Công ty Ngọc Thịnh, một công ty nhỏ với sức chứa chỉ với năm mươi người, gồm mười tầng lầu mỗi tầng được chia thành bốn bang cùng một phòng họp lớn.
Không tính tầng mười dành cho tổng giám đốc cùng tầng ba dành cho nhà ăn thì còn lại tám tầng chia đều cho mỗi hạng mục cùng với đại sảnh bên dưới tầng trệt cùng với bãi đổ xe dưới tầng hầm.
Tuy công ty nhỏ nhưng thiết bị, dụng cụ, cách xây dựng đều không khác gì một công ty lớn, bởi vì nơi này do chính ông nội Nguyễn đã thêu người xây dựng chứ không phải mua sẵn của một ai đó. Ông chỉ nhìn trúng miếng đất ở nơi này sau đó nghe theo lời bạn bè nên sẵn tay thành lập cả công ty.
Chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng dừng lại bên trong bãi đậu xe, Lương trợ lý xuống xe rồi mở cửa xe cho cậu.
Cả quãng đường đi anh ta nói rất nhiều chuyện với cậu vì vậy cậu không thể ngủ gục được, vì vậy hiện tại tinh thần cậu cực kỳ tỉnh táo chứ không phải trong trạng thái mơ màng vừa tỉnh ngủ.
Phan Miêu Vũ xuống xe sau đó đi theo Lương trợ lý đến bên thang máy. Thời gian này đã là giờ tan, chỉ có những người ở lại tăng ca mới còn ở lại đây.
Khi hai người đứng chờ thang máy riêng thì thang máy của nhân viên cách đó không xa vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.
Ba người hai nam một nữ bên trong bước ra. Bọn họ bởi vì chậm trễ công việc nên phải ở lại cho đến giờ này mới tan làm, nào ngờ vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Lương trợ lý đang đứng chờ thang máy, bên cạnh là một chàng trai có khuôn mặt xa lạ.
"Xin chào Lương trợ lý, anh còn chưa về à." Một trong ba người mỉm cười chào hỏi.
"Ông chủ chưa về sao tôi dám về, chỉ có mấy người làm xong việc mới rảnh rỗi như thế." Lương trợ lý mỉm cười đùa giỡn, mặc dù đây là sự thật nhưng nó cũng được xem là câu nói đùa của nhân viên trong công ty.
Chủ tịch kiêm tổng giám đốc có tổng cộng bốn người trợ lý thân tính, một năm trước anh có thêm hai người, tuy nhiên hai người này chỉ là được nhét vào mỗi người trong công ty chỉ xem như nhân viên tạm thời chẳng ai để ý đến.
Mà mọi người đều ngầm hiểu ý rằng hai người này đến công ty đều có chung một mục đích đó là tiếp cận sếp lớn đẹp trai của bọn họ.
Ngược lại với hai người này bốn người thân tính của sếp lớn cực kỳ bận rộn, thậm trí bọn họ còn cùng với sếp lớn ở lại đến nửa đêm mới có thể về nhà.
Nội bộ công ty đều biết sếp lớn dành rất nhiều thời gian cùng tinh lực để có thể phát triển công ty cũng như việc công ty sắp được chuyển đến một nơi tốt hơn, chuyện này khiến nhân viên cực kỳ vui vẻ. Để có thể nhanh chóng chuyển đi từng người từng người trong công ty càng thêm cố gắng, cũng vì vậy mà lượng công việc càng nhiều, thời gian tan làm cũng càng lúc càng trễ.
Tuy nhiên không có ai lên tiếng kêu ca, bởi vì bọn họ biết chuyện này không chỉ tốt cho công ty mà còn tốt cho cả nhân viên làm công ăn lương như bọn họ.
Ba người nghe Lương trợ lý nói liền vội vàng nịn nọt: "Lương trợ lý vất vả, ông chủ vất vả."
"Mà Lương trợ lý ơi không biết người bên cạnh anh là ai vậy." Cô gái trong ba người nhân viên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của người bên cạnh anh ta cảm thấy tuổi tác còn rất nhỏ liền không nhịn được hỏi.
"Chuyện này cũng không có gì giấu diếm. Dù sao sếp lớn để cậu ta đến đây cũng là để mọi người biết mặt." Lương trợ lý giả vờ thâm sâu rồi mỉm cười nghiên sang một bên cung kính nói: "Giới thiệu với ba người đây chính là phu nhân. Vợ của sếp chúng ta."
"Cái gì?" Ba người kinh ngạc hô. Cô gái nhìn chằm chằm cậu khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được mà lắp bắp: "Vợ... Vợ của... Sếp."
"Sao có thể như vậy?"
Nguyễn Minh Hoàng không chỉ là sếp mà còn là thần tượng của biết bao nhiêu người trong công ty, cả nam lẫn nữ đều âm thầm sĩ mê anh ở trong lòng, ảo tưởng có một ngày có thể được anh chú ý.
Nhưng hôm nay bọn họ lại nghe thấy người mà biết bao người mong ngóng đã kết hôn, làm sao mà bọn họ có thể tin được, rõ ràng trong công ty chẳng có chút tin tức nào mà.
"Lương trợ lý, ý anh là sếp... Sếp đã kết hôn." Cô gái khó khăn hỏi, cô ta muốn cho mình thêm chút hy vọng.
Nhưng Lương trợ lý nào có cho bọn họ tiếp tục tơ tưởng, anh ta dứt khoát gật đầu sau đó còn bồi thêm: "Đúng vậy, giấy trắng mực đen rõ ràng. Sếp đã kết hôn cùng phu nhân hai năm lẻ ba tháng bốn ngày."
Ba người kia nghe càng thêm kinh hãi, vậy mà sếp đã kết hôn hai năm nhưng không lọt ra ngoài tiếng gió nào, chuyện này sao có thể. Đúng lúc bọn họ còn muốn hỏi thêm gì đó thì tiếng thang máy vang lên, cửa chầm chậm mở ra.
"Không nói với bà người nữa, tôi còn phải đưa phu nhân lên không thôi sếp sẽ trừ lương của tôi mất."
Phan Miêu Vũ từ đầu đến cuối chẳng nói gì, thậm chí không nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, chỉ khi nhìn thấy Lương trợ lý đi vào thang máy thì cậu mới gật đầu với ba người kia rồi đi vào theo.
Ba người nhân viên ngơ ngác nhìn thang máy riêng từ từ nhảy số lên cao sau đó mới giật mình bật hốt:
"Đây là thang máy riêng của sếp mà."
"Đúng vậy ngoài trừ sếp ra thì đến cả bốn vị trợ lý thân tín của sếp còn không thể đi vào."
"Vậy mà chàng trai kia lại có thể đi vào trong."
"Chẳng lẽ sếp thực sự đã kết hôn. Người kia thực sự là vợ sếp."
Ba người mờ mịt không có câu trả lời chính xác, cho dù bọn họ không muốn tin nhưng sự việc xảy ra trước mắt khiến bọn họ không tin cũng không được.
Sau khi định thần trở lại bọn họ liền nhanh chóng nhắn tin vào group công ty, thậm chí là cho từng người bạn thân. Chỉ nữa tiếng sau tất cả nhân viên trong công ty đều bùng nổ, ai nấy đều hận sao không tan làm sớm một chút hoặc trễ một chút để có thể gặp mặt vợ của sếp mình.
Mà trong lúc này thang máy cũng vừa dừng lại ở tầng mười.