Sở Ngư yên lặng rụt người về phía sau, suy nghĩ một chút. Nhìn bộ dạng này của nam chính, đại khái là lại tức giận. Hiện tại hắn có giải thích lý luận của đệ khống cùng thân nhân cũng vô dụng......
Tạ Hi chống tay trên tường phía sau Sở Ngư, rũ mắt nhìn hắn: "Sư huynh, huynh nói không giữ lời."
Sở Ngư buồn bực.
Hắn biết khi Tạ Hi đòi hắn đáp ứng y lời hứa sẽ không rời đi kia là không bình đẳng. Nhưng là nếu hắn hỏi, Tạ Hi phỏng chừng sẽ tức giận đến bạo tẩu.
Tạ Hi bướng bỉnh, nhéo cằm Sở Ngư nâng lên, cưỡng bách hắn cùng mình đối diện: "Không được rời khỏi tầm mắt của ta."
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư ánh mắt tối tăm nhìn biểu cảm củaTạ Hi, dừng một chút, cái khó ló cái khôn: "Sư đệ! Mười năm không gặp, tới uống ly rượu chúc mừng đi?"
Nhắc tới uống rượu, Tạ Hi sửng sốt, làm như nghĩ tới cái gì, ánh mắt lưu chuyển lộ ra nụ cười, bỗng nhiên lộ ra bóng dáng thiếu niên trong sáng năm đó. Sở Ngư đột nhiên thấy nam chính còn có thể cứu chữa, hắn còn có thể cứu giúp y!
Không thể để một thiếu niên ấm áp như mặt trời như vậy hắc hoá lâm vào vực sâu!
Sở Ngư hưng phấn mà lấy từ trong nhẫn ra mấy bình rượu. Tạ Hi cũng ngoan ngoãn lui sang một bên. Nhìn hắn nhanh nhẹn mà lấy ra vò rượu cùng chén rượu, y không khỏi nghi hoặc: "Sư huynh từ khi nào lại bắt đầu tùy thân mang rượu?"
Sở Ngư hơi dừng lại, ha ha cười gượng: "Tùy tay mua, tùy tay mua."
Nói rồi đổ ly rượu, cười tủm tỉm mà đưa cho Tạ Hi.
Tạ Hi rũ mắt nhìn nhìn nước rượu trong suốt, tiếp nhận, một ngụm uống cạn.
Nội tâm Sở Ngư một bên chuẩn bị canh gà, một bên rót rượu cho Tạ Hi, nói: "Rượu này có khả năng dưỡng thương. Ngươi hiện tại có thương tích, uống vào cũng có chút chỗ tốt."
Tạ Hi lắc lắc chén rượu tinh xảo, cười như không cười: "Tùy tay mua?"
Sở Ngư: "Ha ha ha ha ha ha. Sư đệ, đến uống một chén."
Tạ Hi sâu kín mà nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, theo lời uống rượu. Y cũng không nói nhiều lời nói, Sở Ngư cho rượu liền uống. Rót hết một vò rượu, ánh mắt bắt đầu có chút mê muội.
Sở Ngư vui mừng quá đỗi: Cuối cùng cũng say!
Hệ thống đột nhiên phát tiếng "Đinh" nhắc nhở: "Số lượng làn đạn đang gia tăng ~ có muốn mở ra làn đạn? ~"
Tại sao lúc nào cũng nhảy ra!
Sở Ngư ghét bỏ: "Không mở."
Hệ thống tiếp tục nhắc nhở: "Bởi vì làn đạn số lượng quá nhiều ~ sẽ tự động mở ra ~ ba ~ hai ~ một ~"
Sở Ngư mặt vô cảm mà nhìn một đống bình luận như mosaic ở trước mắt.
【Người đọc Đặt Tên Phế Sài 945: Ha ha ha ha Đại sư huynh đây là chuẩn bị đảo chính sao? Chuốc say đảo chính gì đó thật đáng yêu nha ~ cẩn thận lại bị đại ca bắt gian trên giường ~ +2】
【Người đọc Thuyền Nhỏ Ra Khơi: Tửu hậu loạn tính ~ Đại sư huynh cho độc giả chúng ta món quà to nha~ +2】
【Người đọc Mênh Mang: Đánh rơi thẻ xe ~】
【Người đọc Flashback: Đánh rơi bằng lái xe ~】
【Người đọc Bỗng Nhiên Nghĩ Đến: Phía trên không sợ lật xe sao? *Thả thẻ hiện trường tai nạn xe cộ* ~】
(*Người lái ô tô là người có nhiều nội dung H. Những người dùng khác "thả thẻ" hoặc "quẹt thẻ" để thể hiện sự ủng hộ khi tài xế chia sẻ nội dung.)
