Nam Chính Là Quỷ

Chương 4




Editor: Ann

Tiêu Khả đứng ở bên ngoài toà nhà có quỷ rồi nhìn lên bảng hiệu, khu du lịch có người chuyên tới quét dọn nên bảng hiệu trải qua mưa gió không hề dính một hạt bụi nào.

“Khả Khả.”

Tiêu Khả nhìn về phía trước, nét mặt giãn ra: “Bác Tống.”

A Bạch cũng nhìn theo, có một người trung niên mập mạp đang đi tới, chính là Tống Định An – người chuyên phụ trách vùng này. Nếu bắt buộc phải tìm đồ vật gì để hình dung về hắn cho sinh động, vậy chắc chắn con lật đật tròn vo là thích hợp nhất, còn là một con lật đật cười hiền từ.

Tống Định An mới vừa đến gần đã cảm nhận được xung quanh Tiêu Khả có quỷ khí, nhưng cũng không rõ ràng, cho rằng do cô vừa đi từ toà nhà quỷ ám đến đây, đã dính vào đồ không sạch sẽ nào đó nên không hỏi nhiều: “Mới vừa có du khách té xỉu ở đây, quỷ khí vẫn luôn không tiêu tan, người quanh đây đã được sơ tán rồi, cháu vào xem đi.”

Tiêu Khả gật đầu, đi vào nhà tự nhiên giống như đang vào nhà bà ngoại mình vậy.

Đôi tay của Tống Định An đan vào nhau đặt ở trước bụng, đứng ở cổng lớn canh chừng cho bọn họ. A Bạch nhìn rồi cảm thán, trời ạ, thật sự rất giống con lật đật. Còn chưa kịp cảm thán xong đã thấy một bàn tay thon dài trắng trẻo chọc vào người mình, anh ta nhếch khóe miệng, há mồm sau đó cắn một phát vào đầu ngón tay cô.

Tiêu Khả đau nên muốn rút tay về, lắc lắc A Bạch nhưng mãi không rút ra được, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ: “Còn không mở miệng buông ra, tôi sẽ ném anh làm thức ăn cho con chó Vượng Tài ở đầu hẻm đấy.”

A Bạch xoay người một cái rồi nhảy lên mu bàn tay cô. Quả nhiên là tay của em gái, vừa trắng vừa mềm nên được đà cứ cọ cọ vào tay suốt, khi vừa ngẩng đầu lên lại bị Tiêu Khả vô tình phất tay, hất một phát bay vào trong bụi cỏ.

“……” Em gái dễ thương trong lời nói đâu rồi!

Tiêu Khả đi ra đằng sau để quan sát sáu gian nhà xây song song cạnh nhau, rồi trực tiếp đi về phía gian nhà đầu tiên ở bên trái.

Bóng cây cỏ in dưới mái hiên, không có nắng. A Bạch run run, khôi phục nguyên thân rồi đi theo cô: “Nữ quỷ kia ở đây.”

“Ừm.”

A Bạch đã tính trước sẽ không hỗ trợ, thân là quỷ mà đi giúp đạo sĩ, nếu để những con quỷ khác biết được sẽ nói hắn thông đồng với địch bán nước —— tuy rằng tất cả cũng chỉ như mây bay.

Nhưng…… Từ từ, bàn tay mềm như bông đang nắm lấy anh ta là chuyện thế nào. Anh ta chớp chớp mắt, Tiêu Khả vững vàng dắt tay anh ta: “Tôi hạ phù chú cho anh, nếu không khi anh cách tôi quá xa mà dính ánh nắng thì sẽ bị hồn phi phách tán.”

Em gái chu đáo này thật là…… Khiến cho người ta khó mà chống cực lại nổi.

Không cảm nhận được độ ấm trên tay của đối phương, nhưng khi chạm vào vẫn có cảm xúc cảm cực kỳ rõ ràng. A Bạch vui rạo rực nắm lấy, thiếu chút nữa đã ngân nga ca hát. 

Tiêu Khả bất đắc dĩ, trước nay cô chưa từng thấy tên quỷ nào tuỳ tiện như vậy, nhưng tên nhãi này vậy mà là lão đại của tòa nhà họ Tống kia, quả thực là không thể tin được.

Vị trí lão đại của anh ta không phải là chơi đoán số thắng đấy chứ?

Kẽo kẹt.

Đẩy cánh cửa cổ xưa ra, bên trong không có nhiều cảnh để tham quan, bởi vậy nên ít khi có người đến đây quét dọn, tro bụi rất nhiều. Mới vừa mở ra đã có khí lạnh mãnh liệt ập tới, chính là oán khí của nữ quỷ kia, so với lần trước càng đậm hơn.

