Dù không muốn nhưng sự thật vẫn không thể chối bỏ.
"Triệu Như Nguyệt em cứ đợi đấy cho tôi!!!".
Đột nhiên cậu cảm thấy bên má mình nóng hổi, giọt nước mắt của người phụ nữ xinh đẹp trước mắt lã chã rơi xuống.
Vẻ ngoài xinh đẹp, làn da trắng hơi nhợt nhạt tiều tụy, đôi mắt hồng rực do khóc nhiều làm người ta thương xót.
Cậu vươn bàn tay bé xíu của mình cố với lấy khuôn mặt người phụ nữ xoa nhẹ.
"Chị gái xinh đẹp, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp nữa đâu".
- a u...
Cậu phát ra lời nói trong vô thức nhưng phá ra khỏi miệng chỉ còn lại những chữ cái bập bẹ.
Nữ nhân ý thức được vội lau sạch nước mắt, nở nụ cười dịu dàng.
- Con ngoan, nương không khóc.
5 năm sau...
- Thiếu...thiếu chủ, người...có ở trong đó không?
- Thiếu chủ, ngài ...ngài mau ra đây đi, đừng...đừng dọa Hoàn nhi với Hầu tử mà.
Hai dáng vẻ sợ hãi đứng sát rạt vào nhau lấp ló nhìn qua cánh cửa kho sách.
Hoàn nhi với Hầu tử sợ như vậy cũng là do Thẩm Vân Tiêu sử dụng ảo ảnh thuật biến ra những bộ xương đuổi theo họ khiến họ không dám bước vào kho sách nữa.
Tiếng nói từ xa vọng đến khiến hai người mừng rớt nước mắt.
- Hai người ai làm việc nấy đi, ta đi kiếm nó vậy.
- Đa tạ lão gia.
Hoàn nhi và Hầu tử như được đại xá nhanh chóng chạy biến.
Thẩm Phùng Sơn nhìn bộ dáng như bị quỷ đòi mạng cười bất lực.
Ông bước vào, nơi nhẽ ra phải chất cả đống sách thì giờ lại tối om, xung quanh có tiếng la khóc vô cùng rùng rợn khiến người ta dựng tóc gáy.
Một bàn tay xương khô trồi lên khỏi mặt đất túm chặt lấy chân ông khiến ông không di chuyển được.
Từ đằng xa mấy ngọn lửa ma trơi leo lắt tỏa ánh sáng xanh lạnh lẽo chiếu sáng thứ trong bóng tối hình dạng quỷ dị lao tới.
- Phá.
Thẩm Phùng Sơn khô khốc thốt lên một chữ làm không gian xung quanh như bị ngưng đọng lại, bàn tay vê một viên sỏi phi thẳng đến một góc tối om.
- Keng.
Tiếng vớ nát vang lên, mùi hương trong không khí nhạt dần, ảo cảnh cũng biến mất hẳn.
Một lần nữa ông đứng trước cánh của kho sách.
- Tiêu nhi, con tính dọa bọn Hoàn nhi đến bao giờ đây hả? Ta thấy tụi nó bị con dọa đến mất mật luôn rồi.
Đứa trẻ nhỏ ngồi trên đất tầm khoảng 5 tuổi, thân khoác một bộ bạch y thêu đồ án màu vàng nhạt phức tạp, mái tóc dài trắng bạc bung xõa tùy tiện cột bằng dây lụa màu xanh ngọc.
Toàn thân bị bao vây trong đống sách lộn xộn.
Nghe thấy tiếng gọi, đứa trẻ quay lại để lộ ra khuôn mặt non nớt mũm mĩm vô cùng đáng yêu.
- Cha.
Đứa trẻ đứng dậy lạch bạch chạy lại bán manh.
- Cha, người về ồi.(ngọng)
Thẩm Phùng Sơn nhanh tay đỡ lấy đứa trẻ bế xốc lên, nhìn nụ cười ngây ngô mà bất lực.
Nếu là Thẩm Vân Tiêu trước kia chắc sẽ muốn đánh chết Thẩm Vân Tiêu của lúc này rồi, thật quá nhục đi mà!
Thế giới này vô cùng huyền diệu, không hề có trong lịch sử của bất kì quốc gia nào, là một thế giới hoàn toàn tách biệt với thế giới của cậu trước kia.
Như trong mấy bộ phim tu tiên thì ở đây con người cũng như vậy, họ dựa vào linh căn để phân chia.
Phàm nhân chiếm phần lớn, người tu tiên chiếm bộ phận nhỏ nhưng cũng không phải là ít.
Như nhà cậu bây giờ, phần lớn người trong nhà là phàm nhân, tuổi thọ rất ít, số người có linh căn số lượng cũng không khá khẩm hơn là bao.
Cả đại lục này gọi là Mục Huy, có nhiều môn phái, gia tộc lớn nhỏ khác nhau nhưng chung quy là có 5 thành phần.
Phía Bắc là Lam Đình tông bảo vệ, phía Tây là Hạo U Cốc, Phía Nam là Cố gia và vô kể những môn phái gia tộc nhỏ khác.