Xe với chả cộ!
Sở Ngư giận dữ: "Hệ thống! Ta là hạng người như vậy sao?"
Hệ thống: "Không giống ~"
Hệ thống an tĩnh một chút, tiếp tục nói: "Căn cứ vào quy luật của niên hạ văn ~ ngài vô pháp đảo chính ~"
Đảo chính cái gì!
Sở Ngư đen mặt từ trong một đống bình luận tìm được nút tắt làn đạn, vội vàng ấn xuống, tức khắc thế giới thanh tịnh.
Tạ Hi đã say, ngồi xếp bằng trước mặt hắn. Một tay lắc lắc chén rượu đã cạn, một tay chống cằm, yên lặng cười, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn.
Sở Ngư duỗi tay muốn lấy chén rượu về. Không ngờ mới duỗi ra tay, Tạ Hi liền nhào tới, giống khi còn nhỏ ôm lấy eo hắn, dựa vào trong ngực hắn. Y rầm rì nói vài chữ nghe không rõ.
Sở Ngư trong lòng mềm mềm, xoa xoa tóc dài rối tung của y, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
Tạ Hi ánh mắt trong nháy mắt đình trệ, ngay sau đó lại là ánh mắt mê muội. Nước mắt tràn ra, y lẩm bẩm một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Ngư: "Sư huynh, ta thích huynh......"
Sở Ngư ôm y, cúi đầu nhìn vào cặp mắt cơ hồ không chút tì vết kia, trong lòng càng mềm: "Ừ, ta cũng thích ngươi."
Dù sao nam chính đã say rượu, cứ nói theo y là được.
Tạ Hi hô hấp cứng lại, trong mắt đột nhiên có chút nhuận nhuận: "Sư huynh, ta rất thích rất thích huynh......"
Sở Ngư bận cùng hệ thống thảo luận vấn đề tắt làn đạn, thuận miệng trả lời: "Sư huynh cũng rất thích rất thích ngươi."
Tạ Hi mềm mềm mại mại: "Sư huynh, chúng ta làm đi."
"Ừ, chúng ta làm......Hả?"
Sở Ngư vội vàng hoàn hồn, lại vẫn là chậm một bước. Hắn mới vô ý thức mà đồng ý, liền bị Tạ Hi một phen đẩy ngã lên giường. Cũng may lúc trước hắn đã thay đổi gối thành loại mềm, nếu không lại là một hồi thương họa.
Tạ Hi ngồi trên người Sở Ngư, cúi xuống hôn hôn hắn, sắc mặt có chút hưng phấn: "Sư huynh, là chính huynh đáp ứng."
Sở Ngư mặt vô cảm mà nhìn chằm chằm Tạ Hi một lát. Thấy y cười đầy vô hại, hắn duỗi tay, trên mặt y véo một cái: "Tự mình xuống hay là ta đem ngươi đá xuống?"
Tên nhóc chết dẫm. Chẳng biết học ai, cư nhiên còn sẽ giả say gạt người.
Tạ Hi có chút ủy khuất: "Là sư huynh đáp ứng."
Sở Ngư đau đầu: "Đi xuống!"
Tạ Hi ủy khuất cực kì, nhìn vẻ mặt vô cảm của Sở Ngư, vẫn là có chút chột dạ. Y dịch sang một bên, tinh thần sa sút mà cúi đầu.
Sở Ngư thở dài.
Hắn thật sự không rõ tâm tìm của chính mình lúc này. Khi Tạ Hi tới gần, hắn sẽ không tự chủ được mà kháng cự, nhưng thân thể lại rất thành thật mà biểu hiện sự tiếp nhận......Mẹ nó, chẳng lẽ hắn đã cong, chỉ là tiềm thức giai thẳng cuối cùng cố ngoan cường chống cự sao!
Sở Ngư đột nhiên thấy bi thương, nhìn nhìn Tạ Hi, nuốt nước miếng. Do dự sau một lúc lâu, thò lại gần: "Sư đệ."
Tạ Hi lệ quang lấp lánh mà ngẩng đầu.
Sở Ngư cắn răng, trong ánh mắt kinh ngạc của Tạ Hi, cúi đầu, ở khóe môi y hôn xuống.
......
Sở Ngư tâm như tro tàn, xong rồi, quả nhiên, một chút cảm giác không khoẻ đều không có.
