Nam Chính Lại Lại Lại Lại Chết Nữa Rồi

Chương 11




Đồng Tư Thanh được hạng nhất, Tịch Tu được hạng ba cũng chính là người cuối cùng được giải, cũng coi như niềm vui bất ngờ, dù sao rốt cuộc cũng có thứ hạng.

Bạn học trong lớp vui vẻ muốn chết, hạng nhất tiêu biểu cho rất nhiều rất nhiều điểm, không chừng lần này lớp bọn họ sẽ không còn là lớp hạng chót nữa.

Sau khi ủy viên thể dục biết được, vẻ mặt rất tiếc hận: "Sớm biết Đồng Tư Thanh giỏi như này, thì hồi lớp 10 tôi đã kêu cậu ta tham gia đại hội thể thao luôn rồi."

Có bạn học nghe được, nói: "Thôi bớt đi, hồi lớp 10, tôi thách cậu dám đi kiếm Đồng Tư Thanh báo danh tham gia đại hội thể thao đấy?"

Ủy viên thể dục ờmmm, thôi được rồi, lần này vẫn là nhờ vào phúc của Tịch Tu! Hắn nghĩ, có phải nên giữ mối quan hệ tốt với Tịch Tu không? Để đại hội thể thao lần sau sẽ kêu Tịch Tu lôi kéo Đồng Tư Thanh tham gia, tốt nhất là báo danh thêm nhiều hạng mục khác luôn!

Vì Tịch Tu và Đồng Tư Thanh đi đầu chiến đấu báo cáo thắng lợi, cho nên mọi người đều hy vọng tràn trề vào đợt thi chạy 3000 mét của Đỗ Tư Tư.

Dù sao Tịch Tu và Đồng Tư Thanh đều không có kinh nghiệm gì với môn đẩy tạ và nhảy cao, nhưng cuối cùng lại như một con hắc mã, biết đâu Đỗ Tư Tư cũng vậy thì sao!

Đỗ Tư Tư cũng không biết mọi người đã đặt kỳ vọng vào ả cao thế nào, hiện giờ ả đang bị sự ganh ghét bao phủ cả người mà cảm thấy bất ổn, càng đừng nói buổi chiều còn phải thi chạy 3000 mét.

Nam Cung Ngạo nói: "Anh dẫn em đi ra ngoài chơi, đại hội thể thao có gì vui chứ."

Nam Cung Ngạo không tham gia bất kỳ hạng mục gì, với gã mà nói thì việc này chả có nghĩa lý gì cả.

Đỗ Tư Tư cảm thấy trong lòng rất khổ sở nên lập tức gật đầu đồng ý ngay.

Thế là một đi khi ra ngoài, mãi đến buổi chiều sắp đến giờ thi đấu cũng không trở lại.

Ủy viên thể dục kêu người đi tìm mãi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ báo cho chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp cũng không ngờ Đỗ Tư Tư lại gan như thế, sắp đến giờ thi đấu mà trốn tránh không ra mặt, khiến cho người ta cực kỳ thất vọng.

Sau khi bạn học trong lớp biết được đều muốn ăn thịt uống máu của ả.

Không còn cách nào, cả lớp đành phải vội vội vàng vàng đi tìm một bạn nữ khác thay thế.

Tuy rằng nữ sinh trong lớp luôn ngoài miệng nói sẽ không thay thế Đỗ Tư Tư, nhưng thật sự đến thời điểm mấu chốt này, mọi người lại vì vinh dự tập thể của lớp, không ai tùy hứng như thế nữa.

Chờ đến khi Nam Cung Ngạo dỗ dành Đỗ Tư Tư tươi cười trở lại, và rốt cuộc Đỗ Tư Tư nhớ tới cuộc thi chiều nay của ả mà gấp gáp trở về thì cuộc thi chạy 3000 mét đã sắp kết thúc rồi.



Vẻ mặt ả mờ mịt, ả nhìn bạn học nữ trong lớp mình mồ hôi túa ra như mưa đang chạy trên đường băng, nghe người khác nói, hình như đây đã là vòng chạy cuối cùng.

Đối phương mồ hôi đầy đầu, cánh môi hơi trắng bệch, hơi thở dồn dập, nghiêng nghiêng ngả ngả như sắp đổ xuống. Bạn nữ đó đã vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì tới cùng.

Ả còn thấy Tịch Tu, Đồng Tư Thanh và các bạn học khác trong lớp đang chạy cùng bạn học nữ đó ở bên sườn đường băng, không ngừng hét lên cổ vũ cho bạn học nữ đó.