“Vì sao muốn bức chúng ta……”

“Nếu ta không phải họ Lý, thật là tốt biết bao.”

“Vì sao các ngươi vẫn không chịu buông tha cho chúng ta……”

Chúng ta? Tiêu Khả nhìn về phía những người khác, thấy A Bạch cũng mang vẻ mặt mờ mịt.

Trong phòng vang lên tiếng u oán, giống một người phụ nữ vừa cắn lưỡi vừa khẽ khóc thút thít, khi thì rõ ràng khi thì không nghe thấy.

“Mười năm sinh tử cách đôi đường, sông cũng mông lung, chết cũng mông lung.”

Trong nhà bỗng nhiên vang lên một tiếng đàn nhị ngân dài, như là  nhạc cụ dẫn đầu, bỗng nhiên ầm vang tiếng trống và chiêng, vốn là nhạc cụ náo nhiệt, nhưng vì đàn nhị được kéo trầm thấp nen nghe vào có cảm giác như đang than khóc mãnh liệt.

A Bạch theo bản năng nắm chặt lấy tay của Tiêu Khả, thấp giọng nói: “Là cảnh trong mơ của nữ quỷ.”

Tiêu Khả đã hiểu, dưới chân đã hình thành một làn sóng âm thanh, vẫn luôn tỏa ra bốn phía. Bỗng có ánh sáng mạnh chợt lóe, vừa mở mắt ra đã thấy phía trước là sân khấu kịch, trước mặt kê ba bộ bàn ghế, nhìn xuống dưới cũng có mấy chục cái bàn.

Tuy rằng biết mình bị đưa vào cảnh này là do nữ quỷ đang nhớ lại quá khứ, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm cho Tiêu Khả giật mình. Đột nhiên cảnh tượng thời dân quốc sống lại ở trước mắt, còn có vẻ chân thật như chỉ cần giơ tay là có thể với tới. Nhưng tên phục vụ bàn rót nước kia lại mới xuyên qua thân thể mình.

Tất cả đều là ảo ảnh, lấy bối cảnh cuộc sống thường thấy của người nhà giàu.

Nhưng sao cô có thể thấy rõ ràng được như vậy?

Tiêu Khả nhìn khắp mọi nơi, cuối cùng cũng tìm được tung tích của nữ quỷ.

Hiện giờ trên mặt cô ta còn mang theo nét ửng hồng của thiếu nữ, đang nhỏ giọng nói chuyện với người phụ nữ trung niên ở bên cạnh trung niên, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Mặc một set đồ âu phục màu trắng trông có vẻ thời thượng và đầy sức sống, khác hẳn với cô gái cầm đèn u oán kia ……

Hơn nữa…… Lúc này đôi mắt rất sáng ngời.

Một khúc hoàn thành, cô ta che miệng ngáp một cái, khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi: “Mẹ, con thấy hơi mệt, đi về trước được không?.”

Người phụ nữ trung niên kia cười nói: “Châu Châu thấy mệt thì cứ đi nghỉ ngơi đi, cũng đừng quên buổi tối dì Tần mời ăn cơm, mặc đẹp một chút nhé.”

Lý Châu mỉm cười, gặp người lớn cần mặc đẹp để làm gì, chắc là Tần nhị thiếu gia đã trở lại rồi. Tuy cô đối với Tần thiếu gia không thể nói thích, nhưng cũng không chán ghét, nhiều lần gặp mặt cô cũng hiểu biết về người này nên cũng không cảm thấy bài xích. 

Cầm lấy túi tiền rồi đi ra ngoài: “Đã biết.”

Đi ra khỏi rạp hát, ánh nắng còn chưa tắt. Cô bèn mở ô ra che nắng, nhìn trái ngó phải một vòng, khuôn mặt hiện vẻ vui mừng, sau đó đi tới chỗ một chiếc xe kéo tay có đỉnh che xe màu nâu.

Một người đàn ông khỏe mạnh vắt khăn tay trên cổ, đang ngồi xổm dưới bóng xe lấy đá vẽ hình gì đó lên mặt đất, hết sức chuyên chú, giống như trời sụp đất nứt cũng không biết.

“Ấy, hai chữ ‘xấu hổ’ bên trái kia là ‘ uông ’, không phải ‘ chín ’ đâu nha.”

Người đàn ông nghe thấy vậy vội ném đá, xoa tay lên quần áo và cười xấu hổ: “Vẫn là đại tiểu thư có kiến thức.”

Khi đứng lên trông hắn rất cao, nhưng cũng rất gầy, y hệt như cây gậy trúc vậy. Ngũ quan chỉ có thể nói là đoan chính, nhìn ra được đây là một người thành thật.

