Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 46




Lúc Mạc Chi Tuyệt tỉnh dậy thì bên cạnh đã trống không, Mạc Thiên đã rời đi từ sớm rồi. Hắn ngồi dậy, chạm nhẹ vị trí bên cạnh, nở nụ cười hồi tưởng lại những chuyên hôm qua, thật là phấn khích, gương mặt gợi cảm ấy còn hơn những gì hắn tưởng tượng, có điều còn chưa đủ, hắn còn muốn nữa.

Nhưng có lẽ bây giờ Mạc Thiên vẫn còn chưa chấp nhận nổi điều này, chỉ bằng việc như tối qua đã đủ để cậu lẩn tránh rồi, hắn biết trong tâm lý Mạc Thiên dù khoan dung với mình đến đâu cũng sẽ cảm thấy kỳ quái. Hắn cần phải nhịn, chậm rãi dẫn dắt, với người này hắn chưa bao giờ thiếu sự nhẫn nại cả.

Rời giường thay quần áo, Mạc Chi Tuyệt tính toán cách để dỗ Mạc Thiên, hắn cũng không muốn phải tránh mặt cậu như thế này.

Bộp!

Đây là lần thứ ba Mạc Thiên bị đánh trúng, cậu bị đẩy ra phía sau, chân hơi khụy xuống, ánh mắt có vẻ mông lung, rõ ràng thấy được người chiến đấu đang không được tập trung. Cậu hiện tại thực sự không có tâm trạng để thực chiến nữa, đầu đang loạn như cào cào, phẩy tay một cái loại bỏ vách ngăn sau đó cất vũ khí rời đi.

Đêm qua nghĩ lại thật sự quá hoang đường, càng hoang đường hơn nữa là cậu đã bị cuốn vào. Tại sao việc đó lại xảy ra cơ chứ, tại sao cậu lại đồng ý giúp nam chính!!

Cứ cảm thấy việc này sai sai, vậy nên bây giờ cậu không thể nhìn mặt nam chính nữa. Cứ nghĩ đến hình ảnh Mạc Chi Tuyệt thở dốc, ánh mắt đầy rù quyến nhìn chằm chằm vào mình là cậu lại cảm thấy rất kỳ lạ.

- Đứng đây làm gì vậy, không phải ngươi đang tập luyện sao?

Một đôi giày đứng trước mặt cậu, Mạc Thiên giật mình ngẩng đầu, sửng sốt nhìn người trước mặt. Không biết Niêm Quan đã đứng đó từ lúc nào, ánh mắt u tối nhìn cậu. Mạc Thiên theo phản xạ lùi một bước rồi mới ổn định lại.

- Sao mặt lại đỏ như vây?

Niêm Quan tiếp tục hỏi tiếp, trong âm thanh có vài phần đè nén.

Mặt đỏ ư?

Mạc Thiên bất giác đưa tay chạm vào mặt mình, trên đó đã có một mảnh nóng hổi, có chút bối rối, chỉ vì nghĩ mấy chuyện không đâu mà khuôn mặt đã như trái cà chua chín. Vẻ mặt thế này có lẽ tự chính chủ cũng không cảm thấy được rằng bản thân đang phát ra dụ dỗ.

- Không có gì đâu, chắc tại vừa tu luyện xong nên mới như thế thôi.

Mạc Thiên cười giả lả cho qua chuyện, gương mặt xấu hổ lại càng thêm đỏ hồng.

- Sao ngươi lại xong sớm như vậy?

Niêm Quan vẫn chưa buông tha câu hỏi này, mũi chân khẽ nhích, bước lên trước một bước.

Mạc Thiên không phát hiện mỗi lần y bước lên là chân cậu lại tự động lùi đi, lấp liếm nói cho qua chuyện này, dù sao hai người cũng đâu gọi là thân thiết gì đâu.

- Không có gì đặc biệt đâu, hôm nay tập luyện sớm nên nghỉ cũng sớm.

Niêm Quan không tiếp tục đi về phía trước nữa, bỗng y đột nhiên mở miệng đề nghị khiến Mạc Thiên ngạc nhiên.

- Ngươi có muốn đi dạo ngoài thành cùng ta không?

Không hiểu ý của Niêm Quan là gì, tự dưng lại rủ đi dạo là sao chứ? Ban đầu Mạc Thiên định từ chối, dù sao cũng không phải người dễ tiếp cận, thế nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của Mạc Chi Tuyệt. Hiện tại cậu có chút không muốn đối diện với hắn, cân nhắc một lúc Mạc Thiên gật đầu đồng ý.

