"Hắn hủy thanh danh của con, phải cưới con."
Tô Kiến Quốc nghe thấy lời Tô Cẩm lẩm bẩm, đột nhiên đẩy mẹ Tô ra, lại cầm cái chổi quất một cái.
"Chu Viễn hắn ta đã nói, không thích mày! Không muốn cưới mày! Nói để mày chết tâm đó! Mày nghe không hiểu sao?"
Ông tức giận đến lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, ôm ngực ngồi trên ghế, chỉ vào Tô Cẩm rồi nói với mẹ Tô: "Bà đem nó nhốt lại cho tôi, từ hôm nay trở đi một bước cũng không cho ra khỏi nhà!"
Tô Cẩm hoảng rồi, nếu như bị nhốt lại, cô làm sao đi tìm Chu Viễn, làm sao có thể báo thù Khưu Bạch. Cô bò qua bấu víu ống quần Tô Kiến Quốc, "Cha, người không thể làm vậy với con."
Cô lại cầu xin mẹ Tô, "Mẹ, người giúp con van cha đi, con biết sai rồi, người đừng nhốt con lại mà..."
Mẹ Tô quay đầu đi chỗ khác, cũng không đành lòng, nhưng bà biết tính Tô Kiến Quốc nói một không hai, lần này tức giận như vậy, nếu khuyên bảo sẽ chỉ là đổ thêm dầu vào lửa. Hơn nữa lần này con gái quả thật đã làm sai, nên ở nhà suy nghĩ cho tốt.
Tô Kiến Quốc thở hổn hển, lớn tiếng nói: "Ai cầu xin cũng vô dụng, mày thành thật ở nhà cho tao, chỗ nào cũng không cho đi! Qua mấy ngày nữa tao ra ngoài thôn tìm một nhà nào đó gả mày đi, để mày ở nhà chỉ tổ làm xấu mặt!"
Lấy chồng? Không được! Cô sao có thể gả cho người khác chứ? Cô trọng sinh trở về chỉ muốn gả cho Chu Viễn, còn có ai có tiền đồ, ưu tú hơn Chu Viễn nữa chứ?
Tô Cẩm thực sự sợ hãi, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách giải quyết khốn cảnh, cô khóc nước mắt giàn giụa, "Cha, con biết sai rồi, con không đi tìm Chu Viễn nữa, bây giờ đừng gả con đi mà, con còn muốn kiếm tiền hiếu thuận người và mẹ, van cha..."
Thấy con gái khóc thê thảm, tâm mẹ Tô cũng như bị nhéo đau khó chịu, bà kéo kéo tay áo Tô Kiến Quốc, "Lão Tô, Tiểu Cẩm biết sai rồi, ông cũng tha cho nó đi. Với lại ông làm sao có thể nhanh chóng tìm được một nhà tốt chứ?
Câu nói cuối cùng của mẹ Tô chọc trúng chỗ đau của Tô Kiến Quốc, vô luận ông có thất vọng hay phẫn nộ với Tô Cẩm như thế nào, nhưng đây vẫn là con gái của ông, là đứa con duy nhất, ông không nỡ tùy tiện gả Tô Cẩm đi.
Tô Cẩm nhận ra biểu tình Tô Kiến Quốc có chút buông lỏng, vội nói: "Cha, con thật sự biết sai rồi, con sẽ ở nhà suy nghĩ thật kĩ, con sẽ làm điểm tâm, đến chợ đen bán lấy tiền, chúng ta một nhà sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp. Con cũng không bao giờ thích tên Chu Viễn kia nữa, hắn nghèo như vậy, căn bản không xứng với con."
Nói xong cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tô Kiến Quốc.
Tô Kiến Quốc yên lặng nhìn Tô Cẩm, trong lòng đấu tranh hồi lâu mới nói: "Con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, cha cho con một cơ hội cuối cùng, con tốt nhất nói được làm được, không thì cha lập tức sẽ gả con đi."
Thấy Tô Kiến Quốc cuối cùng cũng buông tha, Tô Cẩm liền vội vàng gật đầu.
Mẹ Tô đỡ con gái dậy, "Đi rửa mặt đi, mẹ đi làm cơm."
Tô Cẩm nhếch môi, lộ ra nụ cười khó coi.
Từ đó về sau, Tô Cẩm yên tĩnh một thời gian rất dài, nhưng Khưu Bạch lại không tin cô ta có thể từ bỏ như vậy, cậu luôn cảm thấy Tô Cẩm đang giấu đại chiêu.
