Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện

Chương 29: Thế Tử Ốm Yếu (8)




Mộ Từ ngồi ở chủ vị, tầm mắt đánh giá tên nam nhân đột nhiên xuất hiện này.

Tạm thời trước mắt không biết xử lý hắn như nào, dù sao cũng là người Hoàng đế mời đến, nàng không thể trực tiếp đuổi hắn đi được.

Bạch Khinh Trần tay cầm quạt xếp, quạt lúc có lúc không, khí chất toàn thân phóng đãng không chút kiềm chế, tùy ý mặc cho nàng đánh giá.

"Ta nói này tiểu sư muội, muội nhìn cũng đã nhìn, nghe cũng đã nghe rồi, người làm sư huynh như ta đây cả một đường đi lại mệt nhọc, không định mời ta một chén trà à, làm người ta tổn thương quá thể." Bạch Khinh Trần cong khóe miệng, nói ra lời nói vô liêm sỉ.

Khóe miệng Mộ Từ giật giật, vẻ mặt không kiên nhẫn nâng tay ra lệnh.

"Tiểu Đào, lên trà."

Mặt Tiểu Đào ửng hồng, bưng trà tới cho Bạch Khinh Trần.

Bạch Khinh Trần cho nàng ấy một nụ cười chói lóa, Tiểu Đào vội vàng cúi thấp đầu không dám nhìn.

"Chỉ có tiểu sư muội biết đau lòng ta!" Bạch Khinh Trần khẽ cười ra tiếng, sau đó cho Mộ Từ một ánh mắt, bưng tách trà lên, ngửa đầu một ngụm uống sạch.

Ngay cả cái cách uống trà đều thể hiện rõ bản chất hắn rồi.

Người này hơi khó đối phó, Mộ Từ xoa thái dương, thật khiến người ta đau não.

"Bạch Khinh Trần, ngươi đến đây làm gì?" Sắc mặt Mộ Từ cực thiếu kiên nhẫn.

"Gọi là sư huynh chứ, chả biết lớn nhỏ gì hết. Còn phải hỏi, chẳng phải phụ hoàng muội bảo ta đến à, sao muội lại không biết cho được?" Bạch Khinh Trần lắc đầu, nhìn nàng với bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ta muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà mi.

Mộ từ rất muốn mắng người.

Bạch Khinh Trần thấy vẻ mặt nàng, trong ánh mắt rất nhanh hiện lên kinh ngạc, rồi nét mặt bỗng đổi sang ưu sầu bi thương, nói: "Qua nhiều năm như vậy, quả nhiên muội đã đổi thay, không còn là tiểu cô nương mặc ta đánh chửi nữa, khi đó muội còn rất ngoan nữa cơ, ta bảo muội đi hướng đông, muội tuyệt đối không dám đi hướng tây, bảo muội khóc, muội tuyệt đối không dám cười! Aiz, bây giờ thì..."

Mộ Từ: "..." Quả nhiên vẫn muốn đánh người, tên khốn kiếp này đang gợi đòn!

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

"Lần này Bệ hạ bảo ta đến đây, là muốn nhờ ta quản giáo muội, cho nên sư huynh muốn tạm thời ở lại phủ ngươi một đoạn thời gian, đương nhiên nếu sư muội không chịu quản chế, có khả năng sẽ dài hơn."

Cuối cùng Bạch Khinh Trần cũng đem mục đích lần này đến nói ra, nhưng Mộ Từ không quá tin vào lời hắn nói, khẳng định hắn còn có mục đích khác, đến việc Hoàng đế cho mời hắn chẳng qua chỉ là không từ chối được, nhân tiện mà thôi, hắn chính là người như thế.

"Bản Công chúa còn chưa có hôn phối, một đại nam nhân như ngươi ra ra vào vào phủ Công chúa, hình như không được tốt cho lắm." Mộ Từ cau mày, ý đồ cự tuyệt nói.

