Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 128




"..." Kiệt Khắc im lặng, vẻ mặt ái ngại.

"Ngươi không cần phải tỏ ra khó xử như thế ~ Ta cũng chỉ muốn giúp người thôi! Việc lần trước ngươi chĩa kiếm vào ta, làm tay ta bị thương, khiến ta tốn khí để điều trị rồi sứ thần của các ngươi lại ở trên bàn tiệc làm khó ta, ta hoàn toàn không có để tâm đâu!" Y Dạ cười cười, nói thế nhưng cái mặt biểu hiện thế nào thì Kiệt Khắc tự nhiên cũng hiểu rõ ý mỉa mai của Y Dạ.

"..." im lặng một chút, Kiệt Khắc mò mò trong túi của mình rồi lấy ra một vật gì đó đưa cho Y Dạ.

"? Gì đây? Cho ta à?" Y Dạ hơi bất ngờ.

Đó là một bông hoa tuyết to, rất đẹp, phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

"Oa, hoa tuyết ở đâu lại có kiểu này thế? Lấp lánh lấp lánh đẹp quá đi! Làm sao nó lại không tan ra vậy?" Y Dạ cũng là loại thích những thứ dễ thương, đẹp đẽ a. Lần đầu nhìn thấy bông hoa tuyết đẹp như vậy liền hứng thú ngay.

"..." Kiệt Khắc dãn cơ mặt, thả lỏng ra, không quá đề phòng tránh xa Y Dạ nhưng vẫn không nói gì.

"... Không nói thì thôi" Y Dạ bĩu môi "Ta sẽ coi đây là quà xin lỗi của ngươi vậy. Mấy chuyện lúc trước liền không tính toán nữa!"

*... Dễ tính như vậy sao?* Trong đầu Kiệt Khắc chợt nghĩ.
"Làm sao lại nhìn ta như thế? Nếu muốn đi về thì ngươi phải đợi một chút nữa, hiện tại ta là đang trốn khỏi cái sàn đấu kia a! Ta muốn đi chơi trước đã"

Kiệt Khắc cúi đầu, tránh qua một chỗ hiên khác ngồi.

"... Ngươi sẽ ngồi đây chờ ta thật à?"

"Gật"

"Sao không đi đâu đó thử đi? Trong kinh thành có rất nhiều thứ thú vị, hay là ngươi lại sợ bị lạc thêm nữa?"

"Gật"

"Hiểu rồi... vậy thì cứ ngồi đó chờ đi" Y Dạ nói rồi lại thản nhiên đớp nguyên một cái bánh vào miệng.

Kiệt Khắc mặt nhăn nhó nhìn Y Dạ, như kiểu đang nhìn thứ sinh vật ham ăn nào đó ăn vậy. *Con nhóc này là dạ dày vương hay gì? Hoàng cung Đông Vận không tới mức bỏ đói con nhóc này suốt mấy năm qua chứ?*

.....


timviec taitro


Trên tòa tháp cao, toàn cảnh trong bán kính trên 10 km đều thu cả vào tầm mắt. Y Dạ ngồi trên lan can nhìn ra xa mới thật sự nhận thấy tầm quan trọng và quy mô của lễ rước thần. Đáng ra vào buổi tối, tầm nhìn sẽ bị thu hẹp lại nhưng ánh đèn kéo dài tới tận chân núi, trên núi vẫn lờ mờ nhìn thấy ánh đèn lấp lánh, tầm nhìn 10 km vẫn được đảm bảo.

Đáng lẽ với số lượng đèn này thì ánh sao trên kia sẽ bị lu mờ nhưng chúng vẫn còn lấp lánh và có thể nhìn thấy những đốm sáng nhỏ dù không thể nói là rõ như đang nhìn vào chính vũ trụ.

*So với hình ảnh đêm tối mình xem trên phim hồi trước thì không giống chút nào. Nơi này đèn lồng lấp lánh khắp nơi, sáng và đẹp hơn cả đèn điện ấy chứ. Màu này còn cho một cái cảm giác gì đó rất ấm áp nữa... Mình lại có thêm một lý do để yêu thế giới này thêm rồi...*

Y Dạ mỉm cười.

Bên kia, Kiệt Khắc cũng không có gì hơn ngoài ngồi ngắm cảnh, không thể không thừa nhận là kinh thành của Đông Vận thật sự rất đẹp.

"Này đại hoàng tử, ngươi mặc áo trông mỏng như thế không thấy lạnh sao?" Y Dạ đột ngột lên tiếng.

"... Không quá lạnh" Kiệt Khắc vậy mà nhẹ nhàng đáp. Câu từ hơi cộc lốc nhưng giọng lại rất ấm, rất thích a!

*Cái tên này... có bản mặt đẹp như thế, giọng nói lại hay như vậy, ở thế giới trước chắc đã lên làm nam thần quốc dân rồi!* "Tiếc là ít khi chịu mở miệng quá a!" Y Dạ vô ý nói suy nghĩ ra miệng.

Khi nhận thức lời nói của mình, vội bịt miệng lại thì đã bắt gặp gương mặt ngạc nhiên của Kiệt Khắc.