“A Tòng, anh tiến bộ rất nhanh đấy, ít nhất đã nhận ra được hai chữ này.” Lý Châu che ô, ngồi trên xe khen ngợi anh, dù sao cũng do mình dạy, anh ta học tốt cũng chứng minh cô là một cô giáo giỏi đúng không?

“Chỗ cũ.”

A Tòng là lao công nhà họ Lý, vốn dĩ chính là người chuyên làm việc nặng, sau này Lý Châu ở nhà họ Lý về nước có thêm chiếc xe nên để cho hắn chuyển sang làm tài xế.

Từ rạp hát đi thẳng tới bờ sông, vừa lúc mặt trời lặn, ráng chiều chiếu trên mặt nước, ráng đỏ hắt lên mặt mỗi người ở đây khiến cho ngày mùa thu tăng thêm sự ấm áp.

Tới nơi, Lý Châu liền xuống xe đi dọc theo bờ sông, A Tòng vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau, còn đang cân nhắc chữ vừa rồi học được. 

Từ đó đúng là “Uông” mà không phải “Chín” ư?

“A Tòng, A Tòng.”

Gọi vài tiếng liên tiếp mới thấy anh ta hoàn hồn. Lý Châu hừ một tiếng: “Trừ tiền công của anh nhé!.”

A Tòng kinh hãi: “Đại tiểu thư có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ muốn hỏi anh cảnh sắc này có đẹp hay không thôi.”

A Tòng giờ mới ngẩng đầu nhìn: “Đẹp.”

Lý Châu lắc đầu: “Chẳng có thành ý gì cả.”

A Tòng nhắc nhở, nói: “Mở ô đi, đại tiểu thư không chịu được nắng đâu.”

Lý Châu không quan tâm, cô vẫn thích những tháng ngày tự do ở nước ngoài hơn, không cần giống như bây giờ, đi đâu cũng có người đi theo, còn thích quản tất cả mọi chuyện. A Tòng còn đỡ hơn một chút, ít nhất sẽ không lải nhải suốt, được mỗi  điểm này đỡ hơn một chút mà thôi.

Mỗi ngày cô đều sẽ tới bờ sông đi dạo một vòng, nhìn mặt nước rộng lớn mới có thể cảm thấy bản thân đang được tự do.

Cũng không biết vì sao, mỗi khi nhìn lâu một vật gì đó, đôi mắt đều sẽ bị đau. Mới đầu không thèm để ý, sau này thật sự cố không được nữa mới đi bệnh viện để khám.

Ngày hôm sau để người hầu đến bệnh viện lấy kết quả, chờ đến giữa trưa còn không thấy trở về, cô quyết định đi ngủ một giấc trước đã.

Đã vào mùa đông, bên ngoài rất lãnh. Trước khi ngủ không để ý đóng cửa sổ nên gió lạnh tràn vào, còn chưa ngủ đủ giấc đã bị hơi lạnh làm cho tỉnh. 

Mở mắt ra phát hiện trời đã tối rồi, trong phòng đen như mực, đầu đau như muốn nứt ra vậy. Đứng dậy gọi người hầu vài tiếng mà mãi không thấy động tĩnh gì. Cô đành mặc thêm quần áo rồi lần mò ra đến cửa, bỗng nghe thấy nhóm người hầu đang thì thầm với nhau.

“Đáng tiếc, người quả nhiên là không thể nói trước được điều gì, mới vừa nói đại tiểu thư cái gì cũng tốt lại xảy ra chuyện này.”

“Cái gì hỏng cũng được chứ riêng đôi mắt là không thể hỏng được, một khi bị mù thì khác gì không có tay chân đâu chứ.”

“Đúng vậy, đáng tiếc thật, đáng tiếc.”

Lý Châu sững sờ tại chỗ, hai chữ đáng tiếc không ngừng bay vào trong tai…… Theo bản năng cô giơ tay lên sờ khóe mắt, mắt của cô…

Boong, boong, boong.

Tiếng đồng hồ quả lắc gõ vang nặng nề, mỗi khi đến 3 giờ chiều nó đều vang lên ba tiếng.

Nước mắt yên lặng lăn xuống gò má, hoá ra, không phải là do trời tối…

&&&&&

Tin tức đôi mắt của đại tiểu thư nhà họ Lý bị mù rất nhanh đã được lan truyền khắp nơi.

Mẹ của Lý Châu vừa tiễn khách đi thì cha của Lý Châu mới từ thư phòng đi ra, thấy bà cúi đầu gạt nước mắt, sắc mặt bỗng trầm xuống: “Khóc cái gì, chẳng lẽ con gái Lý gia chúng ta còn không gả được ra ngoài sao?. Tần gia kia cho mặt mũi rồi còn không biết xấu hổ, sau này cũng không cần qua lại với nhau nữa.”

