Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 57: Quỹ đạo cốt truyện




Khi Sở Ngư kéo Tạ Hi chui vào sơn động, trong lòng không hiểu sao dâng lên một ý niệm.

Trong tiểu thuyết nam chính chịu khổ đều sẽ có một tuyệt thế cao thủ hay là tuyệt thế mỹ nhân tới cứu, nhưng mà Tạ Hi bên người chỉ có một mình hắn, thật là ủy khuất......

Khó khăn đặt Tạ Hi nằm lên trên mặt đất, Sở Ngư đặt mông ngồi xuống, nắm tay Tạ Hi giúp y điều trị linh lực hỗn loạn trong thân thể. Chạy trốn tới nơi an toàn, Sở Ngư cuối cùng cũng có thời gian bình tĩnh suy nghĩ, móc ra đèn lồng, thổi một hơi linh tức lên, nhìn chằm chằm vách núi đối diện, trong đầu đột nhiên hiện lên nội dung của nguyên tác.

......Lại nói tiếp, đoạn cốt truyện này có trong nguyên tác.

Trong nguyên tác, hiện nay hẳn là đại chiến vẫn đang diễn ra, lúc này nam chính còn chưa đi diệt Sở gia, cũng đang ở giai đoạn Kim Đan kỳ đại viên mãn. Trong thời khắc mấu chốt (một trong số) nữ chính bị bắt đi, nam chính liền giết đến tận đại doanh ma tu để cứu ra (một trong số) nữ chính, nhưng mà khi trốn thoát bị cao thủ Nguyên Anh kỳ vây công, vì muốn để (một trong số) nữ chính an toàn thoát đi, bị bức đến tẩu hỏa nhập ma.

Sau đó (một trong số) nữ chính mang theo nam chính chạy trốn tới một sơn động, khóc lóc vận chuyển linh lực điều trị giúp nam chính, không nghĩ nam chính lại đột nhiên tỉnh. Nam chính trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma tàn bạo thị huyết, thiếu chút nữa giết nàng......

Lúc này nam chính đột nhiên bị trâm Ánh Sao đánh thức, sau khi tỉnh lại nhìn (một trong số) nữ chính hơi thở thoi thóp, thống khổ không thôi. Sau khi rời khỏi đây lại đụng phải nguyên chủ Sở Ngư cao điệu tìm đường chết đến gây chuyện. Lửa giận công tâm, liền hoặc là không làm hoặc đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp giết hắn......

A, cốt truyện đại thần rốt cuộc lại lần nữa nối đường ray.

Sở Ngư mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên lại nghĩ tới một sự kiện.

......Nếu cốt truyện đại thần một lần nữa vận chuyển, đoạn cốt truyện kia hẳn là sẽ không lệch khỏi quỹ đạo nguyên tác quá nhiều......

Trong sơn động......Vận chuyển linh lực......Tẩu hỏa nhập ma......

Vận chuyển linh lực......

Tẩu hỏa nhập ma......

Trong đầu không ngừng lặp lại mấy chữ này, Sở Ngư rốt cuộc phát hiện điểm không thích hợp, run run rẩy rẩy nhìn về phía Tạ Hi.

Trước đây Tạ Hi vẫn luôn nhíu mày, nhắm mắt, không biết khi nào đã mở bừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Bên trong hai tròng mắt phiếm hồng hoàn toàn biểu cảm là của cái ngày sau 10 năm sau gặp lại ấy.

Điên cuồng mà khủng bố.

Sở Ngư nuốt nước miếng, hai tay nắm ở trên cổ tay Tạ Hi không kịp rút về, bị Tạ Hi một phen chế trụ, giống như kìm sắt, tránh cũng tránh không thoát.

Sở Ngư sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng kêu lên: "Sư đệ! Tạ Hi!"

Tạ Hi nhìn chằm chằm hắn, môi mỏng mím chặt, khóe mắt vẫn phiếm hồng, trì độn hồi lâu mới thấp giọng kêu: "Đại sư huynh?"

