Thẩm Vân Tiêu đang ngủ bỗng mùi tanh như mùi máu xộc thẳng vào mũi khiến Thẩm Vân Tiêu tỉnh giấc.
Tuyết đã sớm ngừng, cậu vội xách kiếm đuổi theo mùi hương đó, đến gần hồ sen mùi hương càng rõ ràng hơn.
Một bóng đen lờ mờ đang ngấu nghiến...
Cái bóng đen đó bỗng quay đầu lại nhìn về phía cậu, ánh mắt không có lí chí, chỉ đơn thuần là bản tính khát máu khiến người khác rùng mình.
Lúc này cậu mới nhìn rõ, thì ra là Thử tinh cấp 1, bộ dạng lùn như yêu tinh chỉ khác là có cái đầu chuột với hai mắt đỏ ngầu, ở luyện khí tầng 2 là có thể tiêu diệt nó.
Trong sách nói, tốc độ của Thử tinh rất nhanh, tuy dễ tiêu diệt nhưng số lượng vô cùng lớn, chỉ ăn xác chết đang phân hủy.
Nhưng mà sao thử tinh lại xuất hiện ở trong sơn cốc?
Lẽ nào...
Không đợi cậu suy nghĩ xong nó đã vọt lên phía cậu chực cắn xé.
Cái miệng vẫn còn đầy máu tươi chảy ròng ròng thấm ướt cả một bên vai cậu.
Dù cậu đã ở Trúc cơ trung kì nhưng thực chiến không đủ, mới đầu vẫn nằm ở thế hạ phong dần quen thuộc mới diệt được Thử tinh.
Tiến lại gần nơi con Thử tinh vừa ngấu nghiến, một cái xác chết đập thẳng vào mắt cậu, khuôn mặt người chết đã sớm không nhận ra được, máu thịt lẫn lộn vô cùng ghê tởm.
Mặt cậu xanh mét lại, nôn thốc nôn tháo.
Xuyên qua đây lâu như vậy đây mới là lần đầu cậu gϊếŧ quái, tiếp nhận giáo dục hiện đại văn minh khiến cậu khó thích nghi với việc máu me này.
Tập tính của Thử tinh là ăn xác phân hủy, luôn đi thành một đàn.
Vậy mà lần này nó lại đi săn? Hơn nữa lại có thể phá tan kết giới quanh cốc...
Tâm trạng lo lắng, bất an, cậu chạy thẳng đến chỗ cữu cữu.
Từ xa đã nghe thấy tiếng hai vật sắc đánh vào nhau làm người rợn tóc gáy.
Thúy nhi năm nay mới luyện khí tầng 3, chật vật đấu với hai con thử tinh đang điên cuồng xông tới.
Dáng vẻ xinh đẹp giờ vô cùng chật vật, y phục cũng bị đánh rách, vết thương cũng không ít.
Thẩm Vân Tiêu tranh thủ hai con thử tinh không để ý một lần tung ra hai lần hỏa phù khiến hai con Thử tinh rống lên thảm thiết.
- Tiêu ca ca.
Thấy cậu, tâm trạng cô cũng bớt căng thẳng hơn phần nào.
- Thúy nhi, muội có sao không?
- Muội không sao, mau đến chỗ sư phụ, người dẫn dụ Thi cẩu, rất không tốt.
Hai người cả một đường chạy nhanh đến chỗ Thẩm Vũ Thư.
Xác chết Thi cẩu và Thử tinh nằm la liệt trên đất, Thẩm Vũ Thư là Trúc cơ hậu kì đại viên mãn, dư sức đối phó với hai loại quái cấp 1, cấp 2 này.
Trong cốc cũng không có nhiều người, ngoại trừ ba người cậu cũng chỉ có thêm hai tu sĩ trúc cơ và vài người hay lên cốc lấy thuốc.
Khuôn mặt Thẩm Vũ Thư đen nhánh, dáng vẻ phong lưu đã không còn, chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm trọng đứng cạnh hai tu sĩ còn lại trong cốc.
Nhìn đống huyết nhục mơ hồ nằm trên đất Thúy nhi cũng không thể giữ sắc mặt tốt được liên tục nôn khan.
- Cữu cữu, sao Thi cẩu và Thử tinh lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào trong trấn xảy ra chuyện? Con muốn trở về trấn.
Cậu vội tiến lên muốn trở về trấn.
- Không được.
