Đấu trường đài tổ chức vào đầu tháng 6 nên còn tận hai tháng nữa mới bắt đầu.
Dưới tọa của Lăng Thủy trưởng lão cũng chỉ có hai người cậu và Tạ sư huynh nên hai người cũng không vội.
Vừa để rèn luyện, vừa để tích lũy thêm kinh nghiệm, trưởng giáo thay Lăng Thủy trưởng lão phân phó hai người đi trước rèn luyện.
- Sư đệ, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.
Thẩm Vân Tiêu nằm vật vã trên giường, nghe thấy người gọi ngoài cửa tưởng là nương, cậu chui tọt vào trong chăn chỉ thò cái đầu xù xù ra khỏi chăn.
- Nướng, cho con thêm năm phút nữa thôi, chỉ năm phút nữa thôi con sẽ dậy mà.
Tiếng đẩy cửa đi vào, Tạ Quân Lẫm nhìn thấy một cục tròn tròn bọc trong chăn chợt muốn bật cười.
- Sư đệ, chúng ta nên đi rồi.
Hắn hơi thấp đầu xuống nhẹ giọng thì thầm với đống lông trắng tuyết xù xù.
Người trong chăn khẽ cử động thò một bàn tay ra quơ loạn trong không trung.
Tạ Quân Lẫm tò mò nắm lấy bàn tay đấy, chưa kịp cảm thán độ mềm mại, mát mẻ đã bị lôi thẳng vào trong đống chăn.
Mùi thơm nhẹ như mùi đàn hương nhưng lại không phải đàn hương truyền khắp khoang mũi làm thân thể hắn cứng đờ lại.
Bàn tay man mát ôm chặt lấy eo hắn, giữa hai chân có thứ gì đó chen vào càng làm hắn cứng đơ cả người không dám nhúc nhích.
Cái đầu bông xù màu trắng tuyết cọ cọ vào cổ hắn ngứa ngáy đến khó chịu, cảm giác khô nóng trong cơ thể làm hắn không biết đặt tay đâu cho phải.
Tạ Quân Lẫm đợi một lúc khi người trong lòng ngủ say mới thoát ra, khuôn mặt thường ngày ôn hòa, trầm ổn giờ lại hiện lên một mạt ửng hồng lúng túng.
Thẩm Vân Tiêu khó chịu cựa quậy, đầu chui hẳn ra khỏi chăn hô hấp lấy không khí.
Đồng tử Tạ Quân Lẫm khẽ co rút lại, sự kinh ngạc trong mắt khó che giấu được.
Lần đầu tiên hắn thấy được diện mạo sau tấm mặt nạ của sư đệ, không ngờ lại đến mức này.
Người trên giường tư thế thật khó nói, chăn trượt thẳng xuống cuối giường, thân hình dưới lớp trung y mỏng manh, mềm mại.
Lớp trung y bị vén lên một phần để lộ ra vòng eo mảnh mai, dẻo dai nhưng không kém phần săn chắc.
Khẽ cựa quậy một chút, tấm trung y trượt khỏi bả vai để lộ xương quai xanh tinh xảo, bờ ngực trắng muốt câu nhân.
Mái tóc trắng bạc bông xù tỏa ra khắp giường không che dấu được cần cổ thon dài, hầu kết nhấp nhô yếu đuối dễ dàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tính bảo hộ của hắn.
Ngũ quan lại càng là tinh xảo, sống mũi cao, đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi dài cong vút run rẩy, đôi môi hồng nhuận khẽ mím lại.
Hắn biết mỗi lần sư đệ mở mắt ra nhưng lại kết hợp với khuôn mặt này giống như chỉ cần một cái liếc mắt cũng khiến mĩ nhan biến ảo, khiến người ta muốn sa đọa vào trong đó không muốn thoát ra.