Phía Đông chính là hắc vực do Vương quản lí.
Gọi là Hắc Vực cũng chả phải là một cái hố đen, gọi vậy là do linh khí ở đó vô cùng mỏng, dễ tiêu tán, quỷ khí dày đặc, bình địa khô cằn, khó sinh sống.
Nơi này ngoại trừ ma vật thì chính là ma tu, quỷ tu,...tập hợp lộn xộn khó kể hết nhưng đều thống nhất dưới sự cai quản của Vương.
Còn Hoàng triều ở giữa giữ vai trò trung lập, không tham gia vào phân tranh của bất kì môn phái nào.
Cậu xuyên đến thế giới này cũng được 5 năm rồi, gia đình cậu cũng coi là nhà giàu ở trấn nhỏ tên Cách Lạc này.
Do nằm ở giữa trung lập và phía Đông nên nơi này thường xuyên có ma vật nhỏ tác quái nhưng cũng rất dễ dàng tiêu diệt.
Tất cả những điều cậu biết bên trên đều nằm ở trong lịch sử của đại lục.
Còn tại sao cậu nhớ được thì phải cảm ơn thần xuyên không đã ban cho cậu bàn tay vàng chỉ cần đọc một lần sẽ không bao giờ quên này.
-Tiêu nhi à, cha nhớ con quá đi mất.
Nam nhân mất hết hình tượng nói liên hồi ra sức cọ mặt cậu.
- Ngài đừn cọ nặt con nà!
Giang Vỹ nhìn hai cha con bật cười vui vẻ.
- Nào, lại đây, lại đây, nương hôm nay vào bếp làm món Tiêu Tiêu thích nhất, mau lại ăn nào.
Hai cha con nghe tiếng gọi nhanh chóng lại gần.
- A nương.
Cậu hồ hởi chạy đến ôm chặt lấy bà.
- Đứa trẻ này, bảo con bao nhiêu lần rồi, đi đứng chậm lại một chút xem nào.
Cậu để mặc bà mắng quay qua cười với bà.
- A nương, bao nờ người nại đi vậy?
Thẩm Vân Tiêu nhìn đống đồ ăn đen thùi lùi trên bàn đầy khϊếp sợ.
Nương cậu là người văn võ song toàn ngoại trừ nấu ăn ra thì bà chính là nhất.
Nghe câu hỏi này của cậu cả hai người thoáng chốc khựng lại không biết phải trả lời thế nào.
Nhận ra điều đó cậu nhanh chóng bổ sung.
- Con đã ên luyện hí tần 2 nồi, rất nhan là có thể giúp đỡ hai người, úc đó hai người phải cho con đi với đấy.
Bà thoáng sửng sốt quay qua chồng mình, tốc độ tu luyện của Tiêu nhi cũng không khỏi quá nhanh rồi.
Trong khi những đứa trẻ lúc 5 tuổi khác vẫn còn bám chặt lấy ba mẹ thì đứa nhỏ này đã tu luyện rồi, bà không khỏi cảm thấy đau xót.
- Được. Trời cũng sắp vào đông rồi, con phải ăn mặc cẩn thận vào nghe.
Bà vừa nói vừa lấy trong túi trữ vật ra một cái áo lông to thắt lên người cậu.
Chiếc áo như có linh tính thu nhỏ vừa bằng với cơ thể cậu.
Áo lông mềm mại màu đỏ rực càng làm cho khuôn mặt nhỏ của cậu thêm hồng hào, kháu khỉnh.
- Huyết hồ?
Cậu giật mình, bộ lông màu đỏ đậm thế này ít nhất cũng phải cấp 5 rồi.
Muốn có được một bộ áo lông hoàn hảo như này...
- Nhóc con, giữ gìn cẩn thận a, tiền của phụ thân con đều nằm trên chiếc áo đấy đấy.
Tiếng cảm thán đầy chua xót vang lên chặt đứt mạch suy nghĩ của cậu.
Thẩm Phùng Sơn bế xốc cậu lên đặt lên đùi mình thì thầm vào tai cậu.
- Tuyệt đối đừng nói cho mẹ con biết, tiền quỹ đen của ta đó tiểu tử.
Thẩm Vân Tiêu thầm "a "một tiếng: " thì ra là để mua chuộc a".
- Cái gì? Phu quân, chúng ta cũng nên tâm sự mỏng một chút nhể?
Đằng sau truyền tới tiếng nói như bước ra từ địa ngục làm lưng ông ớn lạnh.
- Ha ha, phu nhân, từ từ nói, chúng ta không nên làm vậy trước mặt con trẻ a.
Bà dơ tay, một tay đập thẳng xuống ghế một trưởng làm cái ghế đá nát vụn, một tay tiếp lấy cậu đặt xuống đất.
Vị phụ thân đại nhân nào đó tránh thoát một trưởng nhẹ thở phào ở đối diện cười gượng.
- A, phu nhân, ta biết sai rồi mà.
Nhìn gia đình ba người vui vẻ, tâm cậu trào lên một cỗ ấm áp khó cưỡng lại chỉ muốn chìm sâu vào đó.