Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 134




Sau cả một buổi trưa thích thú nghịch các vật phẩm mà mình thu được, Y Dạ quyết định trước khi hồi cung, vào buổi chiều sẽ tranh thủ đi chơi thêm chút nữa. Kinh thành rộng lớn, dạo thế nào cũng không thấy đủ.

*Mặc dù là còn hơi sớm nhưng đi luôn thôi! Việc muốn làm thì nên làm ngay!* với suy nghĩ đó, Y Dạ lại lao ra từ cửa sổ phòng, nhảy nhót khắp nơi.

"Cũng may lần này cô nhớ đem ta theo không ta định sẽ ngừng tất cả các phúc lợi hệ thống của cô luôn" hệ thống bĩu môi.

"Thôi đi, ta có tính hay quên mà! Với mấy đồ vật nhỏ nhỏ thì tiện tay đâu là ta để đó, để xong hoàn toàn không nhớ được, ai bảo ngươi lại hiện hình dưới dạng vật ngoài thân của ta cơ chứ?" Y Dạ phản bác.

"... Chắc ta lại phải làm thêm một bản cập nhật giao diện mới rồi" hệ thống suy nghĩ.

"Ngươi cứ về lại như cũ, hiện hình mỗi mình ta thấy, nói chuyện với ta trong thần thức là được rồi, không phải sao?"

"Nhưng như thế thì tầm nhìn của ta sẽ bị hạn chế ở bán kính 100 mét cung quanh cô, không nhìn ra xa nữa được..." hệ thống tỏ vẻ ủy khuất.

"... Vậy muốn sao tùy ngươi vậy" Y Dạ thở dài.

.....

Ở một nơi khác trong hội chợ, khu chợ đen...

"Này! Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, dẫn lũ nô lệ ra đi!"

"Đã dẫn ra gần hết rồi! Còn một đám phía sau nữa thôi, đám dùng làm hàng tặng kèm ấy"

"Cũng dẫn ra luôn đi. Đứa nào mà hung hăng quá thì tiêm cho nó tí thuốc, lát nữa lên đấu giá mà để chúng náo loạn là chúng ta tự tìm đường chết đấy!"

"Biết rồi!"

Lưu Viễn mờ mịt nhìn ngắm xung quanh. Tầm mắt hạn hẹp, xung quanh chỉ là bóng tối, lờ mờ chỉ thấy chút ánh sáng từ phía sau màn che. Xung quanh không chút ánh sáng, cậu co người ngồi im, lắng nghe tiếng của những người ngoài kia mà nắm bắt tình hình.

Hiện tại cậu rất sợ, dù có tự trấn an thế nào cũng không giấu đi được sự sợ hãi đang lan ra trong trái tim cậu.

Sợ sẽ bị những thế lực mạnh hơn, từng có thù oán đưa đi, sợ lại bị hành hạ, sợ cùng đường không lối thoát. Cho dù cũng đã trải qua, có chút can trường hơn nhưng chung quy vẫn còn là một đứa trẻ. Dù có trải qua đau đớn khổ sở rồi, tình trạng hiện tại cũng kém không khác gì nhưng trái tim non nớt vẫn không thể thôi lo sợ, đập thình thịch tứ tung.

"Này! Tên cựu thế gia công tử này dùng làm hàng tặng kèm có hơi phí không? Nhìn mặt cũng đẹp, chắc sẽ có người mua chứ?"

"Tên nhóc đó ấy hả? Nó có được rao bán mà? Sao lại nằm ở đây? Đem nó qua bên kia đi!"

"Được rồi"

Tấm màn bọc được mở ra, ánh sáng đập thảng vào làm tổn thương con mắt cậu sau nhiều giờ trong bóng tối.

Chiếc khung sắt cũng được mở ra nghe loạch xoạch, một tên du côn to lớn cầm lấy còng sắt trên tay mà kéo cậu dậy rồi mặc cho cậu đang chật vật dưới đất, hắn kéo lê cậu đi, sang một cái lồng khác lớn hơn.

"Mày nên tự cầu phúc cho mình được người nào tử tế một chút mua chứ tao nghĩ hồi xưa cha mày chuốc thù với không ít người đấy!" tên kia túm tóc cậu, ném vào trong lồng, khóa lại rồi bỏ đi.

*Ugh! Mắt mình khó chịu quá, vẫn chưa thích nghi được với ánh sáng... Lũ khốn!* Lưu Viễn nheo mắt, dùng hai tay đang bị còng che đi ánh sáng khó chịu kia.

*Cầu phúc cho mình được người nào đó tử tế mua sao? Mình đã là một ngôi sao chổi rồi thì còn tự cầu phúc làm gì cơ chứ? Mình chắc đã mang sẵn vận xui trong người rồi* Lưu Viễn cúi đầu, co người lại, cố giảm ánh sáng chiếu tới mắt.

"Buổi đấu giá bắt đầu rồi! Mang mấy vật phẩm trung cấp lên trước đi!"

"Nghe chưa? Mau lên!!"

Một tiếng người gọi lớn kèm thêm cả những tiếng vận chuyển xung quanh nhắc cậu về một điềm xấu, trái tim lại không ngừng đập mạnh, lo lắng tới toát cả mồ hôi.