Sở Ngư hơi nhẹ nhàng thở ra. Còn có thể nhận ra hắn là tốt, nếu cứ theo tình tiết cốt truyện nguyên tác, hắn bị Tạ Hi đánh đến gần chết, Tạ Hi sau khi tỉnh lại chỉ sợ sẽ trực tiếp hỏng mất.

Rốt cuộc y cũng không phải là nam chính từ đầu tới cuối đều trầm mặc ít lời, vững tâm như thạch, lãnh khốc vô tình kia. Đứa nhỏ này được hắn dưỡng ra một trái tim như viên pha lê, người trong lòng bị chính mình đánh gần chết, y phỏng chừng sẽ lập tức tự sát.

Trong đầu mới toát ra ý niệm này, Sở Ngư chú ý tới mắt Tạ Hi càng lúc càng thịnh lệ khí cùng cuồng táo, trong lòng xẹt qua một tia bất an.

Trong một cái chớp mắt mới có dự cảm không ổn, nháy mắt tiếp theo, Tạ Hi đột nhiên duỗi tay, một phen bóp chặt cổ Sở Ngư.

Lực nắm kia không giống với ngày thường ở trên giường lăn qua lăn lại mang theo tiểu tình thú mềm nhẹ. Bị bóp chặt cổ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Sở Ngư tức khắc liền xanh lại, nhìn chằm chằm Tạ Hi, thống khổ đến không nói nên lời.

Hắn hiện tại hoàn toàn bị Tạ Hi kiềm chế, nếu Tạ Hi lại thêm một phen lực, hắn sẽ có thể thân tử đạo tiêu, mỉm cười dưới cửu tuyền.

Xong rồi, xong rồi......

Không thể hô hấp, đại não hắn giống như muốn phát nổ. Trước mắt Sở Ngư biến thành màu đen, trong đầu một mảng hỗn hỗn, phảng phất thấy được mẹ kế ở bờ bên kia thân khoác áo ráng màu, cầm dao phay hướng tới hắn vẫy vẫy tay......

ĐM??!!

Sở Ngư bị hoảng sợ, đột nhiên thanh tỉnh. Ánh mắt hắn bỗng nhiên nhìn đến túi thơm bên hông Tạ Hi, thống khổ ho một chút, ôm tâm tình ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, đột nhiên phát lực kéo túi thơm kia xuống, đập lên mặt Tạ Hi.

Chỉ là hương liệu của phàm nhân, qua mười năm đã sớm mất đi hương khí, lại không biết Tạ Hi đã dùng pháp bảo gì để bảo trì hương vị. Làn gió thơm nhàn nhạt chợt tản ra, Tạ Hi chớp chớp mắt, động tác cứng lại, lập tức lùi bàn tay đang bóp cổ Sở Ngư về, chuẩn xác bắt lấy túi thơm kia.

Sở Ngư được giải phóng, thống khổ mà ho khan vài tiếng, từng ngụm từng ngụm hô hấp, chưa bao giờ có cảm thấy hô hấp là một điều hạnh phúc như vậy. Cổ tay bỗng nhiên lại bị Tạ Hi chế trụ một lần nữa. Sở Ngư nghe được một giọng nói nhỏ, dường như đang lẩm bẩm hai chữ "Sư huynh", sau đó liền cảm thấy nơi hắn và Tạ Hi kết nối với nhau vọt tới một cổ linh lực bàng bạc.

Linh lực hệ thuỷ cuồn cuộn ùa vào thân thể, Sở Ngư lập tức hoảng sợ, khẽ cắn môi, trực tiếp tạo pháp quyết đánh tới Tạ Hi. Không nghĩ lực đạo yếu ớt, Tạ Hi không đau không ngứa, cũng không nhìn tới nơi bị đánh trúng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Sở Ngư vô lực chống đẩy, há miệng thở dốc, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng nóng lên, ý thức hơi mơ hồ một chút liền nghe được "Xoạt" một tiếng.

Quần áo bị rách.

