Không đến giờ Dần, toàn bộ mọi người đã tụ tập lại trong khoảng sân rộng lớn.
Không một tiếng ồn ào, mọi người từ các phái, khuôn mặt đều treo lên nét căng thẳng, mỗi cử chỉ đều vô cùng cẩn thận, khí thế toát lên hừng hực như muốn dời non lập bể.
Những người đứng đầu chính phái nhận được tin mỗi lúc càng nguy cấp, Hắc Vực càng lúc càng lấn xa.
- Hắc Vực đã lấn sâu vào phía Tây, chẳng bao lâu nữa, phần trung tâm cũng sẽ bị nuốt trọn, mọi người cam tâm để cho gia đình mình, quyê hương mình, những người mình yêu quý rơi vào bóng tối mãi mãi sao?!?!!!
Ngải Tắc Huy cầm đầu bước lên trước, giọng nói hồn hậu, dõng dạc đánh sâu vào thức hải khiến mọi người dồn tập trung lên đài cao.
- Không cho phép!!!! Quyết chiến!!!
Tiếng đồng thanh dồn dập lầm rung lên ầm ầm cả một ngọn núi, những trái tim hừng hức ý trí mạnh mẽ đáp lại.
Truyền tống trận dựng từ lâu lập tức khởi động, hàng trăm khối linh thạch thượng phẩm dùng lên, ánh sáng bàng bạc truyền tới một lượt đưa cả vạn người trên sân biến mất để lại một khoảng sân rộng hoang vu, yên tĩnh đến lạnh lẽo, hiu quạnh.
Ở một nơi khác, bên kia bán cầu, toàn bộ những người tu tiên hừng hực khí thế chiến đấu cũng đã được truyền tống đến.
Cả một đại trận truyền tống phát ra ánh sáng xanh rực rõ tắt dần làm hiện ra những bóng người đứng trước một vùng đen tím mờ ảo đầy sương mù.
Những lần sương mù đen ngòm tụ lại thành muôn hình vạn trạng điên cuồng tấn công vào chỗ yếu hại nhất trên kết với ban đầu khiến nó phát ra từng trận rung lên dữ dội.
Những người trứng kiến được cảnh này không khỏi đánh cái rùng mình dựng hết cả tóc gáy, chưa bao giờ họ thấy khó thở như vậy.
Không chỉ vì ma khí quá dày đặc mà vì cả cái thứ đứng sau đám sương đen đó.
Ma vật, từng con hình hài quỷ dị, đôi mắt to màu xám như một vật thể tượng trưng, vô hồn, trống rỗng.
Bên cạnh cũng không thiếu những xác người mục ruỗng, cả xơ thể không bảo trì được đến mức hoàn hảo nhưng sự thối rữa giống như phát triển đến giai đoạn nào đó rồi hoàn toàn dừng lại.
Gồi bọ tự miệng vết thương phủ khắp có thể, ngấu nghiến cắn xé ăn mòn từng chút một, đây cũng chính là kết quả của những người dân sát biên giới đã hoàn toàn bị nuốt chửng.
Bầu trời bên hắc vực đen ngòm, tiếng sấm uỳnh uỳnh đánh thẳng vào màng nhĩ, họ sắp phải xông vào trận địa như vậy, một số người không cầm nổi suy nghĩ mà nôn thốc nôn tháo, những người có đinh lực tốt hơn cũng không giấu nổi gương mặt trắng bớt của mình.
Tạ Quân Lẫm nói chuyện với những đại sư đã sớm ở đây dụng thêm một tầng kết giới bao bọc lại, tình trạng của kết giới ban đầu quả thật không tốt, lỗ hổng vô cùng lớn, đã sớm không thể dùng biện pháp tu sửa để bù đắp lại nữa rồi.
- Mọi người đã sẵn sàng chưa!!!!!
Tiếng hô hồn hậu vang vọng thẳng vào trong đan đờn khiến tất cả mọi người tỉnh khỏi cơn ác mộng.
- Sẵn sàng!!!
- Quyết thắng!!!!
Tiếng hô hồn hậu vang vọng khắp mảnh đất hoang tàn, sĩ khí hừng hực cháy rực.
Một thông đạo được mở ra trên kết giới, Ngải Tắc Huy một tay ném thẳng một tinh thạch thượng phẩm đã sớm vẽ nên phù văn, vừa bay vào không được mấy giây đã đánh một tiếng uỳnh, mở rộng đường trong đám ma vật cho toàn bộ người xông vào.
Khắp nơi toàn tiếng leng keng va chán của những vũ khí sắc bén, ánh sáng từ những nguyên tố khác nhau lập lòe đủ màu sắc.