Đỗ Tư Tư có chút hâm mộ, đây chính là lần đầu tiên Đồng Tư Thanh chạy cùng với nữ sinh đó!

Bạn học nữ đó kiên trì chạy tới đích, đạt được hạng thứ tư, mọi người đều ầm ĩ hoan hô. Rồi người thì đưa nước cho bạn, người thì ấn chân cho bạn, ấn cánh tay, phục vụ vô cùng chu đáo.

Không biết người nào thấy được Đỗ Tư Tư rồi lớn tiếng chỉ trích ả: "Đỗ Tư Tư, cậu còn mặt mũi xuất hiện ở đây à?"

Đỗ Tư Tư bất mãn cau mày, dù là ai mà chưa gì mới gặp đã bị mắng thì đều sẽ không vui nổi: "Cậu nói gì vậy? Tại sao tôi lại không dám xuất hiện chứ?"

"Cậu nói tại sao á! Quá không biết xấu hổ, bản thân cậu luôn lấy lý do này đến lý do khác để không tham gia thi đấu, cuối cùng còn chơi trò mất tích luôn, không hề nghĩ đến vinh dự của lớp. Cậu đúng là làm cho người ta thấy chán ghét!"

"Đúng đấy, nếu không phải Tiểu Nghệ đồng ý dự thi thì chúng ta đã bị trừ điểm mất rồi! Đồ yêu tinh hại người!"

"Phải đó, cả ngày chỉ biết yêu với đương, hèn gì thành tích tụt dốc nhanh như thế!"

...

Tập thể mọi người công kích, một đám miệng bla bla bla, nói đến mức làm cho Đỗ Tư Tư mất hết mặt mũi, không có chỗ trốn.

Đặc biệt lại là trước mặt Đồng Tư Thanh nữa chứ.

Hốc mắt ả hồng hồng, ả cắn môi, khóc lóc kể lể nói: "Mọi người thật quá đáng, tôi có phải cố ý đâu. Tôi vì thi đấu mà trở về gấp như này, chỉ không ngờ vẫn là đã muộn."

Nam Cung Ngạo đau lòng chết rồi, gã kéo ả ra sau lưng mình bảo vệ rồi giận dữ hét lên: "Mấy người làm cái gì vậy?"

"Có phải ỷ đông hiếp yếu muốn bắt nạt Tư Tư đúng không? Em ấy không cố ý trốn tránh, chẳng qua trên đường bị chậm trễ chút thôi. Tại sao mấy người không biết thông cảm cho người ta một chút hả?"

Các bạn học đều bị chọc tức, logic quần què gì vậy? Ngụy biện gì đây?

Tịch Tu nói: "Mọi người đừng cãi nhau với bọn họ nữa, không phải mọi người đã biết hai người bọn họ là như thế nào à? Cái gì cũng là bọn họ đúng hết, chúng ta sai hết. Giống như não bị úng nước ấy, ùng ục ùng ục, không thể nào nói lý lẽ được đâu."

Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy rất đúng, chỉ là thấy Đỗ Tư Tư mỗi lần làm sai chuyện thì cũng chỉ biết ăn vạ trên đầu người khác, hoặc là đấm ngực giậm chân rồi bỏ ra khỏi lớp học, làm như kiểu bọn họ đều là người sai hết rồi ấy.

Đúng là làm cho người ta không nhịn nổi!

Mọi người đều chán ghét, cảm thấy nói nhiều thêm một câu với bọn họ sẽ kéo thấp đi chỉ số thông minh của mình vậy: "Đi, chúng ta không nên đứng chung một chỗ với bọn họ nữa, miễn cho kéo thấp đẳng cấp của chúng ta."

"Đúng đó."

Đại hội thể thao qua đi, Đỗ Tư Tư hoàn hoàn toàn toàn bị học sinh trong lớp xa lánh cô lập.

Ngay cả những bạn học nữ trước đây chơi khá tốt với ả cũng đều cảm thấy ả quá đáng, trước kia lúc ả nhiều lần nhắm vào Tịch Tu thì trong lòng các bạn học nữ này cũng đã thầm chê rồi, nhưng ngại vì tình bạn với ả nên cũng không xoay lưng lại với ả làm gì.

Nhưng lần này ả thật sự quá đáng, cứ thế im lặng bỏ đi khỏi đại hội thể thao, làm các bạn học nữ này tìm nửa buổi cũng không ai thấy bóng dáng ả.

