Nam Chính Ooc Rồi!

Chương 63: ma linh thần thể.




Vũ Ngọc, Lương Hoàng nhìn thấy lòng nhảy dựng lên: không xong rồi.

Lập tức dùng rời khỏi cuộc chiến, lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới dùng trưởng phong mạnh nhất đánh xuống Thẩm Vân Tiêu.

Tạ Quân Lẫm giật mình đứng ra tiếp lấy hai trưởng phong, linh lực mạnh mẽ cuồn cuộn chạy thẳng vào bên trong hắn đánh rách kinh mạch đau đớn.

- Ngươi bị điên sao, cút ra!!!

Lương Hoàng trùng mắt rống giận.

- Các ngươi mới bị điên, đệ ấy là chủ nhân của các ngươi!

Tạ Quân Lẫm nuốt ngược máu trào trong cổ họng trở về.

- Đó là chủ nhân của chúng ta, cút ra, nếu không sẽ không kịp!!!

Vũ Ngọc ánh mắt hoảng sợ, vì quá lo lắng mà hóa về đôi mắt mèo, đồng tử xanh biếc dựng đứng mờ mịt như sắp khóc đến nơi vậy.

- Ha, không cần diễn nữa, chơi thế đủ rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi!
Giọng nói ngả ngớn đầu khiêu khóc phát ra vọng thẳng xuống đất như một hồi mệnh kễnh khiến đám quỷ ảnh lập tức tụ lại vây thành một bòng tròn rộng.

Đám ma vật xông lên cuồn cuộn như bão lũ nhưng tuyệt đối sợ hãi tránh xa vòng tròn kia đến năm mét không dám lại gần dù chỉ một phân.

Nam nhân từ trên trời hạ xuống, lỗi ăn mặc của Hắc Vực vẫn không thay đổi, những tấm vải đen đỏ chồng chéo nhau tạo thành bộ trang phục kì lạ nhưng không che được dáng người cao lớn của hắn.

Khuôn mặt đeo tấm mặt nạ kì dị phát ra điệu cười khúc khích đầy thích thú.

Mái tóc đỏ rực bay trong gió như ngọn lửa bùng cháy rực rỡ đến kinh người.

- Chủ nhân!

Hai người một đen một tím quỳ ngay dưới chân hắn, đầu cúi gằm xuống không dám ngẩng lên.

- Đi, hai của còn lại tùy ý các ngươi chơi.
- Rõ!

Vừa nói xong liền biến mất.

- Ha, đệ đệ của ta, lâu quá không gặp, ngươi vẫn thảm hại như ngày nào, thật giống mẫu thân ngày đó quỳ xuống dưới chân ta cầu ta tha cho ngươi một mạng vậy, thật cao hứng.

Giọng điệu trêu tức nồng đậm đóng thẳng vào tâm trí Tạ Quân Lẫm khiến tâm hắn phát đau, ánh mắt hắn ánh lên những tia máu đỏ quạch đáng sợ.

- Ngươi lại muốn làm gì nữa, Tư Khải Địch!!

Tạ Quân Lẫm rống giận.

Vũ Ngọc, Lương Hoàng nghe đến ngẩn người, cả cơ thể bị khí áp của Tư Khải Địch đè ép đến không dậy nổi, vô pháp ngăn chặn chủ nhân của họ.

Một bóng đỏ vụt qua bên trái Tạ Quân Lẫm, hắn không kịp nhìn, chỉ thấy Tư Khải Địch bị đánh một trưởng bay xa cả một đoạn cuốn theo bụi mù mịt.

Thân ảnh gầy yếu mảnh khảnh đứng ngay trước mặt hắn, y phục đỏ rực làm hắn nhớ đến bạch y nhiễm đỏ, bờ vai gầy đầy cô độc đau thương luôn hiện hữu trong mỗi giấc mộng của hắn.
Chỉ cần nhắm mắt lại tim hắn giống như bị bóp nghẹt đến không thở nổi, cơ cơ thể run rẩy đến cực điểm chỉ sợ thân ảnh này nhóng một cái liền sẽ biến mất ngay trước mặt hắn.