Thẩm Vũ Thư trầm mặt nhìn cậu, lần đầu tiên cho cậu sặc mặt không tốt.
-Nhưng...
Không đợi cậu kịp phản kháng, từ sau gáy truyền đến cơn đau, cậu hoàn toàn mất đi ý thức.
Đến khi tỉnh lại, phần gáy truyền đến cơn đau nhói, mọi thứ xung quanh tối đen, cậu nhanh chóng lấy ra đá phát quang, ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả động nhỏ.
Toàn bộ kí ức trước khi mất đi ý thức chính là lúc gặp cữu cữu, chắc chắn chuyện này không tốt rồi.
- Thúy nhi!
Thúy nhi nằm hôn mê bên cạnh cậu, các vết thương đã được sử lí gọn gàng.
-Tiêu ca.
Đợi cô bé tỉnh hẳn, hai người cùng ra khỏi thạch động.
Lúc này trời đã sáng hẳn, tuyết đã rơi từ lâu phủ trắng xóa khắp mọi nơi.
-Thúy nhi, muội ở lại đây thu thập toàn bộ dược liệu lại, nhanh chóng rời đi, ta về trấn một chuyến.
Cậu nôn nóng căn dặn Thúy nhi.
- Không được, đừng bỏ rơi muội.
Thúy nhi khóc nức lên thảm thiết, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt.
- Thúy nhi lớn rồi, không nên khóc nữa, khóc nữa sẽ rất xấu. Muội trước thu thập dược liệu đợi ta ở dốc cũ, được không?
Cậu đành mềm giọng thỏa hiệp với cô bé mới có thể rời đi.
Hai người tách ra, dùng toàn lực ngự kiếm quay về trấn.
Từ đằng xa mùi máu đã nồng nặc xông vào mũi vô cùng buồn nôn càng làm cậu lo lắng.
Kết giới quanh trấn đã hoàn toàn vỡ nát, Thẩm Vân Tiêu bước xuống đi thẳng vào cổng trấn.
Đồng tử co rút lại trấn kinh, cả trấn là một mảnh hoang tàn, lạnh lẽo.
Xác chết nằm la liệt trên nền đất, tuyết trắng phủ lên cũng không thể chôn dấu đi được.
Nhà cửa hai bên đường bị phá tan, rách nát đầy vết móng sắc bén với những vết cháy đen.
Tim cậu co thắt lại không dám tưởng tượng, mỗi bước đi nặng như rót trì vào chân.
Không biết bằng cách nào cậu đã dừng chân ngay trước cửa nhà.
Tấm đề rơi ngay phía dưới cửa vỡ nát, bên trong đầy vết máu bắn tung lên trên vách tường đã khô từ lâu.
Kinh hoàng hơn, ngay giữa sân, xác chết bị chất chồng thành một núi, máu chảy nhuộm đỏ cả một mảng tuyết lớn lạnh lẽo.
Mũi đã chua xót, mắt cũng đã cay nhưng cậu không dám khóc, đây chỉ là một giấc mơ thôi phải không? Chắc chắn là một giấc mơ thôi.
Cha, nương đang đợi ta, ta phải đi tìm hai người họ, nếu không họ sẽ lo lắng.
-A nương, cha, hai người ở đâu? Tiêu nhi về rồi. Cha, a nương.
Tiếng gọi tìm kiếm hai người của cậu như đá bỏ xuống giếng, không một lời đáp lại.
Cậu dừng lại trước mặt hai xác chết, nụ cười gượng gạo trên mặt cũng tắt hẳn.
Thân người phụ nữ phủ đầy tuyết bị cây giáo xuyên thủng lồng ngực ghim xuống mặt đất.
Hai chân quỳ cạnh xác người nam nhân trên mặt đất, đầu cúi gằm xuống, mái tóc xưa nay đều được búi gọn gàng giờ xơ xác, miệng vết thương thâm tím lại, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Nam nhân nằm trên mặt đất, sắc mặt xanh ngắt đầy mạch máu của người đã chết, cánh tay trái đã bị bẻ gãy, nơi vốn là đôi chân đã hoàn toàn trống rỗng, vô cùng thê thảm.
Bàn tay run run cố nâng lên chạm vào khuôn mặt hai người, vô cùng lạnh lẽo.
- Cha, nương a aaaaa...
Thẩm Vân Tiêu tinh thần như bị đào rỗng, trong tâm trí chỉ còn sót lại sự tuyệt vọng khôn cùng.