Không phải do Tạ Hi hạ độc thủ, mà là tự rách ra.

Quần áo trẻ em vẫn quấn chặt trên người hắn, vài chỗ bị xé rách lộ ra đầu vai tuyết trắng, eo bụng cùng đùi. Sở Ngư bị bó buộc đến trợn trắng mắt, lui về phía sau, đầu lại "Bốp" đập lên vách núi đá, tức khắc đau đến lệ quang lấp lánh. Đến khi hết đau, lau lau nước ở khóe mắt, hắn mới thấy rõ Tạ Hi gần trong gang tấc.

Y vẫn như cũ gắt gao kiềm chế tay Sở Ngư, nửa quỳ trước người hắn, cúi đầu nhìn Sở Ngư. Tuy ánh mắt đã thu lại lệ khí nhưng vẫn tràn ngập cố chấp cùng điên cuồng. Hai mắt mở to, không chớp mắt, tựa như luyến tiếc rời đi một cái chớp mắt.

Sở Ngư bị cặp mắt huyết hồng nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại. Thấy Tạ Hi không còn động tác gì khác, hắn mới nhẹ nhàng thở dài, nuốt nước miếng, thử thăm dò thò lại gần, vươn cái tay tự do xoa xoa mặt y.

"Sư đệ?"

Tạ Hi vẫn như cũ nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào, cũng không có động tác gì.

Sở Ngư ôm cổ trấn an y, nhẹ vươn lên hôn môi y, "Được rồi, nơi này không nguy hiểm, có ta ở đây."

Rất may túi thơm hữu dụng.

Vừa rồi hít thở không thông nhìn thấy mẹ kế quả thực quá khủng bố rồi......

Lựa chọn lưu lại quả nhiên là đúng......

Tạ Hi hai mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Sở Ngư, thần sắc trên mặt tựa hồ như là đang chờ mong cái gì, lại không mở miệng. Sở Ngư suy nghĩ một chút, lại lần nữa thử thăm dò hôn lên môi y, thấy y có chút hưng phấn, trong lòng hiểu rõ.

Muốn ôm ấp hôn hít mới chịu đúng không?

Nam chính bị tâm ma khống chế, ngoài ý muốn có chút đáng yêu......

Sở Ngư quên sạch vừa rồi thiếu chút nữa bị bóp chết, cười tủm tỉm mà nhìn Tạ Hi: "Sư đệ, ngoan, buông tay. Không cần tiếp tục cho ta linh lực."

Tạ Hi gật gật đầu, tay lại cầm thật chặt.

Mơ hồ nghe được tiếng xương cốt rắc rắc thống khổ giãy giụa, Sở Ngư rưng rưng.

Tạ Hi chớp chớp mắt, ánh mắt bỗng nhiên bắt đầu dao động, từ đầu vai rơi xuống eo bụng hắn, lại rơi xuống trên đùi hắn. Tạ Hi nhìn chằm chằm da thịt bạch ngọc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sở Ngư nghĩ nghĩ:......Chẳng lẽ là muốn làm?

Sở Ngư chớp mắt, nhắm lại, chờ Tạ Hi thực hiện động tác tiếp theo. Đợi thật lâu Tạ Hi vẫn không có động tĩnh, Sở Ngư nghi hoặc mà mở mắt ra, lại nhìn thấy Tạ Hi an tĩnh mà nửa quỳ ở trước người hắn, ánh mắt nhu thuận nhìn hắn, mím môi, khóe môi phảng phất ý cười nhàn nhạt.

Chì nhìn thôi sao?

Sở Ngư im lặng một chút, duỗi tay xoa xoa tóc y, cười nói: "Ngày thường chỉ có thể nhìn không thể ăn, hiện tại lại chỉ muốn nhìn mà không ăn?"

Tạ Hi như cũ an tĩnh mà nhìn hắn.

Như một con cún ngoan ngoãn ngồi nhìn chủ nhân của nó.

Xác nhận không thể giao tiếp với y, Sở Ngư nhíu nhíu mày, thở dài: "Tạ Hi, ngươi nắm tay ta đau."

