Phiên ngoại Thế giới song song 7
Tác giả: Quan Mộc
Editor: Tần Nhiếp Mặc
___________
Phiên ngoại 7
Trong phòng tắm tiếng nước tí tách tí tách vang lên, Khưu Bạch dựa lưng vào tường, cúi thấp đầu phát ra từng tiếng thở dốc gấp gáp.
Toàn thân cậu không một mảnh vải, ngoài trừ chiếc đai trinh tiết trên xương hông gầy gò, dây đeo màu đen và làn da trắng như tuyết tương phản với nhau, tạo nên sự tương phản màu sắc tuyệt đẹp.
Nước nóng từ vòi hoa sen dội lên mái tóc, bờ vai và cổ đỏ hồng, lướt qua xương quai xanh thanh tú, chảy xuống vòng eo thon nhỏ, cuối cùng chảy vào khóa trinh tiết, từng giọt từng giọt dọc theo chiếc lồng vàng trên dương vật cương cứng.
Dương vật lúc này đã tím tái lại, quy đầu hơi nhô ra khỏi "lồng chim" gây ra một cơn đau mơ hồ nhàn nhạt nhưng kèm theo một loại khoái cảm khoái tả.
Kết quả là dương vật càng ngày càng trướng to, đau đớn cũng kịch liệt hơn, cơn sướng và cảm giác đau đớn cứ tuần hoàn qua lại, buông không được, phóng cũng không xong, cảm giác cực kì dày vò.
Khưu Bạch nắm chặt tay, cậu không thể chạm vào nó cũng không dám chạm vào nó, mệnh lệnh của chủ nhân giống như một bức tường không thể vượt qua giữa cậu và dục vọng của cậu, cậu không thể không tuân theo.
Ham muốn lên men trong sự giam cầm, Khưu Bạch không thể không nghĩ đến Chu Viễn, khuôn mặt đẹp trai, giọng nói trầm ấm, đôi mắt lạnh lùng của anh trong quá trình huấn luyện và sự an ủi ấm áp của anh khi kết thúc.
Chỉ cần nghĩ đến đau đớn này là Chu Viễn dành cho cậu, gần như tất cả cậu đều có thể vui lòng chịu đựng.
Khưu Bạch thở dốc ngày càng nhanh, cậu thống khổ nhíu mày, hầu kết trượt lên trượt xuống, đường gân cũng hiện rõ trên cần cổ đầy những hạt nước óng ánh. Cái bụng trắng ngần cũng hơi ửng đỏ vì cố gắng chịu đựng dục vọng.
Ha, không thể nghĩ nữa.
Cậu chỉnh nhiệt độ nước xuống thấp sau đó nhắm mắt lại, định dùng nước lạnh áp chế dục vọng bình lặng lại.
Tiếng chuông điện thoại yếu ớt xuyên qua tấm cửa vang lên, đây là nhạc chuông cậu đặc biệt cài cho Chu Viễn, Khưu Bạch đột nhiên mở mắt ra, luống cuống tay chân mở cửa phòng tắm lao ra, thời điểm nhìn thấy hai chữ "Chủ nhân" trên màn hình điện thoại liền lộ vẻ do dự, cậu còn chưa mặc quần áo nữa...
Bây giờ mặc quần áo đã không còn kịp rồi, thôi, đã bị thấy hết từ sớm rồi, ngại cái gì nữa!
Khưu Bạch mở video lên, khi kết nối được đột nhiên nghĩ tới cái gì đột nhiên cuống quít quỳ xuống.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Chu Viễn xuất hiện ở bên kia màn hình, anh mặc một chiếc áo khoác ở nhà cổ tròn, lộ ra xương quai xanh thật sâu. Mái tóc đen xõa xuống trán, không còn cảm giác cấm dục và lãnh đạm, thêm một chút trẻ trung và giản dị.
"Chủ nhân." Đôi mắt Khưu Bạch lấp lánh vui mừng gọi anh.
Đôi mắt đen của người đàn ông đảo qua, khi nhìn thấy thân trên trần truồng của Khưu Bạch vẫn còn dính nước, mái tóc cũng đang nhỏ giọt liền biết cậu đang tắm.
Môi mỏng khép mở, tiếng nói trầm thấp từ tính, "Đi lau mình đi."
Khưu Bạch gật đầu, để điện thoại dựng đứng xong thì đứng lên đi lấy khăn tắm, cứ như vậy, hình ảnh cậu chỉ mang một cái đai trinh tiết và cái mông trần hoàn toàn bại lộ trước mặt Chu Viễn.
