Nam Chính Là Của Tôi

Chương 36




Khi Chu Viễn về đến nhà, không nhìn thấy Khưu Bạch. Anh hơi nghi hoặc một chút, để túi đeo trên lưng xuống đi đến phòng bà nội Chu.

"Tiểu Bạch nói là đi ký túc xá thanh niên trí thức." Bà nội Chu nói cho anh biết.

Vì vậy Chu Viễn đi đến ký túc xá thanh niên trí thức, kết quả vẫn không thấy người.

"Khưu Bạch từ sớm đã trở về rồi, không có ở nhà sao?"

Nhóm thanh niên trí thức nhìn bộ dáng mặt không cảm xúc của Chu Viễn, không hiểu sao lại có chút sợ. Hơi thở trên người Chu Viễn càng doạ người hơn, so với gió tuyết bên ngoài còn lạnh lẽo hơn, khiến người ta không nhịn được lùi về sau.

"Em ấy tới làm gì?" Chu Viễn trầm giọng hỏi.

Mấy thanh niên trí thức nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào. Tuy quan hệ của Khưu Bạch và Chu Viễn rất tốt, nhưng Khưu Bạch từng căn dặn việc liên quan đến kì thi đại học không thể nói cho người khác biết, bọn họ sợ tùy tiện nói ra sẽ gây phiền toái cho cậu.

Cuối cùng bọn họ suy nghĩ một chút, rồi nói việc Khưu Bạch đến đây để mua vé xe đạp cho Chu Viễn, đồng thời hỏi thử có muốn bọn họ hỗ trợ tìm người không.

Chu Viễn dứt khoát từ chối, quay người đi ra ngoài.

Anh đoán Khưu Bạch chắc là đi mua xe đạp, nhưng nói cũng không nói một tiếng đã đi, thực sự khiến anh lo lắng, sớm biết vậy anh đã mang theo cậu bên mình để mọi thời mọi khắc đều nhìn thấy!

Hương vị mất quyền kiểm soát khiến trong lòng Chu Viễn tức giận gia tăng, vào đông chí*, một lớp mỏng mồ hôi lại xuất hiện trên trán. Lửa giận càng lúc càng kịch liệt, khi anh nhìn thấy Khưu Bạch ở cửa thôn mới thở phào một hơi.

*Chỗ này gốc là "三九寒天" - tam cửu hàn thiên, mình không hiểu lắm nhưng lúc tìm trên Google thì nó có nhắc đến Đông chí nên mình để vậy luôn.

Khưu Bạch vui vẻ đạp xe đáp từ thị trấn về, đột nhiên nhìn thấy Chu Viễn, cậu càng tăng tốc cưỡi xe đi đến bên anh.

"Viễn ca, anh xem đây là cái gì nè?" Cậu nhìn Chu Viễn như muốn tranh công, lại bị vẻ mặt lạnh như băng của anh làm sợ hết hồn.

"Sao, sao thế..." Khưu Bạch nuốt nước miếng một cái, một giây sau đột nhiên bị kéo vào trong vòng tay của người đàn ông ôm lấy.

Đầu Khưu Bạch choáng váng, vỗ ngực Chu Viễn để anh buông ra, nhưng hai tay người đàn ông như kìm sắt siết cậu thật chặt. Cậu chỉ có thể cứng đờ xoay xoay cái cổ, hoảng loạn kiểm tra xung quanh phát hiện không có ai mới bình tĩnh lại.

Cậu thả lỏng người, ngoan ngoãn để người đàn ông ôm cậu một chốc. Sau khi cảm thấy cảm xúc chập trùng của Chu Viễn từ từ biến mất mới nhẹ giọng nói: "Anh, em không biến mất, anh đừng lo lắng."

Chu Viễn kiềm chế mà nhắm mắt lại, chậm chạp thả Khưu Bạch ra, thấp giọng hỏi: "Đi huyện thành?"

