Nam Chính Là Của Tôi

Chương 50: Phiên ngoại Thế giới song song 3




Tác giả: Quan Mộc

Editor: Tần Nhiếp Mặc

Beta: Quá Tam Ba Bận

___________

Phiên ngoại 3

Đây là một tòa nhà sáu tầng có gác chuông, tối đen không một chút ánh sáng, đứng lẳng lặng ở rìa thành phố, tựa như dã thú đang rình mồi trong đêm đen.     Khưu Bạch đứng ở cửa toà nhà, cứ mãi mở điện thoại ra xác nhận vị trí Chu Viễn gửi cho cậu không sai, mới chỉnh lại trang phục một chút, hít sâu một hơi rồi đi vào.           Mới vừa vào cửa, có một người phục vụ mặc áo sơ mi kết hợp áo may ô* tiến tới tiếp đón, lịch sự hỏi: "Xin hỏi ngài có thư mời không?"  

Lúc này, Khưu Bạch đang vươn cổ nhìn vào trong, nhưng đáng tiếc, trước mặt có một cánh cửa cực lớn ngăn cách, che kín toàn bộ bên trong.     "Xin hỏi ngài có thư mời không?" Phục vụ lặp lại lần nữa.          "A, có."

Khưu Bạch chuyển ba lô ra trước người rồi mở ra, từ bên trong lấy ra một tấm danh thiếp hình vuông có kích thước bằng tấm card. Tấm card toàn thân đen kịt, chỉ có một chữ cái "F" viết hoa màu vàng ở góc dưới bên phải.     Đây là vật buổi tối ngày hôm ấy Chu Viễn cho cậu, kêu cậu mang theo card này tới nơi đây tìm anh.          Phục vụ cúi đầu liếc nhìn tấm card, trong mắt loé lên tia kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp, "Thì ra là khách của ngài "Viễn".          Hắn đưa một tay ra trước, hơi khom người, "Mời ngài đi theo tôi."        Khưu Bạch đi theo sau người phục vụ, đi qua cánh cửa lớn, đi qua dãy hành lang dài, cuối cùng đến trước một cánh cửa gỗ chạm khắc màu nâu. Hai tay người phục vụ nắm lấy tay nắm cửa rồi từ từ đẩy cửa ra.      Một sảnh tiệc rộng rãi bày ra trước mặt, nói là phòng tiệc thực ra giống một quán bar hơn. Trước cửa có tủ rượu và quầy pha chế, xung quanh có một ít ghế sofa và ghế dài, hầu hết những người ngồi ở đó đều là những doanh nhân mặc vest đi giày da, tùy ý trò chuyện với nhau. Những người phục vụ cầm ly rượu và đồ ăn nhẹ xen kẽ trong đó.     Ánh sáng và bóng tối đan xen bay lượn trong không gian này khiến Khưu Bạch có chút ngột ngạt. Cậu không biết nơi này là nơi nào, không thấy Chu Viễn càng khiến tâm cậu hoảng loạn.       Cậu tiếp tục đi về phía trước với người phục vụ, vô tình nghiêng đầu sang một bên, kinh sợ lùi lại một bước, trợn mắt nhìn nơi đó.     Có một người đàn ông đẹp trai mặc bộ vest chỉnh tề đang ngồi trên ghế sô pha, mà dưới chân anh ta, trong bóng tối nơi đó, có một người đàn ông không một mảnh vải quỳ ở đó. Người đàn ông trần trụi đó chỉ dùng đầu gối để quỳ thẳng, hai tay để sau lưng, hơi cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, không nhúc nhích, giống như một tĩnh vật.      Người đàn ông ngồi trên sô pha đang nói chuyện với người bên cạnh, nhưng bị hành động của Khưu Bạch làm giật mình, anh ta quay đầu lại nhìn, lập tức mỉm cười như đã hiểu.           Sau đó anh ta đá nhẹ vào vai người đàn ông đang trần truồng, nói nhỏ: "Em doạ vị tiên sinh kia rồi, đến xin lỗi hắn đi."     Người đàn ông trần truồng nghe vậy lập tức cúi đầu đáp lại: "Vâng, chủ nhân."    

Cậu ta bò đến trước mặt Khưu Bạch, dây xích trên cổ leng keng vang lên, sau đó cúi đầu nói: "Xin lỗi ngài, đã hù ngài rồi, xin hãy cho chó hoang được xin lỗi ngài."          Dứt lời liền cúi người xuống, động tác như muốn hôn giày Khưu Bạch.          Khưu Bạch vội vã lui vài bước, sợ đến nỗi giọng điệu cũng thay đổi, hoảng loạn mà lắc lắc tay, "Không, không cần!"           "Nếu vị tiên sinh này đã nói không cần thì thôi vậy." Người đàn ông anh tuấn đi đến, sờ sờ đầu người đàn ông trần trụi, nói với Khưu Bạch: "Cậu mới tới hả? Hình như cậu không biết nơi này là nơi nào."         Khưu Bạch lúng ta lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào.