Thời gian thoáng cái đã qua nhanh, đảo mắt đã đến tháng mười hai.
Mùa đông ở phương Bắc rất lạnh, những bông tuyết như lông ngỗng bay xuống từng lọn, bao phủ thế giới bằng một lớp vải trắng.
Khưu Bạch mở cửa, xoa xoa tay, thở ra một hơi trắng xoá, "Viễn ca, anh về rồi."
Chu Viễn "Ừ" một tiếng, giậm mạnh chân, rũ bỏ gió tuyết trên người, từ trong quần áo lấy ra một xấp bọc giấy.
"Đưa em, em đi nấu thuốc." Khưu Bạch vươn tay cầm lấy bọc giấy, "Anh đi xem bà nội đi."
Từ khi vào đông, bà nội Chu liền mắc bệnh, cả ngày cứ ho khan, nói chuyện cũng không có sức, mấy ngày nay cũng không xuống giường được.
Đi bệnh viện, bác sĩ chỉ nói bà nội Chu lớn tuổi, mùa đông sẽ càng dễ bệnh, chỉ có thể uống thuốc bồi bổ khí huyết.
Chu Viễn chỉnh kín cổ áo cho Khưu Bạch, "Anh đi xem, em cũng phải giữ ấm cho mình một chút."
Khưu Bạch gật gật đầu, nhìn bóng lưng Chu Viễn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Theo như cậu biết, hai tháng nữa là thời điểm mà bà nội Chu qua đời...
Chu Viễn ngồi một bên giường, ánh mắt nặng nề nhìn người bà nằm trên giường của mình, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, mí mắt chùng xuống nhắm chặt, trong mộng cũng không ngừng ho khan, ngủ không được an ổn.
"Khụ... Khụ... Viễn ca nhi..." Bà nội mở đôi mắt vẩn đục ra, bên trong che kín tơ máu.
Chu Viễn gật đầu, đỡ bà dậy dựa vào gối.
"Bà thấy thế nào rồi?" Chu Viễn hỏi.
"Không sao, khụ, đừng có bày bản mặt thối đó, bà lão ta đây còn chưa đợi được con cho ta một đứa chắt trai, sao có thể dễ dàng chết được, khụ khụ..."
Chu Viễn vỗ vỗ vai bà, "Đừng nói nhiều nữa."
Bà nội Chu liếc mắt nhìn Chu Viễn, chậm rãi nói: "Trong thôn chúng ta nhiều cô gái như vậy, con có nhìn trúng được ai chưa, có thì nói với ta, bà nội sẽ nói cho người đó."
Chu Viễn thoáng nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Không có."
Mắt thấy bà nội muốn nói thêm, Chu Viễn liền cắt ngang, "Bà đừng quan tâm, nói ít vài câu sẽ tốt cho thân thể hơn."
Nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Bà nội Chu nhìn cánh cửa đóng lại, mắng một câu "Tiểu tử thúi!"
Thân thể mình bà tự mình biết, sợ là không sống được bao lâu nữa, cũng không biết có thể nhìn thấy đứa cháu trai của mình thành gia* được không nữa.
*Thành gia trong "thành gia lập thất"
Lúc sau, Khưu Bạch bưng một chén thuốc đi vào.
"Bà nội, uống thuốc."
Bà nội Chu nhíu nhíu mày, "Không muốn uống, ngửi thôi cũng thấy đắng."
"Người cũng đừng trẻ con như vậy, thuốc đắng giã tật, người uống vào mới mau khoẻ lại được." Khưu Bạch bưng chén thuốc, múc một muỗng đưa tới bên miệng bà, "Nào, người coi như cho con mặt mũi mà uống nhiều chút đi, không thì chút nữa Chu Viễn tức giận, hai chúng ta lại khổ."
Bà nội Chu chọt một cái trên trán cậu, "Được rồi!" Rồi há miệng uống thuốc.
"Thuốc này đắng quá." Mặt bà nội Chu nhăn lại.
"Con làm ảo thuật cho người xem." Khưu Bạch thần thần bí bí nói, "Người nhắm mắt lại đi."
Bà nội Chu bất đắc dĩ liếc nhìn cậu một cái rồi nhắm mắt lại. Sau đó cảm giác miệng bị nhét vào một vật, theo bản năng ngậm chặt nó, ngọt...