Khưu Bạch gật gật đầu, chỉ vào xe đạp cười, "Em đi mua cái này cho anh, sau này anh ra ngoài cũng không cần đi bộ, còn có thể mang theo em."

Chu Viễn nhìn chiếc xe đạp mới toanh kia, trong lòng vừa ngọt vừa chua, cho dù tức giận nhiều hơn nữa cũng đều bị tâm ý làm này thay đổi.

Anh xoa bóp gáy sau của Khưu Bạch như cảnh cáo, tiếng nói khàn khàn, "Lần sau ra cửa nhất định phải báo một tiếng, để anh biết em đi đâu, đừng làm anh lo lắng, nhé?"

"Em biết rồi, đừng giận nha." Khưu Bạch mềm giọng dụ dỗ, không sợ chết mà giơ cánh tay lên vỗ nhẹ đầu người đàn ông, "Xoa xoa tóc, không sợ nha."

Chu Viễn bất đắc dĩ lườm cậu một cái, sải chân dài ngồi lên xe đạp, "Đi lên, về nhà."

Khưu Bạch cười hì hì, ngồi lên yên sau xe, hai tay siết lấy quần áo Chu Viễn, loạng chà loạng choạng đi về nhà.

Tuyết đã ngừng rơi, mặt trời ló mình từ các tầng mây, khí trời dần dần ấm lên. Ánh chiều tà để lại phía sau hai người một cái bóng thật dài, rơi trên mặt tuyết như đang quấn quýt đan xen.

"Viễn ca, xe này là em lấy tiền của anh để mua, tiền của em không đủ."

"Tiền của anh đều là của em, em muốn dùng thì dùng."

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã trôi qua ba tháng. Tháng sáu, thời tiết đã có chút nóng lên.

Khưu Bạch vắt hết óc làm xong một bộ đề Vật lý, bưng chung trà lên hớp một ngụm, ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, cậu quyết định đi đưa cơm cho Chu Viễn.

Chu Viễn vẫn đang làm việc, vì để tiết kiệm thời gian nên không trở về ăn trưa.

Bữa trưa là do bà nội Chu làm, từ khi thân thể bà chuyển biến tốt, việc trong bếp đều do bà quản, một ngày ba bữa đa dạng cách làm, bảo muốn bồi bổ thân thể cho hai người bọn họ.

Hôm nay là cơm khoai lang, rau hẹ xào trứng, bắp cải xào thịt băm và một ít dưa muối. Xách một hộp cơm trưa đầy đủ, Khưu Bạch còn mang theo một chén chè đậu xanh.

Trên đường gặp vài người cũng giống cậu đi đưa cơm cho người nhà, chẳng qua đều là trẻ con không làm được việc người lớn làm, chỉ có cậu là một người có năng lực lao động lại không làm việc cho người trưởng thành...

Thực tế không phải là cậu không làm, thời điểm mà cậu bận rộn cũng từng xuống ruộng, xới đất, cấy mạ, miệt mài làm việc nửa tháng, da tay thì bị mài rách, trên chân cũng nổi lên vài bọng nước.

Cậu nhìn thấy vết thương trên người cũng không có cảm giác gì, nhưng Chu Viễn lại đau lòng không chịu được, dù thế nào cũng không cho cậu làm nữa, anh nói nếu như đến cuối năm điểm công tác không đủ thì lấy của anh thêm vào, bắt cậu phải ở nhà ôn tập đàng hoàng.

Khưu Bạch suy nghĩ một chút rồi đồng ý, trước đây cậu học không giỏi lắm, học lên cũng là học đại học nghệ thuật, khoa văn hoá thật sự rất kém, nếu muốn thi lên đại học càng phải trả giá nhiều thời gian học tập hơn người khác.

Ở thời đại này, cậu không có gì để dựa vào, ngoại trừ thi lên đại học thì không còn lối ra nào khác, cho nên trước mắt, ôn tập là quan trọng nhất.