Bạch Khinh Trần vừa nghe nàng nói lời này, hắn cười đến mức không có hình tượng, dáng vẻ vẫn tiêu sái tuấn dật như cũ.

"Tiểu sư muội đang nói đùa với sư huynh? Thanh danh muội tốt đẹp lắm sao? Muội đừng khi dễ nông dân là sư huynh không hiểu người kinh thành các người bàn tán gì nhé. Thanh danh muội xấu đến độ thành bài đồng dao rồi kia kìa, sư huynh còn hát được vài câu đấy, phốc ha ha ha ——"

Mộ Từ nghiến răng ken két, hận không thể đè tên Bạch Khinh Trần ra đánh vài cái kêu 'cút khỏi phủ bà', trong mắt tràn đầy căm tức.

Mẹ kiếp!

Thấy mặt nàng càng ngày càng đen, Bạch Khinh Trần đành thu liễm tính tình, rồi lựa lời nói: "Tiểu sư muội tốt nhất nên từ bỏ giãy giụa đi, nếu muội không chịu quản chế, sư huynh sẽ trực tiếp bẩm báo với bệ hạ đấy!"

Quả thực trước đây Hoàng đế tìm tới không ít người, nhưng toàn e ngại thân phận Thu Mộ Từ nên cũng không dám ho he gì, ngay cả Ôn Tu Tề cũng bị Hoàng đế nhờ vả, nhưng đối phương cự tuyệt thẳng thừng với lý do sợ bị công chúa tra tấn, vốn đã không sống được vài năm thì nay chết trong chớp mắt.

- -------------------

Mộ Từ đành mang Bạch Khinh Trần cùng đến tửu lâu.

Hắn cứ lải nhải đi lải nhải lại đòi Mộ Từ mang hắn đi cọ xát đôi chút, nếu không cho lại lý luận bảo nàng vong ân phụ nghĩa, rồi cái gì mà phụ lòng huynh đệ, liên tha liên thiên toàn ngôn ngữ ma quỷ.

Tại Hiên Hải tửu lâu.

Thập công chúa là khách quen nơi đây, luôn có vị trí dành riêng cho nàng, không một ai dám tranh giành.

Bạch Khinh Trần ngồi dựa vào bên cửa sổ quan sát bên ngoài, vị trí này có thể nhìn bao quát hết con phố nhộn nhịp nơi kinh thành Thanh Hạ, vẻ mặt mang theo ý tứ ca ngợi.

"Không hổ là Thanh Hạ Quốc phồn thịnh, người đến kẻ đi, thật là náo nhiệt nha!"

"Ha."

Mộ Từ đối với bộ dáng khua tay múa chân của hắn hoàn toàn xem thường, trái lại tự uống hớp trà, ăn miếng điểm tâm.

Bỗng nhiên, dư quang Bạch Khinh Trần liếc thấy một chiếc xe ngựa được chế tác hoàn mỹ, tuy bề mặt ngoài không có quá nhiều trang sức xa hoa nhưng từ ngựa đến người trong xe đều mang đến loại cảm giác rất tự phụ.

Đúng lúc này, người bên trong chợt xốc mành xe ngựa lên, tầm mắt nhìn về phía cửa sổ tửu lâu, vừa vặn chạm mắt với Bạch Khinh Trần, Bạch Khinh Trần hơi sửng sốt, bỗng nhếch môi cười.

Người bên trong rất nhanh đã thả mành xuống, xe ngựa chậm rãi rời đi.

"Một thân huyền y như hạc giữa bầy gà, ôi, tiểu sư muội, kia có phải thiên tài vang danh Thanh Hạ Quốc, thế tử Vĩnh Ninh Hầu Ôn Tu Tề không?"

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Mộ Từ vừa nghe hắn nói xong, liền kinh ngạc nhìn hắn một cái, động tác ăn điểm tâm trên tay dừng lại.

Thấy phản ứng của nàng, Bạch Khinh Trần biết bản thân đã đoán đúng rồi.

