Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 46




Trên đường phố treo đầy dây đèn màu, cực kỳ náo nhiệt.     Nhóm trẻ con mặc áo bông đỏ, mặt mũi lấm lem đang nô đùa trong các con hẻm, để một ống pháo trên tảng đá, dùng que diêm để châm lửa, sau đó bịt lỗ tai cười hì hì chạy đi. Người qua đường giật mình, không biết nơi nào đang đốt pháo hoa. Có mấy đứa nghịch ngợm đang nhìn quả pháo bắn trúng chân người ta, gây tiếng động lớn, khiến một thằng nhỏ sợ đến ngồi bệt xuống đất, khóc lóc chạy về nhà tìm mẹ.     Tứ hợp viện sâu trong ngõ hẻm cũng đậm chất Tết, phía trên cổng treo hai chiếc đèn lồng đỏ khổng lồ, hai bên có dán những câu đối đỏ. Đi qua cổng, hành lang được bao phủ bởi những ngọn đèn nhỏ nhiều màu sắc, chỉ trong nháy mắt trông đã rất đẹp. Cứ mười bước lại có đèn lồng đỏ, cả sân đều được chiếu sáng đỏ rực, vô cùng có không khí ngày lễ.     Chính giữa khoảng sân, Khưu Bạch và Chu Viễn đang đắp người tuyết.           Hai người mặc cùng một kiểu áo khoác màu đỏ, một chiếc khăn choàng đỏ và một chiếc khăn choàng xanh, vừa thân mật vừa hài hoà.     Khưu Bạch ấn hai viên đá đen lên mặt người tuyết làm mắt, rồi tạo một lỗ dưới mắt. Chu Viễn vừa lúc đưa một củ cà rốt tới, cắm vào liền thành một cái mũi.       "Hình như còn thiếu gì đó." Khưu Bạch chống cằm nghĩ một chút, cởi khăn quàng cổ màu đỏ xuống choàng qua cổ người tuyết.       "Nhìn đẹp không?" Khưu Bạch kéo kéo cánh tay Chu Viễn.          "Đẹp." Chu Viễn lấy khăn quàng cổ của mình mang cho Khưu Bạch, xoa xoa khuôn mặt lạnh cóng của cậu.        Khưu Bạch cười hì hì ôm lấy Chu Viễn hôn một cái, người tuyết ở bên như thể đỏ bừng mặt bởi ánh sáng từ đèn lồng đỏ.

"Viễn ca nhi, Tiểu Bạch, đến ăn cơm!"          Bà nội Chu cũng mặc một bộ đồ màu đỏ, mái tóc bạc trắng được kẹp gọn gàng sau đầu, vẻ mặt tươi cười tràn đầy năng lượng.     Trên bàn có đầy đủ các món ăn khác nhau, là bán thành phẩm do cô bảo mẫu làm trước khi trở về nhà vào buổi chiều, bà nội chế biến thêm lần nữa thành bàn tiệc đêm giao thừa hoàn chỉnh.     Khưu Bạch gắp một cuộn nem rán bỏ vào miệng, không ngờ nóng quá mà "phù phù phù phù".

"Phun nó ra đi." Chu Viễn đưa tay đón.     Khưu Bạch nhanh chóng nhai mấy cái rồi nuốt xuống ngon lành, cười cười với Chu Viễn, "Thật ngon."     Chu Viễn bất lực liếc nhìn cậu một cái, lôi cậu đi rửa tay.          Trên TV đang phát chương trình Xuân Vãn, tiếng cười quen thuộc Phùng Củng* vang lên: "Ha! Các bạn khán giả, tôi nhớ các bạn quá đi!"

(*) Gốc là 馮鞏 - Féng Gǒng     "Bà nội, năm mới chúc bà thân thể khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi!" Khưu Bạch là người đầu tiên nói lời chúc.        Ba người nâng ly, Khưu Bạch và bà nội Chu đều uống rượu, còn trong ly của Chu Viễn là nước trái cây.         Chu Viễn nói: "Bà ơi, cảm ơn bà đã vất vả." Anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng có thể từ ánh mắt anh nhìn bà nội Chu có thể thấy được sự yêu thương cùng cảm kích.     "Tốt! Tốt!" Bà nội Chu nở nụ cười hiền lành, móc trong túi ra hai bao lì xì, "Đến đến đến, tiền mừng tuổi đây."      Cậu vui vẻ nhận lấy phong bao lì xì bỏ vào túi, Khưu Bạch lại nhìn Chu Viễn, chớp chớp đôi mắt to.    

Hiểu được ám chỉ của Khưu Bạch, Chu Viễn cười, nhỏ giọng nói: "Lát nữa sẽ cho em, không thiếu đâu."          Khưu Bạch gắp thêm một bao sủi cảo bỏ vào miệng, vừa ăn vừa thích thú coi tiểu phẩm, đột nhiên "A" một tiếng.        Chu Viễn và bà nội Chu đều nhìn cậu.         Khưu Bạch bụm răng phun một đồng tiền xu ra, rơi trên mặt bàn phát ra vài tiếng lẻng kẻng.       "Tiểu Bạch ăn trúng tiền rồi, năm tới nhất định giàu to!" Bà nội Chu cười đến nỗi mắt híp thành một đường.     "Bà nội bọc nhiều đồng xu không ạ?"