Về phần Chu Viễn, Khưu Bạch nghĩ lại liền xấu hổ, cậu là một sinh viên ở thế kỷ XXI mà nửa điểm cũng không sánh được. Trí nhớ Chu Viễn rất tốt, kiến thức cấp ba đều nắm chắc, hiện tại chỉ cần lấy sách giáo khoa ra lật xem vài lần là sẽ nhớ lại những kiến thức trước đây, cậu thường bị đả kích đến thương tích đầy mình.

Khưu Bạch đi đến mảnh đất mà Chu Viễn phụ trách, xa xa đã nhìn thấy bóng người quen thuộc kia đang khom người nhổ cỏ.

Cậu nhảy lên vẫy vẫy tay, hô to, "Chu Viễn! Ăn cơm!"

Chu Viễn thẳng người dậy liếc mắt nhìn, chân bước nhanh đi về phía cậu.

"Mệt không?" Khưu Bạch nhìn mặt người đàn ông đầy mồ hôi, muốn lau cho anh một chút, nhưng lại ngại chung quanh có người nên chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống.

Chu Viễn cầm lấy khăn mặt trên cổ lau lung tung một lượt, "Không mệt."

Hai người đi tới dưới tán cây lớn ngồi, Khưu Bạch mở hộp cơm ra đặt trên tảng đá, rồi đưa chè đậu xanh cho Chu Viễn, "Uống một ít để giải khát."

Cậu rõ ràng nghe thấy cổ họng người đàn ông đã khàn, còn nói không mệt. Khưu Bạch đau lòng cau mày, nói: "Nếu không xế chiều hôm nay anh về nghỉ ngơi đi."

Chu Viễn nở nụ cười, trêu nói: "Vậy cũng không được, anh phải nỗ lực làm việc để nịnh bợ em chứ."

Khưu Bạch bất đắc dĩ trợn trắng mắt, từ khi trong nhà có xe đạp, đa số thời gian đều do Chu Viễn cưỡi đi. Người trong thôn nhìn thấy đương nhiên không chịu tin xe đạp là do Chu Viễn mua, dù sao trong tâm trí mọi người, nhà anh nghèo đến báo động. Vì vậy các thôn dân đều nói Chu Viễn nịnh bợ cậu, thay cậu làm việc để cậu vui lòng, sau đó tiền từ tay cậu liền chảy ra.

Những người này đương nhiên không dám nói trước mặt Chu Viễn, chỉ dám lén lút nói xấu trong lòng, nói trắng ra là không thể chấp nhận người đáng ra nghèo hơn mình hằng ngày lại sống tốt.

Chua muốn xỉu.

Khưu Bạch mỗi lần nghe đều giận không chịu được, vài lần cậu muốn tiến lên cãi lại, Chu Viễn lại hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí còn cảm thấy bọn họ nói không sai, anh tình nguyện đối xử tốt với cậu.

Khưu Bạch: "..." Cậu còn có thể làm sao nữa, cậu chỉ có thể hôn Chu Viễn một cái thật kêu.

"Đề anh đưa em làm xong chưa?" Chu Viễn vừa ăn vừa hỏi.

"Xong rồi ạ." Khưu Bạch gãi đầu một cái, nếu nói không ngại thì là cậu đang nói dối, bởi vì cậu thực sự không biết làm.

Chu Viễn và miếng cơm cuối cùng vào trong miệng, rồi uống ừng ực ngụm lớn chè đậu xanh, cuối cùng dùng mu bàn tay lau lau miệng, nói với Khưu Bạch: "Về đi, buổi tối anh làm việc xong anh kiểm tra cho."

"Ừm." Khưu Bạch gật gật đầu, đến gần người đàn ông thấp giọng nói bên tai: "Anh có thể hơi lười biếng cũng được, đừng để quá mệt mỏi."

Chu Viễn dạy dỗ cậu, "Không chăm chỉ nhổ cỏ, hoa màu sẽ không thể mọc được."

Khưu Bạch bĩu môi, "Anh chuyện gì cũng làm, lương thực mọc ra trên đất này cũng đâu phải của anh, dù anh không lười biếng cũng chỉ được tám mao tiền, còn không bằng bắt cá."