Bà vừa muốn nói gì đó, bỗng thấy có một người ngồi ở cầu thang trên tầng rồi quát lên với vẻ kinh ngạc: “Châu Châu đừng đi lung tung, mau về phòng đi.”

Lý Châu chậm rãi đứng dậy, đã có người hầu lại đây đỡ cô. Vào trong phòng cô mới lấy lại tinh thần.

Mẹ nói muốn bàn bạc với nhà họ Tần về chuyện kết hôn của cô và cậu chủ Tần, dì Tần vừa mới ra về mà cha mình lại nói như vậy, không cần nghĩ cũng biết. Là nhà nhà họ Tần không chịu, không muốn có con dâu là một người mù.

Cô nằm ở trên giường, nhìn khắp phòng cái gì cũng là màu đen rồi yên lặng nghĩ, bọn họ không muốn, cô cũng chả thèm. Chỉ là trời sinh có tính kiêu ngạo, luôn có phần không thoải mái.

Cô gái 22 tuổi đã là gái già rồi, hơn nữa cô còn đi du học ở nước ngoài, nuôi tính cách thẳng thắn, mắt lại không được tốt, càng không có cửa đâu người cầm đồ đối nhân gia cầu thú. Nhưng thật ra vẫn có một ít gia đình bình dân đến đây, nhưng mẹ của Lý Châu cảm thấy bọn họ là vì tiền tài mà đến nên không chịu gật đầu đồng ý.

Việc này cứ kéo dài năm này qua năm khác, một năm rồi lại một năm nữa, Lý Châu đã 25 tuổi rồi.

Mù ba năm Lý Châu đã có thể tự lần sờ để đi đường, tính tình quật cường của cô cũng không muốn phải dựa vào người khác nâng đỡ.

Mẹ của Lý Châu nhân dịp Tết Nguyên tiêu bèn đưa cô ra ngoài giải sầu, tính toán ở nàng tâm tình hảo khi, cùng nàng nói nói một môn việc hôn nhân. Kia người nhà tuy rằng không giàu có, cũng có chút chỉ vì cái trước mắt, nhưng là nữ nhi lớn, mấy năm nay bọn họ Lý gia chịu lên án quá nhiều, liền nhi tử hôn sự cũng nhân Lý Châu mà bị nhà gái ghét bỏ —— nữ đại một lưu, không chừng nhà này cũng có cái gì tật xấu.

Đã lâu ầm ĩ truyền tiến bên tai, Lý Châu xác thật cao hứng lên “Mẹ, hai bên đường có phải  treo rất nhiều đèn lồng không? Chúng ta đi đoán đố đèn đi!” “Mẹ, này có phải hay không vân quét đường phố, ta nghe thấy có người xướng Huy Kịch, là Thường gia ban đi”.

Nghe thấy con gái không kìm được niềm hân hoan, đôi mắt của mẹ Lý Châu hơi ướt, một cái kính theo tiếng. Thật sự sợ nàng nghe ra khóc nức nở, người lại quá nhiều, sợ tễ hư nàng, xua xua tay: “A Tòng, đưa tiểu thư về trước đi.”

Lý Châu không nghĩ ngỗ nghịch, ngồi trên xe sau, nói với A Tòng: “Chạy chậm một chút.”

“Vâng.”

A Tòng kéo xe chạy, người hầu đi theo ở phía sau. Lý Châu ỷ thân tòa bối, qua một lát, thoáng trước khuynh: “A Tòng, đi bờ sông đi.”

A Tòng dừng một chút: “Nếu thay đổi tuyến đường đi…… Sẽ bị bà chủ mắng.”

Lý Châu bướng bỉnh nói: “Đi, mau đi, không đi trừ tiền công của anh.”

Đã lâu rồi mới nghe thấy lời nói uy hiếp như này, nhưng A Tòng biết cô chỉ nói vậy mà thôi. Mấy năm nay cô đã từng trừ thật lần nào đâu, nhưng chắc chắn sẽ bị phu nhân la mắng……

“A Tòng, anh có đi không?”

A Tòng quay đầu lại nhìn, mắt Lý Châu mở to nhưng chẳng nhìn thấy được gì, chỉ nhìn chằm chằm một đường thẳng, giống như anh đang đứng ở xa vậy. 

Trong lòng chấn động bèn hạ quyết tâm: “Vậy, đi thôi, đại tiểu thư muốn đi nào tôi sẽ đi đến đó.”

Lý Châu bỗng bật cười, khi chuẩn bị chạy quay đầu lại, người luôn kiêu ngạo như cô lại nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”.

Tiếng nói rất nhỏ, chỉ trong giây lát đã bị tiếng bánh xe lộc cộc át đi mất.