Không đợi Tư Khải Địch đứng lên, thân ảnh đó lạn liên tiếp đánh ra liên tiếp linh lực, một chưởng lại một chưởng kéo theo cuồng phong bụi mù.

Tư Khải Địch rốt cuộc cũng phản lại, tấm mặt nạ bị đánh vỡ từ lúc nào, khuôn mặt thâm thúy, khóe miệng cụp xuống đỡ đòn.

Những người khi ấy chứng kiến càng là hoảng hồn, vậy mà lại giống hệt Tạ trưởng giáo!!!!

Tư Khải Địch yên lặng đánh với Thẩm Vân Tiêu, vậy mà Thẩm Vân Tiêu lại có thể đánh ngang tay với hắn, thật kinh hỉ.

Ánh mắt Thẩm Vân Tiêu trống rỗng, hắn hoàn toàn hoạt động theo bản năng, không suy nghĩ, thật mất hứng.
Bên dưới ma vật cũng không ngừng công kích, Tạ Quân Lẫm vội đối phó nhưng vẫn cố dời một chút sự chú ý lên hai người đang đánh lên loạn mù kia.

- Đủ rồi.

Tư Khải Địch lần rần chơi mèo vợ chuột một lúc đến phát ngán, hắn triệu ra thanh đoản kiếm đỏ rực đánh thẳng về phía Thẩm Vân Tiêu.

Tạ Quân Lẫm kinh hãi, vậy mà đệ ấy lại có thể ép Tư Khải Địch dùng đến Vuốt Giao!!

- Két!

Ngay trước khí đoản kiếm bổ xuống liền xuất hiện thêm hai thân ảnh phi lên trước chống đỡ.

- Đến muộn rồi.

Khung Chỉ với Cố Phàn mặt lạnh tanh đỡ kiếm.

- Cựu...cựu trưởng giáo đã quay lại, thật tốt quá rồi!!

Một đám người hò hét vui sướng.

Hàng ngàn kiếm khí đổ bộ gϊếŧ sạch đám ma vật khiến chúng sợ hãi.

- Trưởng giáo uy vũ...

Khung Chỉ thối lui ra sau ném cho Tạ Quân Lẫm lọ dược.
- Bên kia đã có Phượng Ly trưởng và Cố gia chủ lo liệu.

Cố Phàn mặt lạnh dốc sức đánh trả nhưng thực lực của hắn quả thật không đối phó lên được.

May mắn Thẩm Vân Tiêu tuy mất lí trí nhưng vẫn tiến lên đánh cùng khiến Tư Khải Địch rơi vào thế hạ phong.

Lưỡi kiếm bùng cháy trong đám ma khí đen ngòm càng lúc càng nhanh chém ra những đạo kiếm khí kinh người.

Tuy vậy vẫn không tránh được công kích từ các phía liên hoàn.

- Chết tiệt.

Tư Khải Địch lần đầu rơi vào thế hạ phong, ánh mắt hắn tức giận vô cùng.

" Không đủ, vẫn không đủ, hắn muốn mạnh thêm, hắn muốn mạnh thêm!"

- Trác Tịnh Miên!

Hắn hướng về phía đóa hoa lửa bùng cháy mà rống.

Tiếng chim lửa thết dài bay thẳng về chỗ hắn.

- Vương.

Tượng điệu mềm mại, đầy si mê cất lên.

Trác Tịnh Miên không kìm được mỉm cười, đôi mắt ánh lên nét hạnh phúc" Vương vừa gọi tên ta, vương gọi tên ta a~"
- Rõ.

Trác Tịnh Miên quay đi khỏi Tư Khải Địch ánh mắt liền quay lại một mảng lạnh lẽo.

- Những kẻ ngăn cản Vương đều phải chết.

Hai đạo linh lực lẫn ma khí cùng lúc phóng ra đánh đến.

Khung Chỉ trừng mắt.

Ma khí và linh khí tuyệt không thể ở chung, nếu không sẽ bạo nổ, vậy mà nữ nhân này lại có thể chịu được, thật quá mức điên rồ.

Dù có là ma linh thể cũng không có hoạt động điên cuồng như này.