Tạ Hi sắc mặt vô cùng tốt, kinh ngạc kinh hỉ nghi hoặc không thể tin tưởng đều trong nháy mắt hiện lên. Y dại ra hồi lâu, máy móc giơ tay chạm chạm nơi được Sở Ngư hôn, hô hấp có chút dồn dập: "Sư......Sư huynh?"
Sở Ngư lạnh lùng liếc y một cái: "Được rồi, trở về đi, muộn rồi."
Trầm mặc một lát, sắc mặt Tạ Hi lại tái nhợt: "Sư huynh, huynh lại muốn đuổi ta đi?"
Thời gian xác thật không còn sớm, chút nữa Sở Thanh sẽ trở lại. Đệ khống mà thấy hắn chứa chấp nam nhân trong phòng, còn không kích động mà rút kiếm chém người.
Sở Ngư xoa xoa thái dương, dừng một chút, giải thích nói: "Đại ca ta cùng phụ thân, mẫu thân đang ở đây. Ta phải ở nơi này một thời gian, nhưng là đại ca ta......Không hiếu khách lắm. Huynh ấy rất nhanh sẽ trở lại, ta không muốn huynh ấy nhìn thấy ngươi. Nếu có xung đột mà ngươi bị thương thì không tốt."
Tạ Hi nghe được hai tròng mắt sáng sáng: "Ta đánh thắng được hắn."
Sở Ngư giận: "Ngươi còn dám đánh đại ca của ta?"
Nam chính thế mà vẫn còn muốn làm hắn! Đệt, rốt cuộc y muốn làm một sư đệ kiểu gì?!
Tạ Hi sụt sịt mũi, ủy khuất mà không nói lời nào.
Sở Ngư mạc danh nhớ tới Tạ Hi ở ngoài Lăng Khư hơn một năm đơn độc chờ đợi hắn đáng thương như thế nào, nháy mắt liền mềm lòng, do dự một lát, thấp giọng nói: "Sau khi......Sau khi buổi tối đại ca ta rời đi, ngươi có thể quay lại." Dừng một chút, vẻ mặt hắn nghiêm túc, "Chỉ cho ngươi ở đây tu luyện, không được làm gì khác."
Tạ Hi lúc này mới tươi cười rạng rỡ, ôm Sở Ngư cọ cọ, lưu luyến mỗi bước đi mà rời đi.
Sở Ngư nằm trên giường, vẻ mặt hoang mang.
#Một thẳng nam bỗng nhiên phát hiện chính mình có chút cong, nên làm sao đây...#
***
Mấy ngày gần đây, lịch trình của Sở Ngư cực kỳ bận rộn.
Ban ngày bị Sở Thanh ấn ở trong phòng đả tọa tu luyện. Chờ chú Sở Thanh trở lại cùng Sở Thanh tiến hành phụ đạo giáo dục về tình yêu cho hắn, cũng tiến hành kể chuyện trước khi đi ngủ.
Buổi tối, chờ lãnh đạo Sở gia đi ra ngoài họp hoặc là đi ngủ, Sở Ngư lại mở cửa sổ cho tiểu sư đệ vào. Tuy rằng nói là chỉ cho chuyên tâm tu luyện, không làm gì khác, nhưng hắn vẫn sẽ bị sờ sờ hay ôm một cái.
Sở Ngư cảm giác càng ngày càng quỷ dị: Sao cảm giác...giống yêu đương vụng trộm vậy......
Qua gần nửa tháng, Sở gia gia chủ Sở Sương Trì cùng Sở phu nhân vẫn chưa trở về. Sở Thanh ngày ngày đều xoay tới xoay lui giữa tu sĩ cùng đệ đệ, vội đến sứt đầu mẻ trán. Sau một thời gian rốt cuộc mới phát hiện điểm không thích hợp.
Pháp trận phòng hộ toàn bộ Thanh Đồ tuy rằng rất lớn, nhưng trận kỳ cờ đều đã được chuẩn bị trước đó. Lấy tốc độ tu sĩ Nguyên Anh của Sở Sương Trì cùng Sở phu nhân, trong 10 ngày hoàn toàn có thể dễ dàng bố trí.
Sở Thanh phục hồi tinh thần, mở ra tinh bàn đã lâu chưa dùng. Vừa nhìn qua, sắc mặt hắn trầm xuống.
Sở Sương Trì cùng Sở phu nhân ở một góc phía Đông Bắc Thanh Đồ đã rất lâu không di chuyển. Hoặc là đụng phải phiền toái, hoặc là không cẩn thận làm rơi lệnh bài tinh bàn trên người.
Làm rơi cơ hồ là không có khả năng.
