Khưu Bạch quần áo chỉnh tề đi ra phòng ngủ, biểu tình bình tĩnh, chỉ là tóc tai có chút ngổn ngang, đôi mắt cũng có chút hồng.
Miệng cũng sưng lên.
Mẹ Khưu nghi hoặc hỏi, "Miệng con bị làm sao vậy?"
Động tác rửa mặt của Khưu Bạch dừng một chút, "Lúc ngủ bị đập vào góc tường."
"Sao con lại bất cẩn như vậy chứ." Mẹ Khưu trách cứ, nhưng lại không có làm gì tiếp theo như cậu nghĩ.
Chu Viễn bên cạnh sờ sờ mũi, mí mắt rũ xuống che dấu ý cười nhàn nhạt.
Tên nhóc lừa đảo, còn rất biết diễn.
Khưu Dương cũng từ trong phòng đi ra, buổi sáng bởi vì chuyện kết thân của Khưu Bạch mà nhóc bị mẹ Khưu thúc giục đi lên phòng làm bài tập, lúc này đột nhiên nhìn thấy Chu Viễn thì có hơi hiếu kỳ.
"Dương Dương, đây là Chu đại ca, bạn ở nông thôn của anh con." Cha Khưu giới thiệu cho Khưu Dương biết.
Khưu Dương chào hỏi một tiếng, tay cầm đĩa rau đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: "Chu đại ca, anh của tôi ở nhà anh, vậy thường thì sẽ ăn gì vậy? Có ngon bằng nhà chúng tôi không?"
Nhóc hiếu kỳ đầy mặt, ngữ khí cũng có vẻ tò mò không biết gì, cũng không lộ ra có ác ý.
Chỉ là vấn đề này quá nhạy cảm, nông thôn làm sao so được với thành phố chứ, nói ra cũng chỉ làm người lúng túng.
Cha Khưu trầm mặt xuống, "Dương Dương, nói cái gì đó! Mau nói xin lỗi với Chu đại ca!"
Khưu Bạch nhíu nhíu mày, tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt vẫn có vẻ không vui, nhẹ nhàng đặt đũa xuống.
Nhất thời bầu không khí có chút ngưng trệ.
Khưu Dương vẫn còn đang sững sờ, không biết câu nói kia của mình có gì sai, nhưng nghe cha Khưu nói phải xin lỗi liền làm theo, vừa mới mở miệng lại bị Chu Viễn đánh gãy.
"Không sao, không cần nói xin lỗi đâu." Chu Viễn nhìn Khưu Dương, "Chúng tôi ở nông thôn quả thật ăn uống, nơi ở không bằng nhà cậu, nhưng tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, ngày tháng trôi qua cũng rất tốt."
Khưu Dương mở to đôi mắt mờ mịt gật đầu, cha Khưu mẹ Khưu lại cảm thấy lời này nghe sao vẫn rất "lạ", nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.
Ngược lại là Khưu Bạch cầm đũa lên gắp một miếng thịt nhét vào miệng, vui cười hớn hở mà nói: "Ăn thôi, ăn cơm ăn cơm."
Trong lòng cậu thầm đắc ý, đây là Chu Viễn đang tỏ tình với cậu, còn trước mặt ba mẹ cậu nữa đó.
"Tiểu Bạch ở nhà cậu đã gây phiền cho cậu rồi, ngày hôm nay cũng để chúng ta tiếp đãi cậu chu đáo, thể hiện tình hiếu khách của chủ nhà." Khưu Minh Chí giơ ly rượu lên nói một câu khách sáo.
"Ui! Chu Viễn anh ấy không uống rượu." Khưu Bạch cướp lời.
Chu Viễn: "Không sao, có thể uống một chút."
Khưu Bạch nghi hoặc nhìn anh, cậu chưa từng thấy Chu Viễn uống rượu, cũng không biết tửu lượng của anh tốt hay không, vạn nhất say rồi quậy điên lên, lớn như vậy ai có thể chịu nổi đây.
Khưu Minh Chí cười nói: "Khí trời lạnh, uống chút rượu để làm ấm thân thể."
Hai người chạm cốc trò chuyện, sau bữa ăn, Chu Viễn cũng đã uống hai ly rượu trắng, mà mặt lại không đỏ, hơi thở cũng không gấp, nhìn qua một chút vẻ say ruợu cũng không có, thấy vậy Khưu Bạch cũng dần yên lòng.
Cơm nước xong, Chu Viễn nói tạm biệt với cha mẹ Khưu, biểu thị mình phải rời đi, Khưu Bạch cũng nhớ tới hôm nay là thời gian lấy hàng mình đã đặt làm, liền nói với ba mẹ: "Ba, mẹ, con đi tiễn Chu Viễn, thuận tiện đi mua một ít đồ."
Mẹ Khưu nhớ tới ngày mai con trai đã phải rời nhà, không biết từ đâu mọc ra hai mươi đồng tiền kín đáo đưa cho Khưu Bạch, "Đi cửa hàng bách hoá mua chút đồ ăn để ngày mai mang theo."