Chu Viễn không nhịn được cười, thật không biết nên khen cậu lanh lợi hay mắng cậu không thành thật nữa.

"Được, anh biết rồi, mau về đi."

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Chu Viễn giữ lời lấy bộ đề của Khưu Bạch ra kiểm tra.

Nhìn từng dòng, lông mày Chu Viễn nhíu càng ngày càng chặt, cuối cùng xem đến cuối, anh thở dài.

"Bé cưng à, em có phải có chút không thông minh không." Anh xoa xoa ấn đường, "Nếu không em học khoa nghệ thuật đi, thời gian vẫn còn kịp."

Khưu Bạch tức giận đứng phắt dậy, hét lớn: "Anh mới không thông minh, em chỉ là... chỉ là không nhớ được công thức mà thôi!"

Chu Viễn đưa quyển sách cho cậu, chỉ vào câu hỏi đầu tiên, nói: "Em xem câu này có thấy quen không? Mới hôm qua anh đã giảng cho em, câu hỏi y như đúc, chỉ sửa lại số liệu thôi. Vậy mà em vẫn làm sai, cách làm còn hoàn toàn khác xa, chứng tỏ ngày hôm qua em căn bản nghe không hiểu."

Khưu Bạch lấy đề bài hôm qua ra so sánh, phát hiện đúng là giống câu hỏi, cậu ủ rũ cúi đầu.

Chu Viễn không chịu nổi bộ dáng đáng thương như vậy của thanh niên, hỏi: "Em muốn học ngành gì?"

"Em, em muốn học kiến trúc." Khưu Bạch nhỏ giọng nói: "Trước đây em học mỹ thuật, ngoại trừ vẽ vời ra cũng không biết làm được gì, cũng không biết thời đại này có chuyên ngành đó không, em suy nghĩ cẩn thận rồi, cũng chỉ có thể học kiến trúc."

"Hả? Nếu em học chuyên ngành mỹ thuật, chắc hẳn đã học qua lịch sử về phương diện này, sao lại không biết rõ?"

Khưu Bạch nghẹn lại, nửa ngày cũng không nói ra lời, đầu cúi thấp hơn, ấp úng nói: "Bởi vì em là sinh viên cá biệt, học tập không giỏi, lên lớp cũng không nghe giảng viên giảng dạy những thứ này."

Chu Viễn câm nín, hai người cũng không nói gì, bầu không khó nhất thời có chút lúng túng.

Qua chốc lát, Chu Viễn thở dài lần nữa, "Như vậy đi, ngày mai anh đi tìm giáo viên cấp ba của anh hỏi một chút xem."

Khưu Bạch yếu ớt gật đầu, mí mắt bơ phờ rũ xuống, cả người đều rơi vào nỗi hối hận và xấu hổ sâu sắc.

"Được rồi, đừng buồn nữa." Chu Viễn vỗ vỗ đùi lớn của mình, "Lại đây, anh ôm một cái."

Khưu Bạch dùng sức nhào vào vòng tay của anh, bàn tay từ vạt áo vói vào, vuốt ve bắp thịt rõ ràng của người đàn ông. Tâm tình chán chường lấp tức tan thành mây khói, ánh mắt dần mơ hồ, hút một cái là có thể chảy nước.

Chu Viễn cười xoa bóp vành tai cậu, "Thích không?"

Khưu Bạch không lên tiếng, dùng hành động thực tế để trả lời. Cậu hừ hừ mò mẫm vào trong quần áo của anh, hai cái tay sờ mó lung tung khắp nơi.

Không khí từ từ đặc sệt và ấm lên, Khưu Bạch không phát hiện, ánh mắt người đàn ông trên đỉnh đầu cũng bắt đầu trở nên sâu xa mà nguy hiểm.

Khưu Bạch: Vui quá đi, thật muốn bơi lội trên cơ bụng của chồng yêu ~

Chu Viễn: Đến giờ ăn thịt rồi.