Loại sự tình này tốt nhất không thể để người ngoài biết được. Sở Thanh báo cho Sở Ngư cùng vài vị trưởng bối Sở gia, thảo luận một phen, quyết định hẳn sẽ đi tới nơi lệnh bài rơi xuống xem xét.
Sở Ngư nhấc tay: "Đại ca, đệ có thể đi cùng không?"
Trở thành đứa trẻ mới sinh quý giá bị giam lỏng ở doanh trại Sở gia nửa tháng, căn bản không khác gì bị nhốt ở Lăng Khư......
Đối với thỉnh cầu của đệ đệ, Sở Thanh do dự một lát, vẫn là quyết định mang theo Sở Ngư.
Nhưng mà còn chưa quyết định xong nhân số sẽ mang theo, có một người xuất hiện ở doanh trại Sở gia.
Người tới chính là sứ giả đi theo vợ chồng Sở Sương Trì. Khi hắn trở lại Tiêu Hà, bộ dáng cực kỳ thê thảm, người dính đầy máu, cánh tay cũng mất.
Nhìn thấy Sở Thanh, hắn chỉ kịp móc ra một cái ngọc giản, thân mình lảo đảo, ngã gục xuống.
Sở Thanh sắc mặt nặng nề tiếp nhận ngọc giản. Vẫy tay cho lui người rảnh rỗi, bày kết giới, độ nhập linh lực. Ngọc giản run rẩy, đột ngột mà xuất hiện thanh âm của một nam tử người tuổi trẻ. Thanh âm dễ nghe, nhưng Sở Thanh nghe được nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
"Gần đây tỉnh dậy ta phát hiện có người quen đến chơi, nhịn không được sinh lòng hiếu khách, cả gan thỉnh hai người cùng nói chuyện. Đáng tiếc hai vị thật sự không hiểu phong tình, ai nha, đã lỡ tay bóp nát Nguyên Anh của đại tẩu......"
Sở Thanh sắc mặt càng lúc càng trắng, lung lay sắp đổ, hai mắt rưng rưng.
Sở Ngư trong lòng phát lạnh. Hắn nghe không lầm đi, bóp nát......Nguyên Anh?
Thanh âm kia vẫn tiếp tục, một tiếng cười khẽ vang lên: "Thật sự ngượng ngùng nên đã thỉnh đại ca hồi phủ bồi tội. Thanh nhi không cần lo lắng."Ngọc giản "Rắc" một tiếng, bị Sở Thanh bóp nát.
Sở Ngư lần đầu tiên thấy Sở Thanh lộ ra biểu cảm như thế này, tựa hồ rất muốn khóc lại gắt gao chịu đựng. Nhẫn nhịn đến hốc mắt đỏ lên, cả người run rẩy, chỉ có thể ở trong thống khổ im lặng giãy giụa, bảo trì bình tĩnh nên có.
Sở Ngư trầm mặc một chút, xác nhận lại trong đầu.
Sở phu nhân đã chết, Sở Sương Trì bị bắt.
Sao lại thế này? Hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, còn có tu sĩ Kim Đan, toàn quân bị diệt?
Trái tim bỗng nhiên co rút đau đớn. Sở Ngư cúi đầu đè lại ngực. Hắn cùng vợ chồng Sở gia không tiếp xúc quá nhiều, hoàn toàn là người xa lạ. Chính là giờ phút này rõ ràng không có cảm giác đó. Hốc mắt Sở Ngư cay cay, trong lòng co rút đau đớn.
Chỉ sợ là tàn lưu ý thức của nguyên chủ. Vậy thì lúc này, Sở Thanh có bao nhiêu thống khổ?
Trầm mặc một lát, Sở Ngư vẫn là nhịn không được, thấp giọng nói: "Đại ca......"
Ngọc giản dùng linh ngọc thượng đẳng chế tạo, cực kỳ cứng rắn, vậy mà lại bị Sở Thanh dễ dàng bóp nát. Mảnh vỡ bén nhọn, đâm bàn tay hắn máu tươi đầm đìa. Sở Thanh lại giống như không có cảm giác gì, tay siết đến càng ngày càng chặt. Sau một lúc lâu, thanh âm hắn khàn khàn: "Đệ đệ, chính là người này đã giết nhị ca của đệ ngay trước mặt ta."
Hắn nâng tay lên, máu tươi nhỏ xuống mặt đất, bắn ra phiến phiến huyết hoa.
"Giết mẫu thân chúng ta......"
Sở Ngư nhìn biểu cảm của hắn, trong cổ họng một nghẹn lại, không nói nên lời.
Sở Thanh: "Sở Sương Hà."