Động tĩnh nơi này đã hấp dẫn ánh mắt những người khác, bọn họ thường xuyên quay sang bên này nhìn Khưu Bạch.      Khưu Bạch mờ mịt nhìn quanh bốn phía, kinh hãi phát hiện gần như bên người mỗi người đều có một hoặc hai người trần truồng. Có người thì không mặc gì, có người thì đeo trang sức, hoa tai, vòng cổ hoặc xích chân trang trọng.        Có người cứ như đồ vật, lẳng lặng quỳ thẳng không nói một lời. Có người thì dựa vào đầu gối người đàn ông một cách trìu mến, biểu tình như không muốn xa rời. Còn có người quỳ rạp dưới đất, dùng lưỡi liếm rượu trên đĩa trước mặt.

Quan hệ những người này giống như cậu từng thấy trong video, là chủ nhân và nô lệ.     Trong lúc giật mình, Khưu Bạch đã biết nơi này là nơi nào.          Mà người nam anh tuấn đã chứng thực ý nghĩ của cậu, "Làm quen một chút, tôi tên Thanh Phong." Sau đó chỉ vào chàng trai quỳ gối bên chân, "Đây là nô lệ của tôi."          Hắn lấy một ly rượu đỏ trên tay tên phục vụ đi ngang qua, đưa cho Khưu Bạch, "Nhìn dáng vẻ của cậu thì hình như tuổi vẫn còn nhỏ, sao lại tới nơi này?"           Khưu Bạch không nhận, mà thuận theo lời của hắn nhìn lại mình một chút, áo len trắng có mũ, quần bò, giày thể thao. Thoạt nhìn hoàn toàn không hợp với không khí nơi này, cứ như con cừu đi vào bầy sói.       Cậu nuốt nước miếng, không khỏi có chút sốt sắng.          Lúc này cách đó không xa có một người đàn ông bước tới, ánh mắt nhìn Khưu Bạch mang theo kinh ngạc, trêu nói: "Con cừu nhỏ từ đâu tới vậy? Có chủ chưa?"  