Khưu Bạch không khách khí, nhận tiền rồi gật gật đầu, sau đó nói với Chu Viễn: "Đi thôi."
Ra khỏi nhà, Khưu Bạch hít một hơi, lạnh quá, cậu không nhịn được nhích lại gần Chu Viễn.
"Viễn ca, anh đến đây để bà nội ở nhà một mình làm sao bây giờ?"
Chu Viễn không hé răng, điều này làm cho trong lòng Khưu Bạch hồi hộp một chút, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Cậu lo lắng quay đầu lại, lại nghe Chu Viễn chậm rãi nói: "Bà nội khỏi bệnh rồi, có thể ở xuống giường đi lại."
Nghe vậy Khưu Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút tò mò, theo trong tiểu thuyết nói, bệnh tình của bà nội sẽ không thể chuyển biến tốt được, trong khoảng thời gian cậu vắng mặt đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cậu vừa đỉnh hỏi, Chu Viễn đã chớp mắt rồi gục đầu vào vai cậu, đè Khưu Bạch đến lảo đảo vài lần.
Hơi thở nồng nặc mùi rượu phun vào tai Khưu Bạch, vừa nóng vừa ngứa khiến Khưu Bạch nổi da gà cả người.
Cậu nhanh chóng đỡ lấy Chu Viễn, vỗ vỗ đầu anh, "Viễn ca, anh sao vậy?"
Người đàn ông mơ hồ thì thào: "Buồn ngủ."
Khưu Bạch sửng sốt một chút, sau đó cười thầm, Chu Viễn say rượu rồi.
Cậu vất vả nâng cánh tay Chu Viễn choàng qua vai, nhìn cái đầu cao một mét chín cho chút buồn rầu, khổ não nói: "Anh có thể tự mình đi không? Em không dìu anh được."
Chu Viễn gật đầu, lập tức đứng thẳng, chỉ là tay vẫn còn nắm chặt ống tay áo Khưu Bạch không tha.
Khưu Bạch mang theo anh đi thẳng tới tiệm may, để anh ở đầu hẻm chờ, sau đó tự thân đi vào lấy đồ.
Chờ lúc cậu ôm một cái hộp lớn đi ra, Chu Viễn đã dựa vào một bên tường, hơi cúi đầu, đàng hoàng đứng ở nơi Khưu Bạch kêu anh đợi.
Còn rất nghe lời, Khưu Bạch nhướng mày cười thầm.
Cậu đi tới, người đàn ông ngẩng đầu lên, từ dưới mái tóc dài lộ ra một đôi mắt đen, không có chút nửa điểm của men say, mà chỉ là ướt át, lấp lánh hơn bình thường rất nhiều.
Tấm lòng người cha trong Khưu Bạch bắt đầu rục rịch, Chu Viễn khi uống say ánh mắt thực sự quá ngoan quá mềm mại, làm cậu không nhịn được muốn bế anh lên cao ôm ôm hôn hôn.
Ạch... bế lên cao vẫn là thôi đi, cậu bế anh không nổi.
Sau khi lấy đồ xong, cậu liền dẫn "bạn nhỏ" Chu Viễn trở về nhà khách mà anh đã đặt trước đó.
Nhà khách rất cũ kỹ, còn bốc mùi ẩm mốc. Gian phòng cũng rất nhỏ, chỉ có một cái giường cùng một cái bàn nhỏ. Bên cạnh giường có một cái túi lớn, căng phồng như chứa không ít đồ vật.
Khưu Bạch để Chu Viễn ngồi trên giường, cởi áo khoác và giày giúp anh, lúc này mới đem anh nhét vào ổ chăn.
Sau đó nhìn cái túi lớn kia tò mò hỏi bên trong là cái gì.
"Máy thu thanh."
Chu Viễn đắp kín chăn, chỉ lộ ra đôi mắt, miệng ở bên trong chăn bông nên thanh âm nói chuyện có hơi rầu rĩ, chậm rì rì. Đôi mắt ướt nhẹp chớp chớp, đặc biệt nghiêm túc trả lời Khưu Bạch.
Quá phạm quy rồi, Khưu Bạch bị manh đến ôm tim phun máu.
Cậu nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra, sau đó chui vào chăn, như tên biến thái mà ôm lấy Chu Viễn, hôn gặm anh chảy cả nước miếng.
Chu Viễn phản ứng chậm chạp, đợi đến khi xong việc, mới ý thức mình bị đùa giỡn.
Anh sờ sờ mặt, sau đó đột nhiên xoay người đem Khưu Bạch đặt dưới thân, chặn tiếng kêu kinh ngạc của thanh niên lại.
Anh hôn cũng không theo quy luật gì, chiếc lưỡi dài của anh chạy loạn xạ trong miệng cậu, dây dưa với chiếc lưỡi mềm mại khác, mút lấy mút để. Hai tay theo bản năng mà vén quần áo lên, vuốt ve vùng ngực bụng trắng nõn.
Mãi đến tận khi Khưu Bạch mặt đỏ bừng lên, sắp nghẹt thở tới nơi, dùng sức đập Chu Viễn hai cái, anh mới lưu luyến rời khỏi miệng thanh niên.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu lúc này đã điểm thêm chút vệt hồng như quả đào chín. Đôi mắt ngấn nước nhìn anh, hai giọt nước mắt sinh lý chảy ra, nhìn trông cực kỳ ngon lành.
Chu Viễn nuốt nước miếng, mỉm cười, lộ ra tám cái răng to trắng đều tăm tắp.
"Vợ ơi." Anh cười hì hì gọi.
Mặt Khưu Bạch vốn đang ửng hồng nháy mắt nóng muốn nổ tung. Cậu trương mặt lên, làm bộ như đang tức giận.
"Ai là vợ của anh, không biết xấu hổ!"
Chu Viễn nghiêng đầu, "Không phải vợ thì là gì?"
Khưu Bạch đảo mắt một cái, lộ ra vẻ giảo hoạt, sau đó ho nhẹ một tiếng, "Gọi chồng ơi, em là chồng của anh."
Người đàn ông ngơ ngác nhìn cậu, nhìn đến nỗi cả người cậu cứng ngắc. Sau đó mới chậm rãi lắc đầu, bướng bỉnh nói: "Không đúng, em là vợ anh."
Như để chứng minh lời mình nói, anh ngồi dậy cởi quần, thuận tiện cởi giúp Khưu Bạch luôn. Sau đó nắm hai "đồ chơi" kia lại cùng một chỗ so sánh, hài lòng nở nụ cười.
"Anh lớn hơn em, em là vợ."
Khưu Bạch tức điên, mặc quần vào rồi lật người, không muốn đối phó với tên ma men ngu ngốc này nữa.
Chu Viễn vội vàng ôm lấy cậu, ghé vào tai cậu nhỏ giọng dỗ dành, "Đừng tức giận, vợ đừng tức giận."
Thấy Khưu Bạch vẫn không để ý đến mình, Chu Viễn cuống lên, xuống giường mở cái bọc lớn kia, lấy ra một đống lớn linh kiện bày ở trên giường.
Anh lắp ráp những thứ đó lại, nói: "Em đừng giận, anh làm máy thu thanh bán kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho em nha."
Khưu Bạch ngẩn người, há hốc mồm, nửa ngày mới tìm lại giọng nói của mình, khô khốc hỏi: "Những thứ này từ đâu ra vậy?"
Chu Viễn thấy cậu cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với mình, anh ngốc nghếch cười cười, "Anh mua đó."
Anh gãi đầu một cái, sau đó nói thêm một câu, "Bà nội đưa sính lễ, để anh kiếm tiền nuôi em."
Lời nói của anh có chút lộn xộn, nói gì mà vàng, vòng tay, sính lễ gì đó, nhưng Khưu Bạch lại từ những câu nói đó hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Người này, cư nhiên lúc cậu không có ở nhà, đã come out với bà nội rồi!
Càng sốc hơn là, bà nội Chu thậm chí còn đồng ý!
Khưu Bạch vừa mừng vừa sợ, bà nội Chu vẫn luôn là tảng đá lớn trong lòng cậu, cậu có thể không để ý đến cái nhìn của cha mẹ Khưu gia, nhưng cậu xem bà nội Chu là trưởng bối chân chính của mình. Bọn họ cùng nhau chung sống nửa năm, bà có một loại thông thái và dí dỏm khác biệt của mình, cậu không muốn tổn thương bà.
Không ngờ chuyện này lại được Chu Viễn giải quyết dễ dàng như vậy.
Khưu Bạch nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt anh tuấn cười đến đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm rồi, thời điểm tỉnh táo Chu Viễn chưa bao giờ cười như vậy, giờ khắc này trông anh có chút ngốc nghếch, nhưng lại đặc biệt hấp dẫn người.
Trong tay anh còn cầm máy phát thanh chưa thành hình, vừa lẩm bẩm nói muốn kiếm thật nhiều tiền nuôi vợ yêu, muốn xây nhà lớn, muốn mỗi ngày đều có thể ăn thịt, không để Khưu Bạch chịu khổ.
Sau đó đột nhiên nhận ra mình vừa mới nói "vợ yêu", chỉ lo Khưu Bạch lại tức giận nên lén lút liếc mắt nhìn cậu một cái, lập tức ngậm chặt miệng.
Trái tim Khưu Bạch sắp bị làm cho mềm nhũn rồi, mũi đau xót, nước mắt rơi không ngừng.
Chu Viễn hoảng sợ, vội lấy tay áo lau nước mắt cho cậu, "Đừng khóc, đừng khóc nữa, anh không gọi em như vậy nữa đâu mà."
Khưu Bạch lau nước mắt, nhào vào lồng ngực nam nhân, ôm lấy vòng eo gầy gò của anh, khẽ lắc đầu nói, "Em nguyện ý làm vợ của anh."
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bạch có ý đồ muốn dùng xưng hô để phản công, nhưng lại vì "chít chít" nhỏ nhắn của mình mà thất bại.