"Con lại chọc ta." Bà nội Chu híp mắt, thưởng thức vị ngọt trong miệng.
Qua nửa ngày lại thở dài, "Tiểu Bạch, con nói xem Chu Viễn có thích cô gái nào không, ta hỏi nó nó lại không nói, ta vẫn đang đợi nó sinh cho ta một đứa chắt trai để ôm đây."
Khưu Bạch nghe vậy chột dạ, cậu biết ăn nói nhưng vấn đề này cậu không có cách nào trả lời được. Cậu cũng không thể nói con "bắt cóc" cháu trai của bà rồi, anh ấy sợ là cả đời này cũng không thể cho người một đứa chắt.
Cậu chỉ có thể cúi đầu, vô thức khuấy bã thuốc trong chén.
Trở về phòng, Khưu Bạch chán nản nằm trên giường, nhìn trần nhà ố vàng suy nghĩ xuất thần.
Chu Viễn từ ngoài đẩy cửa đi vào, sờ sờ nhiệt độ của giường, "Lạnh không?"
Khưu Bạch hình như không nghe anh nói gì nên không để ý tới.
"Em làm sao vậy?" Chu Viễn sờ sờ chân cậu, "Có phải bà nội đã nói gì với em đúng không?"
Khưu Bạch ngẩng đầu nhìn anh, vỗ vỗ bên người, ra hiệu anh ngồi đây.
Chu Viễn đi sang ngồi, nhìn chằm chằm đôi mắt Khưu Bạch, "Bà nội nói với em chuyện muốn anh kết hôn?"
Khưu Bạch nhăn mặt, vui đầu vào hõm cổ Chu Viễn, giọng buồn buồn: "Anh, anh hối hận không?"
Không chờ Chu Viễn trả lời, cậu nói tiếp: "Ở bên em anh không thể kết hôn, không thể có con, thậm chí không thể quang minh chính đại công khai với mọi người, càng không thể có được chúc phúc của người nhà và bạn bè."
"Ở bên em như vậy, anh hối hận không?"
Nam nhân thật lâu không lên tiếng.
Người thanh niên trong vòng tay của anh đang run rẩy, nơi hõm cổ có hơi ẩm ướt, nơi đó phảng phất như đang nóng lên.
Chu Viễn thở dài, nhéo eo Khưu Bạch rồi kéo cậu ra. Nhìn đôi mắt đỏ hoe, ngấn nước của thanh niên, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt.
Chậm rãi nói:
"Khưu Bạch, anh đã hai mươi mốt tuổi, nói ra chắc em sẽ không tin, nhưng trước đây anh luôn có cảm giác mình như một con rối bị người ta điều khiển, tựa hồ cuộc đời của anh đều đã có người an bài toàn bộ, anh trốn không thoát, cũng không thể thoát được, rất nhiều lần chỉ có thể đấm tường để phát tiết tâm tình hờn dỗi không lý do đó. Mãi đễn tận khi gặp em."
"Anh còn nhớ ngày đó mặt trăng rất tròn, chiếu trên mặt nước rất sáng. Thời điểm em chạy tới chỗ anh khiến bọt nước văng tung toé đó, vật giam cầm anh hai mươi năm qua lập tức bể nát. Buổi tối anh về nhà ngủ không được, hương vị không thể giải thích được cứ liên tục ập đến trong tim anh."
"Bây giờ nghĩ lại chắc là, anh muốn em."
"Em là biến số đầu tiên trong cuộc đời anh, cũng là người đầu tiên anh muốn tới gần. Ngày đó ở ruộng cấy mạ, là anh tìm Lữ Nam đổi đất. Đi lên núi cứu em, cũng là do anh nghe thấy bọn họ nói em đi lạc mới đi tìm em."
"Không phải là trùng hợp, tất cả đều là anh an bài trước. Chỉ là khi đó anh không biết mình vì sao lại làm vậy, chỉ là muốn làm, sau đó mới hiểu được, thì ra là bởi vì thích em."
Chu Viễn thở ra, anh chưa từng nói một đoạn dài như vậy.
Hạ mắt, hôn lên hàng mi cong vút của chàng trai, liếm đi những giọt nước mắt trên đó.
"Anh đối với em, chưa bao giờ là vì nhất thời kích động, cũng không phải là vì kích thích mới mẻ. Mỗi bước đi của anh đều trải qua suy nghĩ đắn đo, anh nghĩ rằng cuộc sống sau này, mỗi ngày anh đều có em bên cạnh."