Hắn thất thần, lần đầu tiên hắn ngắm một người lâu đến như vậy, nếu vị tiểu sư đệ của hắn để như thế này ước ra bên ngoài sẽ có biết bao nhiêu tên dơ bẩn, đê tiện, rác rưởi thèm muốn?
Hắn không chấp nhận được, phải giấu sư đệ đi, tuyệt không để người khác biết được, sư đệ là của hắn.
Hắn nghĩ xong cũng bừng tỉnh, giật mình với suy nghĩ đáng sợ của mình, muốn rút tay ra nhưng tay áo bị nắm chặt khiến hắn không biết phải làm sao.
Thẩm Vân Tiêu ánh nắt mơ màng không mở hết mắt lầm bầm.
- Phải dậy rồi sao?
Giọng nói hỏi khàn khàn khi thức dậy, nghe không rõ tiếng nhưng lại như chiếc lông vũ cọ qua trái tim Tạ Quân Lẫm làm hắn đứng ngồi không yên.
Tạ Quân Lẫm một lần nữa bị kéo lên giường: Đúng là sắc đẹp hại nước mà!!
Đến tận khi Mặt Trời lên tuốt ngọn tre, Thẩm Vân Tiêu mới mơ màng tỉnh lại.
Tối hôm qua phải đến một giờ sáng cậu mới ngủ được, nhưng giấc ngủ sau đó rất ngon, không hề bị đánh thức.
Trong giấc mơ cậu ôm một con gấu lớn vô cùng ấm áp, hơi cứng một chút nhưng thực sự rất thoải mái.
Thẩm Vân Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt lập tức co rúm lại nhìn người đang đả tọa trên giường mình, rồi lại nhìn đến bàn tay nào đó đang túm áo người ta, bỗng nhiên chột dạ.
Thẩm Vân Tiêu: Chắc là chưa có chuyện gì xảy ra đâu nhể?
Như cảm giác được người bên cạnh đã tỉnh, Tạ Quân Lẫm mở mắt, giọng khàn khàn.
- Tỉnh?
Thẩm Vân Tiêu nghe vào bỗng cảm thấy lỗ tai hơi ngưa ngứa, tay không tự giác lên gãi vàng tai.
- Ha ha, Tạ...Tạ sư huynh, chắc là đệ chưa làm gì quá đáng đâu nhể?
Thẩm Vân Tiêu ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.
- Ừm, ta vào gọi đệ dậy liền bị đệ kéo lên giường, y phục cũng bị đệ kéo lệch hết, nắm chặt đến mức ta cũng không biết phải làm sao nữa.
Tạ Quân Lẫm một bộ dáng đường hoàng tường thuật lại sự việc càng làm cậu xấu hổ hơn, cứ như cậu mới đúng là tên hái hoa tặc vậy.
- Lão Tiêu, ngươi sao bây giờ vẫn chưa xuất phát a, có phải muốn ta...
Ngải Tắc Trạch xông vào phòng, lập tức thấy một mớ hỗn độn trên giường.
Chăn nệm nhăn nhúm, quần áo hai người trên giường thì xộc xệch khó nói, khuôn mặt lão Tiêu lại ửng đỏ nhìn Tạ sư huynh với ánh mắt câu nhân.
Bàn tay của lão Tiêu còn không thành thật cầm cầm y phục của Tạ sư huynh, thật muốn người ta suy nghĩ đúng đắn cũng không được, thật hại mắt trẻ em mà.
- A, xin lỗi đã làm phiền, ta không nhìn thấy gì hết, mời hai vị tiếp tục.
Tạ Quân Lẫm:...
Thẩm Vân Tiêu: Muốn đội quần quá ༎ຶ‿༎ຶ.
---------------Ngoại truyện-----------------
Ngải Tắc Trạch ship hàng: Tạ Quân Lẫm, ra nhận vợ, tặng miễn phí, miễn đổi trả.
Tạ Quân Lẫm ôm vợ: Được.
Thẩm Vân Tiêu bị bó thành cái giò:???