Ngay lúc Khưu Bạch không biết làm sao, người phục vụ đứng bên cạnh đúng lúc mở miệng, "Đây là người của ngài Viễn."          Khưu Bạch nhạy bén nhận ra, người phục vụ này không dùng "khách nhân", mà là nói thẳng cậu là người của Chu Viễn.           Nghe đến hai từ "Ngài Viễn" này, mấy người ở đây đều lộ ra vẻ mặt khác lạ, đặc biệt là thanh niên xinh đẹp đang nói chuyện với Thanh Phong, trực tiếp đứng dậy đi tới trước mặt Khưu Bạch, nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và soi mói này khiến Khưu Bạch cảm thấy cực kỳ không thoải mái.     "Cậu tên gì? Có quan hệ thế nào với Viễn? Anh ấy chấp nhận cậu?" Thanh niên xinh đẹp nhếch đôi môi đỏ thốt ra một tràng câu hỏi không mấy thân thiện.     Khưu Bạch cảm thấy chẳng hiểu ra sao, không biết địch ý rõ ràng như vậy từ đâu tới. Còn chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào, chỉ thấy Thanh Phong đã ngăn thanh niên xinh đẹp lại.     Hắn cười giải thích cho Khưu Bạch, "Cậu đừng để ý, chúng tôi chỉ là quá kinh ngạc, Viễn chưa từng mang người đến nơi này, Ngân Hoàn Dã chỉ là tò mò thôi."     Mà Ngân Hoàn Dã dường như không để ý lời giải thích của Thanh Phong, gã khoanh tay liếc nhìn Khưu Bạch với vẻ khinh thường, ậm ừ "hừ" một tiếng xem thường trong cổ trọng.     Khưu Bạch bỗng nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng cũng biết địch ý này từ đâu mà có, người này không phải tình địch à!          Cậu lạnh mặt, nhướng mày, nhìn kỹ đôi mắt hoa đào xinh đẹp không hề lộ ra vẻ yếu ớt, khuôn mặt vốn dĩ thanh tú lại càng thêm sinh động lộng lẫy.     Ngân Hoàn Dã còn muốn nói gì đó lại bị phục vụ viên đánh gãy, "Tiên sinh, chúng ta nên lên lầu rồi, ngài Viễn còn đang chờ."          Khưu Bạch không muốn để ý đến những người này, vì vậy cậu xoay người rời đi. Ngân Hoan Dã nghẹn không chịu nổi, mặt đỏ bừng, tức giận giậm chân tại chỗ. Thanh Phong chỉ có thể miễn cưỡng khuyên bảo gã ta.     Mà gã đàn ông vừa nãy đến gần Khưu Bạch vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng sạch sẽ ngây ngô của cậu, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn rồi thầm than thở, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng nghĩ tên Viễn kia kì quặc như vậy, nói không chừng chơi một lần liền chán, lúc đó hắn cũng có thể nhặt lấy.     Bên này Khưu Bạch cùng phục vụ viên đi vào thang máy, thang máy chậm rãi đi lên, cuối cùng dừng ở tầng 6.        Tầng 6 yên tĩnh dị thường, trên hành lang trống trải lót một tấm thảm màu sắc rực rỡ hoa lệ, đi ở phía trên còn có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng trong không gian.     "Đến rồi, thưa tiên sinh."         Người phục vụ dừng lại trước một cánh cửa tối om, trên đó treo một tấm biển gỗ có ghi chữ "F" cùng một kiểu chữ như trên tấm card. Phục vụ viên theo nguyên tắc gõ cửa ba lần, sau đó lập tức lùi về phía sau rời đi.     Để lại một mình Khưu Bạch một mình nhìn cửa lớn, giơ tay chuẩn bị gõ cửa lần thứ hai. Tay còn chưa chạm đến ván cửa, cửa đã được bên trong mở ra.     Chu Vĩnh mặc một chiếc áo ngủ màu xanh đen, tóc tai rũ xuống bên trán còn dính nước, một bộ dáng vừa mới tắm rửa xong, nói với Khưu Bạch đang cứng người trước cửa: "Vào đi."     Ánh mắt Khưu Bạch nhìn dần xuống phía dưới rồi dừng lại trên mu bàn chân gân cốt rõ ràng của Chu Viễn và thảm trải sàn màu trắng dưới chân anh, lại nhìn bên trong phòng, khắp sàn phòng  đều được lót bằng tấm thảm len nhung mềm.         Vì vậy Khưu Bạch tháo giày ở cửa, mang đôi tất trắng vào nhà, tiện tay khoá cửa lại.          Trong phòng khách, người đàn ông ngồi trên ghế sofa, một tay cầm điện thoại xem văn kiện, một tay cầm khăn mặt lau tóc. Áo ngủ mở phanh ra, hiển lộ cơ ngực to lớn.           Khưu Bạch ngồi ở bên đầu kia ghế sofa, ngửi thấy mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt trong phòng, hai bàn tay đặt ở đầu gối vô thức ma sát ống quần, cậu nhìn chằm chằm thân thể khêu gợi của người đàn ông nuốt nước miếng, thử thăm dò nói: "Em giúp chú lau nha."          Cậu nghĩ tám phần mười Chu Viễn sẽ từ chối, ai ngờ người nọ lại không mặn không nhạt nhìn cậu, để điện thoại xuống, tư thái lười biếng ngã ra sau một chút, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, "Lại đây."     Khưu Bạch lập tức vui vẻ chạy tới, đứng ở phía sau người đàn ông cầm khăn mặt lau những lọn tóc còn hơi nước giúp đối phương, còn dùng kinh nghiệm ít ỏi của mình để mát xa da đầu cho anh.          Cách càng gần người đàn ông, mùi hương này càng thơm khiến cậu cảm thấy nhịp tim của mình sao mà nhảy nhanh quá.          "Thế nào?" Khưu Bạch mím mím môi, cẩn thận hỏi, "Lực tay được chứ ạ?"           Chu Viễn "Ừ" một tiếng, cánh tay khoát lên trên chỗ tựa lưng của ghế sofa, đồng thời thong thả nói: "Nhìn thấy chưa?"         Động tác trên tay Khưu Bạch cứng lại, cậu biết Chu Viễn đang hỏi cái gì, nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy rồi."          "Sợ không? Muốn làm Sub của tôi thì phải giống như mấy người ở dưới đó."          "Phải giống như bọn họ ở trước mặt mọi người, khoả thân sao ạ?" Ngón tay cầm khăn mặt của Khưu Bạch không khỏi nắm chặt.    

Chu Viễn trầm mặc hai giây, "Đúng."

Trong phòng yên tĩnh lại chỉ có âm thanh vò vò tóc tai "sàn sạt" của Khưu Bạch.     Mười phút ngắn ngủi trôi qua lâu như nửa thế kỷ, trong phòng lại vang lên âm thanh của Khưu Bạch, "Em đã lên mạng tìm hiểu, làm Sub điều quan trọng nhất chính là phải nghe lời, biết phục tùng."     Chu Viễn không nói gì.

Khưu Bạch nắm tay, hít sâu một hơi, như đã hạ quyết tâm. Sau đó đi tới bên chân Chu Viễn quỳ xuống, cúi đầu, lộ ra nơi yếu ớt nhất của cổ cho người đàn ông.

"Em nguyện ý thần phục ngài."         "Chủ nhân."

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi thực sự đã viết câu chuyện thế giới song song này thành một bảng chữ cái, thử thách mới!   ____________

Chú thích:

(*) Áo may ô + áo sơ mi: