Lúc Khưu Bạch tỉnh lại trời cũng đã sáng trưng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng nhỏ, khí trời rất sáng sủa.
Tối hôm qua lăn lộn cả đêm, Chu Viễn giống như tinh lực vô hạn, hơn nữa bị kích thích đến hưng phấn dị thường. Làm cậu đến ngất đi hai lần, cuối cùng cậu bất tỉnh, mềm nhũn thành một bãi nước, đến thời điểm kết thúc cũng không biết.
Cánh tay tê dại, Khưu Bạch vừa định nhúc nhích lại cảm giác có thứ gì đó đè lên. Cậu híp đôi mắt ngái ngủ của mình lại, nhìn thấy một mái đầu đen đang dựa vào ngực mình.
Là Chu Viễn, tứ chi cao to của anh co lại thành một đoàn, vùi vào trong lòng Khưu Bạch, trán tựa trên ngực, tay còn đang nắm chặt thòng lọng vòng cổ, tựa hồ sợ Khưu Bạch sẽ chạy trốn.
Rõ ràng cao lớn là thế, nhưng lúc này lại giống như một đứa trẻ thiếu tình thương ôm lấy Khưu Bạch không buông, ngủ say sưa ngon lành, tiếng ngáy khe khẽ.
Khác xa cái người hôm qua đánh mông cậu một cách thô bạo, làm nhục cậu, đùa bỡn cậu. Đáng thương co lại ở đó, như thể anh mới là người bị dằn vặt.
Khưu Bạch thấy buồn cười, rồi lại mềm lòng không chịu được. Cậu nhìn chằm chằm Chu Viễn không chớp mắt, trong lòng như có một bé thỏ, nhảy lên định hôn người đàn ông đáng yêu này.
Cậu biết Chu Viễn đã lâu không có một giấc ngủ ngon, kể từ khi biết được cậu đến từ thế giới khác, Chu Viễn luôn trong tâm trạng bồn chồn, lo được lo mất.
Chẳng qua thường ngày Chu Viễn đã quen ngụy trang chính mình, lúc nào cũng làm ra vẻ điềm đạm bình tĩnh, thật ra trong lòng anh sự hoảng sợ chưa từng biến mất. Nếu không, anh sẽ không đến tận Hải Thành để tìm cậu, chỉ để xác nhận xem cậu có biến mất hay không.
Ở một góc độ nào đó mà nói, Chu Viễn giống bên yếu thế hơn trong mối quan hệ này. Bởi vì Khưu Bạch yêu anh, sẵn sàng thuận theo anh, cho nên anh mới có thể kiểm soát Khưu Bạch. Nhưng nếu Khưu Bạch không yêu anh, không muốn anh, thì mọi thứ sẽ sụp đổ, thậm chí đến cả người anh cũng không thể giữ được.
Khưu Bạch biết rất rõ điều này, vì vậy cậu càng cảm thấy có lỗi với Chu Viễn. Ngôn từ quá mơ hồ, cho dù nói những lời ngọt ngào cũng không thể mang lại cảm giác an toàn hơn cho Chu Viễn.
Cho nên cậu chỉ có thể dùng thân thể và SM để thỏa mãn dục vọng khống chế cực độ của Chu Viễn. Cậu đã dùng cách thức hiến tế bản thân để xoa dịu sự bất an của anh.
"Anh đừng sợ, em sẽ dùng tất cả để yêu anh."
Khưu Bạch không biết quan hệ của bọn họ là như thế nào, có phải cậu khuất phục Chu Viễn không? Hay là Chu Viễn khuất phục cậu? Dường như không phải vậy.
Cậu nhìn chằm chằm vào đôi lông mày tuấn tú của Chu Viễn dưới tóc, suy nghĩ một chút, cong mắt cười.
Bọn họ là khuất phục trước tình yêu.
"A, đau quá!" Khưu Bạch nằm nhoài trên giường vẻ mặt đau khổ. Chu Viễn đang bôi thuốc cho mông cậu.
Hai quả mông thịt bị đánh đến sưng phồng đỏ rực như trái đào chín mọng.
"Để xem lần sau em còn dám chọc anh không?" Chu Viễn một bên vừa thoa thuốc cho cậu vừa nói.
Khưu Bạch nghiêng đầu nhìn anh, hai mắt lấp lánh, "Anh sướng không?"
Chu Viễn mím môi, rũ mắt, không nói tiếng nào bôi thuốc.
"Anh mau nói đi mà!" Khưu Bạch thúc giục anh, vặn vẹo mông.
"Đừng nhúc nhích." Chu Viễn bóp mông cậu, sau đó nói, "Ừ".
Khưu Bạch vui vẻ một hồi, nhếch môi cười nói: "Anh sướng là được, em cũng rất thoải mái, lần sau còn dám."
Chu Viễn dừng lại động tác, nhưng lời nói thẳng thừng của Khưu Bạch khiến anh nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bất lực thở dài.
Đậy nắp lọ thuốc mỡ lại, anh nói: "Lần sau em ngoan một chút, anh sẽ nhẹ tay hơn".
Khưu Bạch không vui, nhìn chằm chằm anh phản bác lại, "Em không đủ ngoan sao? Em rất ngoan mà, anh muốn đánh em liền ngỏng mông lên cho anh đánh, nếu anh muốn đụ em, em sẽ ... ưm."
Chu Viễn che miệng cậu lại, ánh mắt nặng nề, "Ban ngày ban mặt, em nhất định phải nói mấy cái này sao? Nếu như em còn có sức lực như vậy, chúng ta lại làm thêm lần nữa."
"Ư ư!" Khưu Bạch điên cuồng lắc đầu, hậu huyệt của cậu còn đang sưng đây, tới một lần nữa sẽ nứt ra mất.
Khưu Bạch không thể nằm cũng không thể ngồi, chỉ có thể nằm sấp, chống cằm lên mu bàn tay, đảo mắt nhìn, gặm ngón tay chán nản.
"Viễn ca, em muốn ăn bánh trứng sữa."
Buổi sáng cậu không thể xuống giường, Chu Viễn nói mang lên cho cậu, cậu có chút e ngại bà nội Chu, cũng không có ăn. Lúc này bụng trống rỗng, ục ục kháng nghị.
Chu Viễn đang lắp ráp các linh kiện, nghe thấy Khưu Bạch nói vậy liền đứng dậy phủi bụi rồi đẩy cửa đi vào nhà bếp.
Qua mười mấy phút, anh bưng hai cái bát tiến vào.
Một bát bánh tráng trứng màu vàng ruộm, rắc thêm hành lá xắt nhỏ và vài giọt dầu mè, mùi thơm kinh khủng. Một tô còn lại đựng hai cái bánh màn thầu béo béo được hấp trong dịp Tết Nguyên Đán, bên ngoài được đông đá, có thể cho vào nồi đun nóng khi muốn ăn.
Khưu Bạch bị mùi thơm xông đến chảy nước miếng, định cầm thìa múc rồi nhét vào miệng, Chu Viễn thấy vậy liền nhanh tay ngăn lại.
Chu Viễn thổi thổi mấy cái vào thìa, mới nói: "Ăn đi, chậm thôi."
Khưu Bạch vui sướng mà cho vào miệng, hương vị non mềm, vị thơm dịu của trứng gà, được nêm với dầu mè và hành lá.
Cậu cắn một miếng bánh mềm mại, mơ hồ khen vài câu, "Ngon quá, ngon quá đi."
Chu Viễn nhìn đôi mắt cậu cười thành vầng trăng khuyết, trong lòng đặc biệt thoả mãn.
Đột nhiên trước mặt anh xuất hiện chiếc thìa được đựng đầy sữa, "Viễn ca, ăn nè." Khưu Bạch miệng đang nhai thức ăn nói với anh.
Chu Viễn lắc đầu, "Em ăn đi, sáng nay anh ăn no rồi, vẫn chưa đói."
"Anh ăn mà, anh ăn anh ăn!"
Khưu Bạch lắc vai, giống như nếu Chu Viễn không ăn, cậu liền muốn nháo tới cùng. Chu Viễn không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ngậm vào.
Một bát bánh trứng, hai cái bánh bao hấp, chẳng mấy chốc đã bị hai người 'em một miếng anh một miếng' ăn hết.
Trong thời tiết lạnh giá như vậy, được nằm trên chiếc giường ấm áp, ăn bát bánh trứng thơm lừng cùng người mình yêu, Khưu Bạch cảm thấy hạnh phúc đến mức rơi nước mắt.
Chu Viễn cười sờ sờ đầu cậu, tiếp tục ngồi ở trên băng ghế nhỏ lắp ráp lại những linh kiện mà anh đã mua này.
Anh rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cúi đầu xem sách, còn hai tay thì linh hoạt lắp ráp hoặc hàn chúng lại với nhau.
Mùi hàn điện dần dần bốc lên khiến Chu Viễn phải nhíu mày, cầm hộp dụng cụ bước ra ngoài.
"Sao anh lại đi?" Khưu Bạch vội hỏi.
"Nó bốc mùi hôi, anh đi ra ngoài chỉnh nó."
"Đừng, bên ngoài trời lạnh như vậy còn không có ổ cắm, anh cứ ở trong phòng làm đi, mở cửa ra là được."
Khưu Bạch ra hiệu, " Mau quay lại đi, mùi cũng không nặng, anh không nói em cũng không biết đó."
Cậu đang đọc sách Toán chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, bởi vì môn cậu học kém nhất là Toán. Lúc này, cậu bị hoa mắt bởi những định lý công thức đó nên căn bản không ngửi được mùi gì.
Quả thực bên ngoài không có nguồn điện, vì vậy Chu Viễn phải quay lại bàn lần nữa, nhưng anh lại cẩn thận hơn khi hàn, cố gắng hoàn thành một lượt mà không cần làm lại.
Sau một ngày bận rộn, cuối cùng cũng coi như gập ghềnh trắc trở mà làm xong máy thu thanh đầu tiên.
Ăn tối xong, Chu Viễn lắp pin và mở dây ăng-ten ra, từ loa bên trái của máy thu thanh màu đen truyền ra những âm thanh "roẹt roẹt" ngắt quãng.
Bà nội Chu và Khưu Bạch ngồi xếp bằng trên chiếc giường, một người cầm cốc uống nước đường, người kia thì cầm hạt dưa cắn cắn, bốn mắt đều tập trung vào anh chàng một thân màu xám to lớn kia.
Chu Viễn xoay nút điều chỉnh tần số, đồng thời dùng tay kia điều chỉnh độ dài của ăng-ten.
Một giọng nam từ tính vang lên, "... Cuốn sách được kết nối, lại nói Trình Giảo Kim mang theo búa lớn..."
Khưu Bạch ánh mắt sáng lên, "Có rồi!"
Bà nội cười rộ lên, "Ha, Viễn ca nhi không tệ nha!"
Khưu Bạch cũng khen, "Viễn ca nhi thật là lợi hại!"
"Ha ha ha ha. . ."
Chu Viễn thường ngày bị một già một trẻ này đùa giỡn thành quen, nghe vậy mặt không chút đổi sắc.
Bà nội Chu bĩu môi nhìn, nói thầm với Khưu Bạch, "Viễn ca nhi thật sự rất nhàm chán. Tại sao con lại thích nó vậy?"
Khưu Bạch nhổ vỏ hạt dưa, không chút do dự nói: " Trông anh ấy đẹp trai."
Bà nội Chu gật đầu, "Này thì đúng, nhà ta lớn lên ai cũng đẹp, cha của Viễn ca nhi lớn lên cũng đẹp mắt, Viễn ca nhi với cha nó giống nhau."
"Vậy bà nội khi còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân!"
Bà nội Chu híp mắt tỏ vẻ hơi kiêu ngạo, "Đương nhiên, khi còn bé ta là hoa khôi trong thôn, nếu không cũng không được phu nhân chọn trúng, ở trong đại trạch viện, ta cũng là một nha đầu tú lệ nhất đó."
"Oa! Thật tuyệt!" Khưu Bạch mở to mắt, giơ ngón tay cái lên.
Bà nội Chu vui vẻ, nhấp một ngụm nước nóng, vỗ vỗ đầu Khưu Bạch, " Con cũng rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả Viễn ca nhi."
Khưu Bạch nghe vậy thì cười đến ngửa tới ngửa lui, hạt dưa cũng rơi vãi trên giường, kết quả không cẩn thân xoay cái mông một cái, đau đến "Á" một tiếng.
Chu Viễn vội vàng quay đầu lại, bà nội Chu cũng kinh ngạc, "Sao vậy?"
Khưu Bạch không tiện nói, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Bà nội Chu lại nhìn Chu Viễn, Chu Viễn không thể làm gì khác hơn mà bịa ra chuyện, "Em ấy ngủ không thành thật, từ trên giường té xuống, ngã dập mông."
Giải thích xong, Chu Viễn từ trong tủ lấy ra cái gối, "Em nằm úp sấp đi."
Bà Chu làm người bao nhiêu năm rồi, sao có thể dễ bị lừa như vậy, bà liếc mắt nhìn Chu Viễn một cái rồi nói với Khưu Bạch: "Nếu nó bắt nạt con, nói với bà nội, xem bà có đánh nó không!"
Khưu Bạch đã quên cơn đau ở mông, cười nói: "Đừng lo lắng, anh ấy không dám bắt nạt con."
Hai người lại cùng nhau nói nhỏ cái gì đó, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Chu Viễn, không biết lại đang nói xấu gì anh nữa.
Chu Viễn bất lực, tiếp tục việc điều chỉnh máy thu thanh của mình.
Đột nhiên một giọng nữ nhẹ nhàng và tình cảm cất lên chậm rãi với giai điệu du dương, "Trong lòng em sẽ luôn yêu người ~ Mong rằng người đừng quên em ~"
Chu Viễn sửng sốt một chút, giơ tay muốn đổi đài, lại bị Khưu Bạch ngăn cản.
Khưu Bạch nháy mắt với anh mấy cái, "Không sao, sẽ không có người nghe thấy."
Tiếng ca du dương vang vọng trong căn nhà nhỏ, "Em vĩnh viễn hoài niệm người ~ dùng tình yêu dịu dàng nhớ người ~ dùng trái tim đỏ nóng nhớ người ~ dùng nụ hôn ngọt ngào mà nhớ đến người ~"
Bên ngoài gió lạnh chợt nổi lên, trong phòng lại là khung cảnh hoà thuận ấm áp vui vẻ.
Ngày ngày trải qua càng tốt đẹp.
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Ca khúc xuất hiện ở khúc cuối là bài "Goodbye my love" của Đặng Lệ Quân, khi đó quan hệ giữa Đài Loan và Đại Lục rất căng thẳng, nhà nước cấm nghe những đài hay chương trình đó, vì chúng bị xưng là "tà âm", nên Chu Viễn mới muốn đổi đài.