Giữa đôi mông thịt vểnh cao trắng tuyết, một dây xích bạc như ẩn như hiện, dây buộc màu đen lay động bên cánh hông gầy gò, thời điểm bước đi "lồng chim" rũ xuống ánh chút ánh sáng.
Nét mặt, hành động, ánh sáng.
—— đúng là một phong cảnh đẹp.
Con ngươi đen của Chu Viễn vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm không thể dò được của anh nhanh chóng xẹt qua một chút dao động bé nhỏ.
Khi Khưu Bạch trở lại lần nữa cậu đã mặc một chiếc áo phông, trên cổ còn đeo vòng cổ màu đỏ - chủ nhân chỉ cho phép cậu cởi nó ra khi cậu tắm.
Tóc cậu rối tung, trên đỉnh đầu có vài sợi tóc dựng đứng, có thể thấy cậu đang rất vội vàng.
Khưu Bạch nhìn mình trên cửa sổ nhỏ trên màn hình điện thoại, hơi xấu hổ đưa tay lên chỉnh tóc.
"Chủ nhân." Cậu lại gọi, âm thanh trong vắt, ánh mắt vui mừng, càng khiến cậu như chú chó con vừa thấy chủ nhân liền vẫy đuôi.
"Ừm." Chu Viễn nhàn nhạt đáp lại, "Quỳ chỗ nào đó?"
Khưu Bạch quay điện thoại xuống, " Trên sàn nhà ạ."
Đầu gối trắng nõn lại quỳ trên sàn gỗ trơn láng, Chu Viễn nhíu mày, "Không trải thảm."
"Dạ không ạ." Khưu Bạch cười cười, "Chó con chỉ sống một mình nên quét tước cũng không tiện ạ."
"Đi lên giường."
Chủ nhân đang lo mình đau đây mà, Khưu Bạch vui sướng chạy lên giường quỳ.
"Chủ nhân ơi, hôm nay ngài làm việc có mệt không ạ?" Cậu không biết phải hỏi gì nữa.
"Không mệt." Chu Viễn bưng ly nước lên uống một hớp, "Mai em có rảnh không?"
Khưu Bạch nhìn chằm chằm vào những khớp xương tay rõ ràng đang cầm ly của chủ nhân, và quả táo Adam gợi cảm trượt lên trượt xuống của anh, cậu không kiềm được nuốt nước miếng.
"Khưu Bạch." Giọng người đàn ông hơi trầm xuống.
"A, chủ nhân." Khưu Bạch như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao, "Xin lỗi ngài, em hơi không tập trung ạ."
"Đang suy nghĩ cái gì?"
"Nghĩ chủ nhân thật đẹp trai." Khưu Bạch nghiêm túc nói thật.
Chu Viễn cười nhẹ một tiếng, rung động từ khoang ngực phảng phất như xuyên qua màn hình điện thoại thẳng tới bên kia, Khưu Bạch cảm giác một bên tai của mình cũng tê rần hết rồi.
"Ngày mai có rảnh không?"
"Ngày mai..." Khưu Bạch dừng lại, "Ngày mai em rảnh ạ."
Chu Viễn nhận ra Khưu Bạch có do dự trong một giây, anh gõ tay lên bàn một cái, "Ta đã từng nói thế nào?"
"Phải nói thật, chủ nhân." Khưu Bạch cúi đầu, ủ rũ nói: "Ngày mai chó con có hẹn với bạn cùng phòng đi ra bờ sông để vẽ vật thực, em có thể nói với bọn họ đổi thời gian cũng được ạ."
Có thể gặp chủ nhân thì ai muốn đi vẽ vời chứ.
Chẳng qua với tính cách của Chu Viễn khẳng định sẽ không cho phép cậu đẩy cuộc hẹn để đi gặp anh, đáng tiếc.
Quả nhiên, Chu Viễn nói: "Đi làm việc đã hẹn của em đi."
Ông già cổ hủ, Khưu Bạch thầm lẩm bẩm trong lòng.
Một giây sau cậu lại nghe thấy Chu Viễn nói: "Xong việc ta sẽ đi đón em."
Đôi mắt Khưu Bạch "lóe" một cái sáng lên, "Thật không ạ? Quá tuyệt, cảm ơn chủ nhân!"
Nếu như Khưu Bạch có đuôi chắc giờ khắc này nhất định còn lắc sung hơn Tiểu Hoàng* đang vui mừng nữa.
*Cho ai không nhớ thì Tiểu Hoàng là tên cún nhà chú Viễn nuôi á.