Cha mẹ Lý gia và Lý Nhị hùng hùng hổ hổ rời đi, để lại một mình Tô Cẩm nhìn trang giấy biến thành tro tàn trong ngọn lửa vặn vẹo, cảm thấy nó giống như cuộc đời cô, dày vò thống khổ lại vô vọng. Cô dựa cạnh đống lửa dần ngủ thiếp đi, mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ cô trùng sinh trở về tất cả đều thuận buồm xuôi gió, cũng được toại nguyện mà gả cho Chu Viễn. Chu Viễn đối với cô rất tốt, cái gì cũng không để cô làm, đến khi thi đại học khôi phục, còn góp tiền để cô chuẩn bị đi thi. Cuối cùng cô thi đậu Đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp cô sử dụng tiền tài và mối quan hệ sau khi Chu Viễn làm giàu có được mở công từ, thừa dịp cải cách mà mở rộng phạm vi kiếm tiền, trở thành một nữ doanh nhân có tiếng trong tỉnh.
Giấc mộng này thực sự quá đẹp cũng quá chân thật, thật đến mức chuyện như vậy đã xảy ra. Cho nên khi cô tỉnh lại trên mặt còn mang nụ cười, nhưng mở mắt ra lại phải đối mặt với nhà họ Lý đang náo loạn, nhất thời không biết đâu là thực đâu là mộng.
Tô Cẩm bắt đầu thấy hối hận, cô nghĩ đến mình đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc khi vừa mới trở lại, khi ấy cô vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, mang theo ký ức hướng đi của xã hội tương lai, nắm trong tay bàn tay vàng linh tuyền. Cô và mẹ làm điểm tâm đến chợ đen bán kiếm tiền, quả thật cũng cải thiện được sinh hoạt trong nhà.
Nếu như vẫn tiếp tục như vậy, cô vẫn sẽ nắm giữ được cuộc sống hạnh phúc và thành công, nhưng vì sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ?
Có thật là vì cô quá yêu Chu Viễn dẫn đến cô cầu mà không được, sai càng thêm sai không? Dĩ nhiên là không, thích Chu Viễn chẳng qua là vì tấm màn che đi bản tính tham lam của cô mà thôi.
Thứ cô thật sự thích là tài phú ngập trời sau này của Chu Viễn, chỉ cần gả cho Chu Viễn, cô không cần phí một chút sức lực nào trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, cô có một người chồng đẹp trai, tài sản kếch xù, có đứa nhỏ thông minh đáng yêu cùng ánh mắt ghen tỵ và ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
Sức hấp dẫn trí mạng của việc không cần bỏ ra cái gì cũng có thể nhận được tất cả làm đầu óc cô choáng váng, cũng làm cô quên mất, vận mệnh của bản thân cũng có nhiều mặt. Con người có vô số lựa chọn trong vô vàn chiều không gian khác nhau, và Chu Viễn cũng luôn có quyền từ chối. Tuy nhiên, Tô Cẩm đã không kịp ngăn chặn tổn hại ấy, cô vì lợi ích quá lớn tác động, đưa ra quyết định ngu xuẩn khiến cô phải hối hận cả một đời.
Con sóng hối hận cọ rửa đại não Tô Cẩm, không để cô từ trong bi ai mà ảo tưởng, nếu như có thể làm lại một lần nữa...
Vận mệnh sẽ cho cô cơ hội thứ hai sao? Cho dù có một cơ hội nữa, cô có thể đưa ra lựa chọn chính xác được không?
Một con đường bằng phẳng không cần làm vẫn có ăn, một con đường mòn gồ ghề cần phải trải qua thiên đao vạn quả mới có thể đi đến đỉnh núi.
Để hai con đường này trước mặt bạn, bạn sẽ chọn con đường nào?
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Kết cục của Tô Cẩm là như vậy, tôi không viết rõ ra, cũng coi như cho cô một cơ hội. Nếu như cô ấy có thể suy nghĩ rõ ràng, tương lai sẽ là một phiên bản khác.
Tôi sẽ không nhắc đến cô ấy nữa, và tôi thậm chí không muốn viết về vai nữ phụ độc ác khó tả này trong tương lai. Nói thật, lúc tôi vừa bắt đầu viết sớ truyện này, động não cùng điểm sảng khoái đều là ở nhân vật Tô Cẩm này, tôi cho rằng ngược cô ấy sẽ rất sướng, nhưng lại không có, tôi cực kỳ khó chịu, nghẹn đến nỗi một chữ cũng không viết được.
Tôi tạo dựng cô thành một nhân vật ngu ngốc, ích kỷ, tham lam lại ác độc, cô chỉ đơn thuần là kẻ ác, ý nghĩa chính của cô trong truyện này là thúc đẩy cho nội dung truyện và trợ công cho vai chính. Thế nhưng khi viết tôi thường cảm thấy tẻ nhạt vô vị, tôi nhiều lần hỏi mình, nhân vật Tô Cẩm này thật sự cần tồn tại sao? Hoặc là cô ấy thật sự muốn ác độc vậy sao?
Khi tôi viết về thời điểm Tô Cẩm và Lý Nhị tằng tịu với nhau, các độc giả đều nói rằng họ cảm thấy rất tuyệt, rất thoải mái. Nhưng sau khi nghĩ lại, tôi thường cảm thấy như bị cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng.
Đương nhiên vấn đề này không phải của các bạn, là vấn đề của tôi. Tôi có rất nhiều phương thức có thể trừng phạt Tô Cẩm, nhưng lại cố tình lựa chọn phương pháp như cớt này, là do tôi không đủ trưởng thành, tôi phải xin lỗi.
Sớ truyện này thành toàn cho Chu Viễn, thành toàn cho Khưu Bạch, thậm chí ngay cả những nhân vật không quan trọng gì, chỉ xuất hiện mấy lần như nhóm thanh niên trí thức đều tác thành cho nguyện vọng học đại học của họ. Nhưng Tô Cẩm, cô là một nhân vật trọng yếu khiến người ta hận đến nghiến răng, cuối cùng kết cục thế nào mới thích hợp nhất đây? Tôi cũng không thể cua xe tác thành cho cô ấy nhỉ?
Nhưng vấn đề này vẫn quấy nhiễu tôi, dù sao tôi không cần tiếp tục phải phiền não, tất cả tới đây được rồi.
Mấy ngày trước tôi có đọc được bình luận của thái thái nào đó, cảm giác như bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra tôi đã quên chuyện quan trọng nhất, nhân tính vốn phức tạp và mâu thuẫn, người tốt sẽ chợt loé lên ý xấu, người xấu cũng sẽ chớm nở thiện niệm rồi tắt như phù dung. Bản thân con người không thể chỉ ác hoặc chỉ thiện, tôi nghĩ tôi cần phải nắm chặt điểm này mới có thể xây dựng càng nhiều nhân vật hoàn thiện hơn.