lập lại một lần nữa, Thẩm Dao tôi không hề tưởng tượng gì hết. Mọi chuyện tôi vừa nói đều là sự thật, anh nếu vẫn không tin thì cứ việc đi tìm huynh đệ Lão Tam hỏi cho rõ!" Đây là lần đầu tiên Thẩm Dao kiên nhẫn giải thích với y.
Nghe hắn một mực khẳng định, Ngụy Quân cũng thật hết cách. Chỉ có thể cười cười phất tay nói: "Được được, xem như chuyện cậu nói là thật đi."
Thấy y một chút cũng không tin, Thẩm Dao rốt cuộc nổi giận quát: "Nói đi nói lại anh cuối cùng vẫn không tin tôi. Được, ông đây sẽ chứng minh cho anh thấy những chuyện ông đây nói, tất cả đều là sự thật!"
Dứt lời, Thẩm Dao mang theo bộ dạng vô cùng phẫn nộ rời khỏi xe, không cho Ngụy Quân có cơ hội giải thích.
Ngụy Quân còn đang ngồi cười một bên trông thấy hắn tức giận rời đi cũng không có ý định ngăn cản. Chỉ nhìn theo bóng lưng đã khuất của Thẩm Dao bằng ánh mắt vô cùng thú vị.
- ----------------------------------------------
Vài phút sau....
Thẩm Dao trở lại với vẻ mặt không thể nào nuốt trôi, hắn run giọng nói với Ngụy Quân:
"Tôi sai rồi, không phải là hai huynh đệ Lão Tam thích tôi..."
Nghe hắn nói, Ngụy Quân thầm nghĩ "Gì vậy. Ra ngoài một chuyến liền thông suốt?"
Tuy nhiên, những gì Thẩm Dao nói sau đó lại khiến Ngụy Quân thật muốn tát cho mình một bạt tai.
Hắn nói: "... không phải hai huynh đệ Lão Tam thích tôi. Mà là tất cả người trong tiểu đội đều thích tôi!"
"......."
"Anh không biết, khi nãy tôi ra ngoài đã nhìn thấy những gì đâu!"
"........"
"Tất cả những người ở ngoài kia bao gồm cả Vân Nghi ca cũng thế. Cũng nhìn tôi như cách mà hai huynh đệ Lão Tam đã từng nhìn."
".........."
"Chưa hết chưa hết, trong đó còn có một số người tỏ ra ngại ngùng thậm chí là đỏ mặt khi trông thấy tôi nữa."
"........"
"Sao anh im re vậy? Nói gì đi chứ, tôi đang hoang mang lắm đây nè!"
"Cậu muốn tôi nói gì?" Ngụy Quân dở khóc dở cười nhìn hắn.
Thẩm Dao rối rắm: "Nói gì cũng được, nói đại đi!"
"Thật hết thuốc chữa!" y bình tĩnh nói.
Thẩm Dao đương lúc lo lắng cứ ngỡ như mình nghe nhầm, hắn hỏi lại: "Gì cơ?"
Nhìn vẻ mặt ngu ngơ chưa rõ sự đời của hắn, Ngụy Quân cười cười lại nói: "Tôi nói, bệnh hoang tưởng của cậu thật hết thuốc chữa."
Đợi y dứt lời, Thẩm Dao như vừa ngộ ra điều gì đó. Hắn tức giận hét lên: "Anh..."
"Anh anh cái gì mà anh. Cậu cứ luôn miệng bảo người khác thích mình, còn không xem lại trong đội có biết bao nhiêu người trẻ có già có, gái có trai có. Tôi không biết cậu rốt cuộc đã nhìn thấy những gì nhưng cậu không thấy chuyện mà cậu nghĩ đến là điều tuyệt đối không thể xảy ra sao?" Ngụy Quân thẳng thắng nói.
"Nhưng... cách mà bọn họ nhìn tôi... anh không biết đâu!" Thẩm Dao vẫn không chịu từ bỏ.
"Không có nhưng nhị gì hết, ngay từ lúc bắt đầu khi cậu nói về hai huynh đệ Lão Tam đã là chuyện không thể chứ đừng nói đến Lục Vân Nghi cũng thích cậu!" Ngụy Quân lại tiếp tục dập tắt mơ mộng của hắn.
"Nhưng..." Thẩm Dao vẫn là không cam tâm.
Không để hắn tiếp tục lên tiếng biện minh Ngụy Quân dứt khoát chen ngang: " Tôi nói cậu đó, thay vì có thời gian ở đây mơ mộng thôi thì hãy ra ngoài giúp tôi gọi bọn người Mộ Phàm đến. Tôi đã quyết định ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi tìm vật tư, trước mắt cần phải bàn bạc lại với bọn họ một lần."
Nghe đến ba chữ "tìm vật tư", hai mắt Thẩm Dao liền phát sáng. Hắn kích động hỏi: " Anh nói sẽ đi tìm vật tư, vậy còn tôi... Tôi có thể đi cùng các anh không?"
"Chuyện đó đợi lát nữa tôi sẽ quyết định, còn bây giờ cậu nhanh chóng đi gọi bọn họ đến đây."
Nghe y nói vậy, tuy còn chưa biết rốt cuộc mình có thể đi cùng hay không nhưng Thẩm Dao vẫn rất cao hứng.
Hắn nhanh chóng chạy đi, lại hoàn toàn quên mất chuyện mình vừa tranh cãi với Ngụy Quân.
Thật sự mà nói, nghe đến việc có cơ hội thu thập vật tư Thẩm Dao liền không chút nghĩ đến quăng hẳn chuyện xàm xí gì đó ra sau đầu.
Một lát sau...
Bộ tứ Lục Vân Nghi, Mộ Phàm cùng hai huynh đệ Lão Tam đều có mặt trong xe mà tên ngốc Thẩm Dao cũng đang vô cùng hào hứng như đứa trẻ lên ba ngồi bên cạnh Ngụy Quân nghe bọn họ bàn bạc.
Vừa bắt đầu, Ngụy Quân đã lên tiếng trước: "Tôi xem báo cáo thấy được số lượng lương thực còn lại trong xe cũng không nhiều, mà đoạn đường sắp tới chúng ta phải đi lại không phải là những khu đô thị sầm uất có thể cung cấp được những thứ cần thiết. Vậy nên tôi quyết định ngày mai sẽ lên đường đi tìm vật tư ở xung quanh vùng phụ cận."
"Anh nói phải, huống hồ tình hình trước mắt chúng ta cũng đang cần thêm một số vũ khí để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Vậy anh đã quyết định chọn ai cho nhiệm vụ ngày mai chưa?" Lục Vân Nghi bổ sung.
Ngụy Quân liếc mắt nhìn về phía Mộ Phàm sau đó mới chuyển sang nhìn Thẩm Dao bên cạnh, y nói:
"Chuyện này, trước đó tôi đã cùng Mộ Phàm nói qua một lần. Vẫn như trước đây tôi, Mộ Phàm cùng với Lão Tam sẽ lập thành một đội."
Mộ Phàm ngồi ở phía đối diện nghe y nói liền gật đầu xem như đồng ý. Lão Tam bên cạnh cũng không có gì phản đối.
Hài lòng trước biểu hiện của mọi người, Ngụy Quân lại tiếp tục nói: "Vân Nghi, cậu cùng với Lão Tứ sẽ ở lại trông coi đội. Lần này đi tôi quyết định sẽ mang theo Thẩm Dao."
Y dứt lời, bốn cặp mắt ở phía đối diện không hẹn cùng nhau trừng lớn nhìn y. Đáng nói hơn chính là vẻ mặt lúc đó của bọn họ, muốn bao nhiêu kinh ngạc liền có bấy nhiêu.
Ba người trong bốn người bọn họ lúc đó, tin chắc đều có cùng một suy nghĩ: "Vậy ra quan hệ giữa hai người trước mặt là thật!"
Nói sao đi chăng nữa cũng thật khiến người khác không thể nào tin nổi!
Mà "nhân vật chính" Ngụy Quân lúc này lại không hề chú ý đến phản ứng của bọn họ. Việc khiến y quan tâm lại là vẻ mặt vô cùng cao hứng của tên nhóc đang ngồi bên cạnh y lúc này.
Thẩm Dao trong lòng không ngừng nhảy nhót, hắn không hề nghĩ đến Ngụy Quân vậy mà lại thật sự mang hắn theo.
Vui vẻ, háo hức hắn chỉ thiếu còn không nhảy cẩn lên ôm lấy Ngụy Quân cảm ơn y một phát.
Cũng không phải là không thể!
Nghĩ là làm, Thẩm Dao giang hai tay bay người về phía Ngụy Quân đương lúc không chú ý.
Đến khi y kịp hoàn hồn đã nhanh chóng nhảy sang bên cạnh khiến cho tên ngốc nào đó chụp hụt một phen.
Mọi chuyện trước mắt diễn ra quá nhanh làm bọn người Lục Vân Nghi hoàn toàn không thể tiếp thu. Đại não lúc này toàn bộ đều bị hóa đá!
Cho đến khi nghe thấy tiếng suýt xoa nho nhỏ phát ra từ phía đối diện, bốn người lúc này mới lập tức quay sang hóng hớt.
Nhìn mới biết, hóa ra người bị đau đến nhăn mặt suýt xoa chính là Ngụy Quân.
Thấy y khó chịu đưa tay xoa xoa cái mông bên dưới, toàn bộ người có mặt trong xe lúc ấy ngoại trừ Thẩm Dao ra, tất cả đều như đóng băng tại chỗ!
Ngay cả người không quan tâm đến chuyện của kẻ khác như Mộ Phàm cũng phải bày ra vẻ mặt "không thể nào" nhìn Ngụy Quân.
Mà nạn nhân Ngụy Quân khi ấy còn đang bận xoa dịu vết thương, đến khi nhìn lên mới phát hiện bốn người trước mặt không biết đang bị cái gì. Sao lại nhìn y bằng ánh mắt không thể nào hiểu nổi như vậy?!!
"Sao?" Ngụy Quân lúc này vẫn còn đau, y bực bội hỏi.
Ngụy Quân lên tiếng, người phản ứng lại y đầu tiên trong bốn người bọn họ chính là Lục Vân Nghi.
Nhìn anh ta lúc này có hơi rụt rè, ngập ngừng hướng Ngụy Quân hỏi: "Ngụy ca..."
"Ừ?"
"Anh... anh cũng bị... đau mông sao?"
Một câu hỏi vừa thốt ra như lấy đi tất cả can đảm của anh. Nhưng ngay sau khi nhận được câu trả lời từ Ngụy Quân, anh mới chân chính biết được thế nào gọi là "sét đánh ngang tai".
Ngụy Quân nói: "Nhờ ơn của ai kia tối qua, mông tôi hôm nay mới thành ra như vậy!"
Dứt lời còn không quên liếc xéo tên hỗn đản chết bầm đang cúi đầu cắn móng tay ra chiều biết lỗi ở cách y không xa.
Thẩm Dao trông thấy y đang nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn, một chút hối hận cũng không có lại giả vờ "mèo khóc chuột", bày ra bộ dạng tạ lỗi cùng Ngụy Quân.
"Tôi biết lỗi mình rồi, Ngụy ca, Ngụy ca ca, Ngụy đội trưởng anh đại nhân đại lượng tha lỗi cho tôi có được không. Thẩm Dao tôi hôm nay ở đây chẳng những dập đầu tạ tội với anh, tôi còn xin thề sau này sẽ không làm anh thành ra nông nổi như vậy nữa. Anh tha lỗi cho tôi đi... nha!"
Hắn co hai chân lên quỳ gối trên Sofa, hai tay chấp lại chà lên chà xuống miệng thì nói lời xin lỗi không thôi.
Ngụy Quân ngồi cách hắn không xa, nhìn thôi cũng thừa biết cái tên vô tâm vô phế này làm sao có thể biết mình có lỗi mà nhận tội với y cho được.
Sở dĩ hắn phải xuống nước nhận sai với y chẳng qua chỉ vì sợ y "giận cá chém thớt" rồi bắt hắn ở lại, không cho hắn cùng đi tìm vật tư mà thôi.
Quả nhiên, "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!".
Nhưng cũng đừng mong mang chút trò vặt vãnh ấy ra để qua mặt được Ngụy Quân y đây.
Không có cửa đâu!
Ngụy Quân thầm nghĩ: "Cậu nghĩ tôi sẽ bắt cậu ở lại nhầm mục đích trả thù sao? Xưa rồi Diễm... thay vì trả lời ngay lúc này, tôi quyết cứ im lặng xem cậu có vì không biết được câu trả lời mà sốt ruột đến mức điên lên không!"
Ngụy Quân một bên tưởng tượng ra vẻ mặt tức đến mức phát điên của Thẩm Dao, một bên lại đối với hắn nở một nụ cười phải nói là không thể nào "thân thiện" hơn.
Thẩm Dao nhìn thấy y mỉm cười với mình không biết vì sao lại cảm giác toàn thân lạnh từ trên xuống dưới. Da gà da vịt cứ thế trồi lên không báo trước khiến cho y cố gắng lắm mới có thể nặn ra một nụ cười tạm gọi là "tự nhiên" mà đáp lại Ngụy Quân.
Một màn "ngươi hờn ta giận, ngươi trách ta oán" của hai người trước mặt khiến bọn người Lục Vân Nghi càng xem càng rối rắm.
Càng biết nhiều lại càng như mù tịt hơn!
Bọn họ không hiểu giữa hai người tối qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???
Lại càng thêm thắc mắc không biết đến cuối cùng thì "ai mới là kẻ nằm trên, ai mới là người nằm dưới!"
Mà chuyện quan trọng nhất chính là
"Ai công, ai thụ"??? Mới được chớ •__•
________________________________________________
Tác giả cầu ☆ & cmt từ độc giả Ụ ^ Ụ
Hãy sống thật có tâm với tác giả!
***Đọc chùa như chương trước... Tao GIẾT????????????***