- Kít!!!!!
Tiếng thét chói tai trên tròi khiến ái cũng phải giấy mình ngẩng đầu lên nhìn.
Một con chim đỏ rực, màu lông rực rỡ như ngọn lửa tung bay trên không trung xua tan đi ma khí xung quanh, nó thét lên vẫy manh cánh tạo nên những lông vũ bằng lửa rực rỡ, nóng rực tỏa ra.
Một cảnh tượng kiều diễm, lộng lẫy như đây mới chính là buổi vũ hội của nó vậy.
- Xuất.
Một tiếng nói mị hoặc nhưng không thiếu nội lực ra lệnh, toàn bộ hàng ngàn lông chim đỏ rực tạo ra hiệu ứng chói mắt lap trong không khí tạo nên những vết sáng xịn đẹp.
Những vết sáng đâm sâu vào trong người ma vật, bùm, cả có thể ma vật cháy rụi theo từng đợt khiến người ta lạnh gáy, vừa chấn kinh vừa khiến người ta không dời được tầm mắt.
- Là Phượng thần nữ, là Phượng thần nữ.
Tiếng xôn xao dậy lên, không khí càng thêm hừng hực.
Thẩm Vân Tiêu cũng nhìn rõ, Phượng thần nữ trong lời bọn họ chính là Trác Tịnh Miên.
Sau một thời gian dài như vậy, với năng lức của cô Thẩm Vân Tiêu cũng biết được tương lai cô rất mạnh, cũng không ngờ lại có thể đuổi kịp được Tạ Quân Lẫm đến mức chỉ còn cách một 2 bậc liền có thể so sánh.
Một nữ nhân như vậy vừa khiến người ta muốn ngắm nhìn, nể phục, vừa khiến người ta nảy sinh đó kị, tâm sinh sợ hãi.
Trác Tịnh Miên đứng lặng lặng ở một khoảng trống giữa lũ ma vật, chĩnh dường như cũng cảm ứng được, tâm không khỏi sinh sợ hãi mà cách ra một khoảng trống không dám đến gần Trác Tịnh Miên.
Thẩm Vân Tiêu không khỏi ngẩn người, mái tóc đen nhánh được cài khéo léo với gim cài hoa Minh Khỏa, loài hoa đỏ rực nuôi dưỡng hoàn toàn bằng linh thủy và với hỏa hệ của chủ nhân, rực phòng ngự rất cao.
Đôi mắt sắc lạnh, lạnh lẽo nhìn đám ma vật như lũ kiến cỏ, chuyên quyền mà độc đoán làm cậu không khỏi liên tưởng đến vị nữ vương kiêu ngạo.
Trác Tịnh Miên nhìn đám ma vật không khỏi cảm thấy ghê tởm, ánh mắt lạnh lẽo cầm kiếm nhẹ khảy một giọt máu đầu ngón tay.
Giọt máu thấm nhuần vào thanh kiếm đỏ rực, ngọn lửa liền bao bọc lấy nó, vô cùng tuyệt mĩ, tráng lệ.
Đám quái to đến 3m, 4m mà nhũng người khác phải chật vật mới hạ được dưới ánh lửa rực rõ, chúng như bị hạ thấp, trong vòng vài chiêu thức liền gục xuống tạo nên một trận bụi mù.
Mọi người đều làm vô cùng tốt nhiệm vụ của mình, đám ma vật lại như nêm như cối, ùn ùn, liên tục xuất hiện không dứt làm người sức cùng lực kiệt.
- Chết tiệt.
Không ít người bị thương, xác chết cũng không thiếu khiến lòng người lạng lẽo.
- Đám ma vật quá nhiều, nỏ chuẩn vị cũng sắp không đủ, nhưng đám ma vật vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm.
Đứng bên bức tường rộng lớn không khác gì tường thành, từng đợt sóng ma vật truyền tới làm người khác càng phát lạnh.
- Đi thôi.
Nơi cổng phía Nam này có cậu, Tạ Quân Lẫm phụ trách.
Cổng phía Tây có Trần Phi Tuấn, và một số phái bậc hai.
Cổng phía Bắc có Ngải Tắc Huy phụ trách.
Cổng phía Đông là biển, đám ma vật cũng không xâm nhập vào nơi đó.
Đứng trên tường đã thấy cảnh đẫm máu khi xuống đến nơi càng là không thể tưởng tượng, những xác người tha hóa còn xót lại với đám ma vật chất thành tầng thành núi.
- Báo, đám ma vật đang suy giảm!
Tạ Quân Lẫm trầm tĩnh suy nghĩ, không cần nói cũng biết chắc chắn có gì đó không bình thường ở đây.