Tạ Hi dừng một chút, tựa hồ nghe được những lời này, thoáng thả lỏng lực tay. Sở Ngư hành sự tùy theo hoàn cảnh, lập tức kéo tay về. Không chờ Tạ Hi nắm lại, nhào lên ôm lấy y, lấy ra trâm Ánh Sao cắm vào mái tóc đen như mực, an ủi mà vỗ vỗ lưng y.

"Được rồi, được rồi. Ngươi còn tiếp tục chuyển linh lực cho ta, linh mạch ta sẽ phát nổ đấy."

Trâm Ánh Sao quả nhiên là Thần Khí nguyên tác, ánh sáng màu lam nhạt ánh lên Tạ Hi, sau một lúc lâu, y giật giật thân mình, trở tay ôm chặt Sở Ngư, trong thanh âm cũng có phập phồng: "Sư huynh......Ta......"

Sở Ngư chôn trong lòng y, khẽ ừ một tiếng.

"Ta vừa mới làm cái gì?"

Tạ Hi thống khổ mà hừ nhẹ một tiếng, có chút lo lắng mà muốn đẩy Sở Ngư ra nhìn xem, không nghĩ Sở Ngư lại gắt gao mà bất động chôn ở trong lòng y. Tạ Hi duỗi tay liền chạm tới đầu vai mượt mà tuyết trắng của Sở Ngư, ngón tay run lên, rụt lại, lấy ra một kiện áo choàng phủ lên người Sở Ngư.

Sở Ngư yên lặng che che cổ, vừa lùi về sau vừa kéo cổ áo che kín cổ, lạnh mặt nói: "Ngươi nổi điên rồi chuyền cho ta rất nhiều linh lực. Tạ Hi, ngươi còn có muốn kết anh không?"

Nếu kết anh không thành, rất có khả năng y sẽ bị lùi lại mấy cảnh giới, phải làm lại một lần nữa. Hơn nữa, lần thứ hai kết anh so với lần đầu càng khó, thậm chí có khả năng vỡ đan, mất đi linh lực.

Đã lâu không được Sở Ngư giáo huấn, Tạ Hi không khổ sở, ngược lại lại cao hứng, mi mắt cong cong mà tiến lại gần Sở Ngư: "Không có gì, không có gì. Linh lực trong cơ thể ta quá mức đầy đủ, cho sư huynh một đoạn ngược lại vững vàng hơn không ít, tùy thời có thể toái đan kết anh."

Sở Ngư nghi hoặc mà xoa bóp mặt y: "Thật sự?"

Tạ Hi ngoan ngoãn gật đầu.

Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thật vất vả mới lần nữa về đúng quỹ đạo, cũng không thể khiến tiến độ tu vi của nam chính giảm sút.

Bất quá hiện tại không thích hợp để kết anh. Bọn hắn rời thành chưa được xa, cũng không thể để những ma tu kia qua giết tới.

Nếu Tạ Hi đã tỉnh, vậy không cần trốn trốn tránh tránh. Sở Ngư suy nghĩ xong xuôi, vui vẻ gật đầu. Hắn mới chuẩn bị nói chút chuyện vui vẻ rồi rời khỏi sơn động tiếp tục đi tìm kiếm Mị Âm Cốc, Tạ Hi trong mắt ám chợt lóe quang, đột nhiên không kịp phòng ngừa kéo áo choàng của hắn.

Cần cổ đầy dấu vết xanh tím lộ rõ không sót một cái gì.

Sắc mặt Tạ Hi đột nhiên khó coi vô cùng.

"Đây là ta làm?"

Sở Ngư pha trò, kéo cổ áo lên che lại cổ, nói: "Không phải ngươi......Ta gần đây cảm thấy mình béo lên, thử véo véo cổ, quả nhiên béo thật ha ha ha ha."

Ánh mắt Tạ Hi trầm ảm, nhìn chằm chằm hắn không nói gì.