Khung cảnh ngoài thành hôm nay rất đẹp. Trời không hề nắng gắt mà rất nhẹ nhàng, xuyên qua những tán cây là vài quả đo đỏ có hình dạng kỳ lạ. Gió thổi len qua mái tóc làm cho Mạc Thiên phải nhắm mắt để hưởng thụ, xung quanh người không đông đúc cũng không thưa thớt, cuộc sống vận động rất nhịp nhàng.

Hai người đi xuyên qua dòng người, không biết mục đích sẽ đến đâu, thế nhưng khung cảnh này làm cho người ta cảm thấy khá dễ chịu.

Niêm Quan nhìn thiếu niên nay đã trút bỏ nét ngây thơ trên khuôn mặt mà thay vào đó là một sự nội liễm. Trải qua tám năm ròng, thế nhưng sức hút lại ngày một tăng lên.

Cảm giác có một tầm mắt nhìn mình, Mạc Thiên quay sang, Niêm Quan chưa kịp tránh đã bị bắt gặp. Cậu đang tính hỏi y nhìn cái gì thì đột nhiên bị một người từ đâu đến tông vào. Người kia lao rất nhanh nên cậu chưa kịp tránh né, thế là cả hai người đều ngã xuống.

Mạc Thiên xoa cái gáy bị đập mạnh xuống nền đất, nhăn mặt ngồi dậy, Niêm Quan vội đi tới đỡ cậu lên. Cô gái đụng trúng cậu vội vàng nhổm người, phủi phủi bụi ở trên quần cậu một cách vội vàng, cất giọng nói dễ nghe mà có cảm giác điềm tĩnh, không giống bộ dạng hốt hoảng như hiện tại.

- Xin lỗi, ta không cố ý.

Nói xong chưa để cậu nhìn thấy mặt đã lập tức chạy đi ngay. Ngay sau khi cô gái đó chạy thì đằng sau có nhiều người quần áo có vẻ quý giá chạy đuổi theo. Có lẽ là tiểu thư nhà nào đó chăng?

Không để ý chuyện này cho lắm, Mạc Thiên được Niêm Quan đỡ lên, cậu vỗ bàn tay dính bẩn của mình, có chút cảm thán rằng mỗi lần bản thân đi ra ngoài là lần đó sẽ gặp xui xẻo ngay.

- Ngươi không sao chứ?

Thấy Niêm Quan có vẻ lo lắng, tuy nét mặt không rõ điều đó nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy như vậy. Mạc Thiên lắc đầu mỉm cười tỏ ý bản thân vẫn ổn.

[Ting

Nhiệm vụ: Ôm Mạc Chi Tuyệt trong vòng một phút]

Quả nhiên nam chính về cũng là lúc những nhiệm vụ vớ vẩn lại bắt đầu. Không sai, là vớ vẩn đó!! Với lại ôm Mạc Chi Tuyệt là việc của nữ chủ mà, tại sao khi không lại đi bảo cậu cơ chứ.

[Này hệ thống, ngươi có cho nhầm không đó?!]

[Nhiệm vụ này là hoàn toàn chính xác]

Hệ thống máy móc khẳng định.

Mạc Thiên thật sự rất mệt mỏi, đến cả cái hệ thống này cũng phản cậu, cái nhiệm vụ nát này là sao chứ.

Niêm Quan đứng một bên thấy Mạc Thiên khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, không nhịn được hỏi lại lần nữa.

- Ngươi thật sự không sao chứ?

Nghe y hỏi vậy, Mạc Thiên mới trở lại bộ dạng bình tĩnh ban đầu, lúc nãy tự dưng cậu lại quên mất bên cạnh đang có người. Nở nụ cười mà bản thân cảm thấy là dễ nhìn nhất.

- Không sao thật mà, bây giờ chúng ta đi về thôi.

Nói xong quay đầu đi trước, khuôn mặt buồn bực, rõ ràng cả hệ thống cũng không cho cậu trốn một cách yên bình. Cuối cùng kiểu gì cũng phải tìm đến Mạc Chi Tuyệt, cậu vẫn chưa có nghĩ thông mà.

Câu nói "Bây giờ nên đi tìm chỗ nào đó ăn" của y phải nuốt vào trong cổ họng. Niêm Quan lắc đầu, bước nhanh đuổi kịp cậu.