Việc này liên quan đến danh dự của tập thể lớp. sao ả có thể làm như thế? Ả có nghĩ đến hậu quả hay không?



Đã vậy Đỗ Tư Tư còn xảo biện, nói đều là do Tịch Tu sai, nếu cậu ta không cố ý báo danh cho ả hạng mục 3000 mét thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì rồi.

Cái kiểu ăn nói thay trắng đổi đen này, làm cho người ta ghê tởm muốn chết.

Bạn nữ ngồi cùng bàn còn đáp trả lại ả: "Thế cậu báo danh đẩy tạ cho Tịch Tu ấy, có thấy Tịch Tu cứ thế mặc kệ đâu! Ngược lại cậu ta còn đạt được hạng ba, làm vẻ vang cho lớp. Cậu nhìn lại cậu xem, cho dù cậu có chạy không được đi nữa, cho dù cuối cùng chỉ còn một mình cậu chạy đi nữa thì chúng tôi đều sẽ không trách cậu. Nhưng cậu lại bỏ trốn, còn mặc kệ danh dự của cả lớp luôn."

Đây mới là việc làm cho cả lớp thấy ghét bỏ nhất.

Đỗ Tư Tư luống cuống, ả chưa bao giờ bị mọi người không thích đến mức này.

Dù là lần vì Tịch Tu mà bị kêu lên văn phòng, sau khi trở về, những bạn học nữ có mối quan hệ tốt với ả đều sẽ an ủi ả.

Nhưng còn hiện tại, không ai thèm đến gần ả nữa.

Mọi người đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn ả, ghét bỏ ả, làm ả cảm thấy rất áp lực, thật sự khó chịu.

Đỗ Tư Tư khóc lóc chạy ra ngoài, ả cảm thấy tất cả đều là do Tịch Tu sai hết, thậm chí Nam Cung Ngạo cũng là người sai luôn.

Nếu không phải do Nam Cung Ngạo dẫn ả ra khỏi trường chơi thì làm sao ả sẽ quên mất thời gian mà bỏ lỡ thi đấu chứ!

Nếu không như vậy, mọi người sẽ không trách cứ ả, nói không chừng còn lau mắt mà nhìn bởi vì sự cố gắng của ả.

Thậm chí, ả còn có thể được Đồng Tư Thanh bồi chạy chung nữa kìa.

Nhưng mà bây giờ, không có bất cứ gì cả.

Ngày đầu tiên của đại hội thể thao kết thúc, chủ nhiệm lớp điểm danh phê bình Đỗ Tư Tư, nói đến nỗi Đỗ Tư Tư ứa nước mắt.

Nhưng lại không có ai thấy ả đáng thương hết, mọi người chỉ cảm thấy hả giận thôi.

Đến khi tan học, Tịch Tu và Đồng Tư Thanh cùng nhau đi về nhà.

Sau khi bọn họ trở thành bạn cùng bàn, bọn họ đều kết bạn đi về cùng nhau, chẳng qua là đến một cái ngã tư thì sẽ tách nhau ra đi về nhà mình.

Hôm nay, vì Đỗ Tư Tư hận Nam Cung Ngạo hủy hoại hình tượng của ả trong lòng thầy cô và bạn học nên không thèm chờ gã cùng về, mà ngược lại tự mình đi về mất.

Ả đi theo phía sau mông của Tịch Tu và Đồng Tư Thanh, nhìn thấy bọn họ vừa nói vừa cười, còn cùng nhau đi mua kem ăn, thậm chí còn đổi kem với nhau ăn nữa, đó chính là hôn gián tiếp đấy. Là hôn đó!!!

Đỗ Tư Tư ghen ghét đến mức tròng mắt cũng đỏ lên, thậm chí ngày càng đỏ như máu.

Ả thấy hai người chia nhau ra ở ngã tư đường thì lập tức nhanh chân đuổi theo Đồng Tư Thanh.

"Đồng Tư Thanh, cậu chờ một chút!"

Đỗ Tư Tư đeo cặp sách chạy đến trước mặt anh, ả ngửa đầu nhìn anh, hai mắt ửng đỏ, ả có hơi kích động nói: "Đồng Tư Thanh, anh đã bị bề ngoài của Tịch Tu lừa mất rồi, cậu ta cố tình đến gần anh, thân mật với anh, tỏ ra mờ ám với anh là để làm cho tất cả mọi người đều tưởng hai người là đồng tính đó."