Sở Ngư trong lòng có chút run rẩy, sợ Tạ Hi lại để những chuyện vụn vặt này luẩn quẩn trong lòng, ho nhẹ một tiếng muốn tiếp tục nói, tay đã bị Tạ Hi nhẹ nhàng lấy ra. Y cúi xuống, bờ môi ướt át dán lên trên cổ hắn, dọc theo những vết siết một chút một chút hôn lên.

Cổ Sở Ngư mẫn cảm, bị hôn đến sắc mặt ửng hồng, cắn răng nhẫn nại. Hôn xong những dấu vết kia, Tạ Hi đầu dựa vào hõm cổ hắn, thanh âm có chút khàn khàn sáp.

"...... Mỗi lần đều là như thế này."

"Hửm?"

"Mỗi lần ta muốn bảo vệ sư huynh, đều sẽ thất bại......Chỉ có thể trơ mắt nhìn sư huynh chịu khổ, thậm chí ta......còn tự mình tổn thương sư huynh......"

Sao lại để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này vậy......

Nếu tâm ma ở trong lòng quá lâu, Tạ Hi sớm hay muộn sẽ trở nên thần trí không rõ, hoàn toàn bị tâm ma khống chế.

Sở Ngư trong lòng nặng nề, đang muốn rót cho Tạ Hi bát canh gà để làm chậm đi tâm ma, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập thật lớn, giống như có ai đang cố mở ra cửa động Sở Ngư đã phong bế.

Nhanh như vậy đã tìm đến đây?

Sở Ngư ngẩn người, lật tay cầm lấy Tầm Sanh, không nghĩ hóa thành hình dáng thanh niên tiêu hao quá nhiều linh lực. Hắn vừa mới cầm lấy Tầm Sanh, cơ thể liền thu nhỏ lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, lại trở thành bánh bao trắng nhỏ.

Sở Ngư buồn bực.

Tạ Hi sờ sờ mặt hắn, trầm mặc tìm quần áo, kiên nhẫn mà giúp Sở Ngư thay đồ, hoàn toàn làm lơ tiếng động bên ngoài. Phảng phất như việc quan trọng nhất lúc này chính là giúp Sở Ngư thay quần áo.

Sở Ngư bị sự thong dong của y cảm nhiễm, hơi động lòng. Trong đầu mới vừa toát ra ý niệm tiếp tục rót canh gà, đã bị thanh âm non nớt của chính mình khi gọi một tiếng"Hi nhi" làm cả kinh, yên lặng mà câm miệng.

Ở trong cái trạng thái này, vẫn là không nên rót canh gà cho nam chính......

Chờ Tạ Hi chậm rãi giúp Sở Ngư mặc xong quần áo, trải lại tóc, thuận đường dùng dây cột tóc buộc lại búi tóc nhỏ rồi cúi đầu hôn lên trán hắn, lối vào sơn động bỗng dưng sáng ngời. Ánh sáng bên ngoài tiến vào, còn kéo theo gió tuyết lạnh lẽo.

Tạ Hi lúc này mới cầm lên Đoạn Tuyết, ánh mắt hờ hững mà nhìn qua.

Lối vào sơn động không đứng đầy ma tu mang sát ý nồng nặc như trong tưởng tượng mà là một đám nữ tử kiều mị mặc váy sa mỏng màu tím nhạt. Bên ngoài gió tuyết ầm ầm, Sở Ngư nhìn tà váy các nàng bị thổi đến hỗn loạn trong gió tuyết cũng tự cảm thấy lạnh, theo bản năng mà chui vào trong ngực Tạ Hi.

Đứng ở trước những nữ tử kiều mị kia l là một nam tử. Nhìn thấy Tạ Hi cùng Sở Ngư, hơi hơi mỉm cười, mặt mày rực rỡ: "Xin chào hai vị, tại hạ là tứ trưởng lão của Mị Âm Cốc, phụng mệnh lệnh thiếu chủ, tới thỉnh hai vị đi Mị Âm Cốc."

Tạ Hi lạnh mặt, không nói hai lời, một kiếm chém đi.