Sau đó hắn bỗng mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Chẳng phải nghe đồn rằng thế tử Vĩnh Ninh Hầu ôn nhuận như ngọc, trên miệng luôn nở nụ cười, bộ dáng thì luôn vân đạm phong khinh à, sao vừa rồi ta cứ có cảm giác hắn đang trừng mắt nhìn ta thế!"

Má, ha ha ——

Mộ Từ thấy vẻ buồn bực của Bạch Khinh Trần, nghĩ tới lời hắn vừa nói lại cảm thấy hình ảnh này khôi hài quá thể, nhưng trên mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào.

Bạch Khinh Trần cũng mặc kệ nàng có phản ứng gì, hắn nghiêng đầu tỉ mỉ nghĩ, như ý thức được điều gì, vẻ mặt hưng phấn nói với Mộ Từ: "Ối ối, tiểu sư muội, vừa rồi ta thấy hắn nhìn về phía này hẳn là đang nhìn ngươi, rồi mới quay sang nhìn ta với ánh mắt thù địch. Không phải hai người các ngươi có một chân đấy chứ?!"

Mộ Tự bị dọa đến nghẹn, mặt mũi đỏ bừng, vội vàng tìm chén trà lên uống cho nhuận cổ họng.

Bạch Khinh Trần nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp đưa chén trà vào tay nàng.

Mộ Từ phải uống vài ngụm mới nuốt xuống được điểm tâm nghẹn ở cổ họng.

"Tiểu sư muội đừng kích động như thế, chuyện hai ngươi có một chân sư huynh sẽ không kể cho ai hết, nhìn ngươi vội chưa kìa!" Bạch Khinh Trần vỗ ngực đảm bảo, tỏ rõ lập trường bản thân.

Mộ Từ nhìn hắn bằng đôi mắt cá chết, lại thấy cổ họng không trôi.

Đại ca, ngài có thể ngậm mồm được rồi!

- -----------------

Bên trong chiếc xe ngựa được chế tác hoàn mỹ, vẻ mặt nam nhân nhàn nhạt, trong ánh mắt ẩn chứa tức giận không dễ phát hiện.

Hắc Phong ngồi một bên trưng ra vẻ mặt không tài nào hiểu nổi, tình cảnh lúc đó hắn cũng ở trong xe ngựa cũng nhìn thấy hết thảy sự việc. Thập Công chúa cùng với một bạch y nam tử dung mạo tuấn dật ăn cơm ở tửu lâu. Cơ mà, việc này nói ra có hơi kỳ. Thập Công chúa bắt cá hai tay?

Ngày trước, bất kể lúc nào, chủ tử đều bày ra bộ dáng lãnh đạm, gặp người lạ thì ôn nhuận khẽ cười, thế nào lần này lại... khác thường như vậy.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)

Hắn thấy bây giờ quanh người chủ tử như đang bốc lên ngọn lửa cháy hừng hừng.

Hắc Phong dè dặt cận trọng hỏi: "Chủ tử, ngài tức giận?"

Ôn Tu Tề lạnh mặt, tâm bình khí hỏa hồi lâu, mới trả lời bằng hai chữ: "Không có."

"Vừa rồi rõ ràng vị công tử kia có thiện ý với ngài, sao biểu hiện của ngài có vẻ hơi... khác thường?" Kỳ thực Hắc Phong muốn nói là vô lễ, nhưng đánh chết hắn cũng không dám.

Ôn Tu Tề không đáp lời.

Trong lòng Hắc Phong thật sự bị nghẹn đến khó chịu, rất muốn biết lý do, vì thế hắn lấy hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến bây giờ, thăm dò một câu: "Chủ... tử?"

Ôn Tu Tề kêu lên: "Hắc Phong."

Hắc Phong nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy, chủ tử?"

Ôn Tu Tề: "Câm miệng, đừng nói thêm lời nào nữa."

Hắc Phong: "..."