Đồng Tư Thanh không cảm xúc đẩy đẩy mắt kính, Đỗ Tư Tư thấy vậy thì hơi căng thẳng, ả nuốt nuốt nước miếng tiếp tục nói: "Cậu biết sự việc trước đây ở trên diễn đàn của trường không? Cái vụ nói cậu và Tịch Tu là một đôi ấy."

Đồng Tư Thanh chớp chớp mắt, mất kiên nhẫn nói: "Tôi biết." Sau đó vẫn là do anh nhờ người xóa bỏ chủ đề đó, chuyện này chả phải đều do Nam Cung Ngạo làm ra hết sao?

Đỗ Tư Tư lập tức nói: "Cậu nhìn đi, đây là chiêu trò của Tịch Tu, cậu ta cố ý gần gũi với cậu chính là để mọi người đều cho rằng hai người là một cặp, như vậy thì cậu ta mới có thể độc chiếm cậu được. Là mưu ma chước quỷ của cậu ta! Cậu ngàn lần đừng bị cậu ta lừa."



Đồng Tư Thanh từ từ nâng mặt lên nhìn ả, mi mắt lay động, đẹp không sao tả xiết: "Cậu nói cậu ta, là vì muốn độc chiếm tôi à?"

Giọng của anh vừa nhẹ vừa phiêu, dường như còn mang theo ý nghĩa nào khác.

Đỗ Tư Tư không nghe ra được, chỉ cho rằng anh bắt đầu tin mình, ả điên cuồng gật đầu giống như gà con mổ thóc: "Không sai, đúng vậy, cậu ta muốn dùng thủ đoạn này để buộc chặt chung với cậu. Cậu ta cho rằng làm vậy thì cậu sẽ là của cậu ta, cậu ngàn lần vạn lần đừng để cậu ta lừa gạt. Cậu nghĩ lại xem, bình thường giữa nam và nam với nhau, làm gì sẽ đi nhéo mặt bẹo má, lại còn ăn chung một cây kem với nhau chứ?"

Đồng Tư Thanh như bừng tỉnh từ trong mộng: "Thì ra là vậy, bạn bè bình thường sẽ không làm những việc đó à?"

Đỗ Tư Tư chém đinh chặt sắt nói: "Đương nhiên rồi, cậu nhìn coi có nam sinh nào sẽ ăn kem chung không, có phải nam nữ với nhau đâu."

Ả lại nói: "Ngày thường cậu hay một thân một mình, lại không có bạn bè gì, cho nên không biết được bạn bè bình thường đều sẽ không làm như thế. Chính vì vậy nên Tịch Tu mới cố ý dẫn cậu đi sai đường."

Đỗ Tư Tư lải nhải nói một đống, Đồng Tư Thanh chỉ hỏi ả một câu: "Cho nên cậu cảm thấy Tịch Tu là vì thích tôi nên mới làm thế à?"

Tròng mắt anh đen như mực, tựa như hàng vạn tia sáng tập trung trong đó.

Đỗ Tư Tư sắp bị anh đánh bại, ả nói nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao?

"Đương nhiên rồi, nếu cậu ta không thích cậu thì tại sao lại làm nhiều việc như này chứ. Cậu nghĩ lại xem, quan hệ giữa hai người có phải hơi kỳ kỳ không hả?"

"Nhưng mà bạn bè xung quanh đều không thấy sai gì mà, hình như...còn có hơi vui mừng."

Đỗ Tư Tư oán hận nói: "Bọn họ đều bị Tịch Tu thu mua hết rồi."

Đồng Tư Thanh nheo nheo mắt, không nói gì mà tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.

Đỗ Tư Tư cũng sốt ruột lên, nói nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ Đồng Tư Thanh vẫn chưa cảm thấy Tịch Tu có vấn đề gì sao trời?

"Đồng Tư Thanh, thật đó, cậu tin tôi đi, Tịch Tu thật sự có vấn đề đó!"

Đồng Tư Thanh lãnh đạm liếc ả một cái: "Tôi biết rồi, cậu không cần phải đi theo tôi nữa."

Đỗ Tư Tư sững sờ tại chỗ, ngay sau đó lại mừng rỡ như điên, thật tốt quá, Đồng Tư Thanh tin tưởng ả rồi! Đỗ Tư Tư cực kỳ vui vẻ, ả không vội đi theo đuôi Đồng Tư Than nữa, lúc này Tịch Tu nhất định xong cmnr.

Thật là sung sướng chết được!