Trong lời nói của anh không hề có một chữ "yêu", nhưng từng câu từng chữ lại đều đang nói về tình yêu sâu sắc của anh đối với Khưu Bạch.
Đôi môi Khưu Bạch không ngừng run rẩy, tim như đang được ngâm trong nước ấm, trở nên vừa no đủ vừa chua xót.
Niềm vui khôn tả đến từ mọi phía, tựa như mạng nhện quấn chặt lấy cậu, khiến cậu sa vào ôn nhu và thâm tình của Chu Viễn, không cách nào kiềm chế được mà say mê.
Những giọt nước mắt rơi xuống như những hạt sạn vỡ vụn, nhỏ xuống, lập tức làm ướt một mảng nhỏ quần áo.
Khưu Bạch muốn đáp lại Chu Viễn, nhưng cổ họng như bị kẹt bông tắc nghẽn, không nói được lời nào.
Hồi lâu mới nghẹn ra một câu "Anh có phải từng đi học rồi không?"
Chu Viễn sửng sốt một chút, không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, không thể làm gì khác hơn là dở khóc dở cười trả lời: "Anh từng học hết năm hai Trung học*."
*Năm hai Trung học = lớp 11 ở nước ta.
Khưu Bạch nức nở nghẹn ngào: "Thảo nào anh có thể nói mấy lời yêu như vậy."
Chu Viễn bất lực lau nước mắt cho cậu, nhẹ giọng dỗ dành, "Được rồi, đừng khóc nữa. Em hiểu được tâm ý của anh rồi chứ?"
Khưu Bạch gật mạnh đầu, đột nhiên nấc một cái thật lớn.
Sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, mở to đôi mắt ngấn nước lấp lánh, ngơ ngác nhìn Chu Viễn.
Chu Viễn mắt mang ý cười, vỗ vỗ lưng cậu, xoay người đi pha một chén nước đường cho cậu uống.
Một chén nước đường ngọt ngào nóng hổi rót vào bụng, bụng Khưu Bạch ấm lên, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.
Nghĩ đến vừa nãy cậu không có tiền đồ mà khóc, có chút xấu hổ, không nhịn được nhìn trộm người đàn ông vài lần.
Chu Viễn buồn cười nhìn động tác nhỏ của cậu, "Làm sao? Lúc này mới biết xấu hổ? Vừa rồi túi khóc nhỏ kia là ai?"
Khưu Bạch bĩu môi trừng anh, "Là em! Là em đó thì sao! Anh còn nói em lại khóc cho anh xem!"
"Đừng." Chu Viễn kéo cậu đến trước người, sờ sờ trán của cậu vài cái, nhẹ giọng thở dài, "Em vừa khóc, trái tim anh liền đau."
Khưu Bạch mím mím môi, nói: "Rốt cuộc là ai uống nước đường vậy, sao miệng của anh lại ngọt hơn của em rồi."
Chu Viễn như muốn cười, hôn lên môi thanh niên chậm rãi ma sát, sau đó đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy ra kẽ răng, tiến quân thần tốc. Nụ hôn mềm nhẹ biến thành nụ hôn mãnh liệt như bão táp, chiếc lưỡi linh hoạt trắng trợn cướp bóc nơi khoang miệng của thanh niên, đảo qua mỗi một tấc hàm răng trắng nõn, thịt mềm, hút đi từng giọt dịch thể ngọt ngào.
Môi lưỡi quấn quýt tạo ra âm thanh "chụt chụt", gần như muốn nuốt chửng nhau vào bụng.
Mãi đến tận khi hô hấp thanh niên trở nên gấp gáp, Chu Viễn mới chậm rãi lui ra, giữa hai đôi môi kéo ra một sợi chỉ bạc dâm mỹ, khiến người xem mặt đỏ tim đập.
Khưu Bạch xụi lơ nằm trong lòng nam nhân thở hổn hển, môi đỏ hơi sưng, ánh mắt mơ hồ nhìn Chu Viễn, bên trong còn lập loè ánh sáng động tình lộng lẫy.
Chu Viễn dùng ngón tay lau chất lỏng nơi khoé miệng, cong môi cười, "Ngọt không?"
"Ngọt." Khưu Bạch cảm thấy tim mình đang đập dữ dội, nhìn đôi mắt phượng hẹp dài tràn ngập tình ý cùng dục vọng kia.
Không có ai có thể ngọt hơn Chu Viễn.