Bà nội cười nói: "Bà chỉ bọc có một cái thôi!"     "Vậy là do vận khí con tốt rồi!" Vai Khưu Bạch đụng đụng Chu Viễn, nháy nháy mắt nói: "Anh không ăn trúng rồi, em sẽ chia cho anh một nửa may mắn của em."         Chu Viễn gắp một cái móng giò bỏ vào chén Khưu Bạch, "Ừm."         Người một nhà vừa xem Xuân Vãn vừa ăn cơm, hoà thuận vui vẻ.          Mãi đến tận nửa đêm, bà nội Chu không chịu được nữa nên đi ngủ trước.          Chu Viễn cũng kéo Khưu Bạch về phòng ngủ.          "Anh gấp cái gì vậy, còn chưa xem tấu nói xong mà." Khưu Bạch lấy một quả nho nhét vào miệng Chu Viễn, "Chờ một lát đi, em muốn thức đêm 30 để đón giao thừa mà."

Chu Viễn trực tiếp bế người lên, "Cứ về phòng đi, yên tâm, sẽ không để em ngủ."                Khưu Bạch: "..." Đồ lưu manh!

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên bốn phía, xuyên qua lớp kính mờ, mơ hồ có thể thấy một bóng người đang dựa vào, kèm theo tiếng rên rỉ bị kiềm nén.      Người đứng là Chu Viễn, anh nhìn xuống cái đầu đen đang vùi dưới đáy quần của mình, ánh mắt bình tĩnh tràn đầy dục vọng điên cuồng.        Dương cụ cứng ngắc được bao bọc trong khoang miệng nóng ấm, từng thớ thịt đều đang kêu gào muốn sâu hơn.     Chu Viễn dùng bàn tay giữ gáy Khưu Bạch, đẩy hạ thể của anh về phía trước. Lông mu đen và rậm rạp dính chặt vào mặt Khưu Bái, ngứa ngáy khó chịu. Mùi hormone nồng đậm thuộc về Chu Viễn xâm nhập vào mũi Khưu Bạch, làm dương vật của cậu cứng đến chảy nước.     Khưu Bạch phun "gã bự con" trong miệng ra, ngậm lấy hai cái túi nặng trĩu bên dưới, liếm láp những nếp nhăn nheo trên hai hòn dái.       Chu Viễn được liếm thoải mái, vươn tay xoa xoa tóc cậu, giọng khàn nói: "Ngoan."       Được khích lệ, Khưu Bạch càng ra sức hầu hạ, cậu quá yêu thích thứ này, liếm láp thẳng tắp từ dưới lên trên như ăn kem. Sau đó ngậm lấy cái quy đầu to tròn, đỏ tươi, dùng đầu lưỡi chọc chọc vào cái miệng nhỏ nhắn ở phía trên rồi cuốn lấy thứ chất lỏng mằn mặn tiết ra vào trong miệng, dường như cậu ăn không đủ mà ra sức hút, phát ra tiếng nước dâm đãng.     “Tê.” Chu Viễn hít nhẹ một hơi, vỗ vỗ đầu Khưu Bạch, rút ​​dương vật ra.          Khưu Bạch ngẩng khuôn mặt ửng hồng lên nhìn anh, đôi mắt ngấn nước khiến bụng dưới Chu Viễn căng thẳng. Anh đi ra ngoài, hất cằm lên, "Vào phòng ngủ."       Khưu Bạch định đứng lên, nhưng khi đảo mắt, trong đầu cậu nảy ra một ý xấu, cậu đổi thành bò ra ngoài.       Sàn phòng ngủ trải một tấm thảm mềm mại, cậu cố ý đung đưa mông lúc bò, quay đầu nhìn người đàn ông im lặng phía sau, lông mày cùng ánh mắt đều là vẻ khiêu khích quyến rũ.     Hai mắt Chu Viễn nặng nề, khóe môi cong lên ý cười, đi tới đá nhẹ vào cái mông trắng nõn mập mạp kia, giọng điệu vừa đùa vừa nguy hiểm, "Câu ta*?"          (*) Từ đây là vào cuộc chơi rồi nên mình sẽ đổi xưng hô nha 

Khưu Bạch không tự chủ run lên, vừa hưng phấn vừa sốt sắng. Cậu đã lâu không cosplay chủ - nô với Chu Viễn rồi, bởi vì Chu Viễn không yêu cầu, cậu cũng không tiện chủ động.        Lúc ăn cơm tối cậu có uống hai ly rượu, có hơi say, ra sức câu dẫn Chu Viễn.     Cậu không biết là, không phải Chu Viễn không muốn, mà là biết khắc chế.     Theo tuổi tác ngày càng tăng và những việc từng trải qua, Chu Viễn không còn như thời điểm hai mươi mấy tuổi ngây ngô dễ tức giận nữa, cũng không còn viết hết thảy ý nghĩ dục vọng lên mặt. Khí chất của anh càng nội liễm trầm tĩnh, từ ngoài nhìn vào như một ngọn núi thâm trầm, không ai có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong.      Đương nhiên, có một người luôn có thể dễ dàng đâm thủng lớp ngụy trang này của Chu Viễn, nhất cử nhất động của cậu đối với Chu Viễn đều là thuốc phiện trí mạng, huống chi là ý câu dẫn rõ như ban ngày như vậy.         Dục vọng khổ sở ngột ngạt chỉ vì một ánh mắt đã như quân lính tan rã, hầu kết Chu Viễn động đậy, nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt ra, trong con ngươi đen láy không còn ôn nhu, thay vào đó là dục vọng khống chế cùng bạo ngược mãnh liệt.       Anh chiếm hữu mà nâng cằm Khưu Bạch lên, giọng nói khàn khàn, "Chó con, đi chọn cái roi em thích đi."      Có một cánh cửa bí mật trong phòng ngủ, khi đẩy nó ra sẽ thấy được một cái kệ chứa đầy roi, tay vỗ và dây thừng bằng các vật liệu và hình dạng khác nhau.         Khưu Bạch chọn một chiếc roi mềm bằng da rắn màu trắng và một sợi dây thừng màu đen móc với vòng cổ, dùng miệng lấy nó ra.     Người đàn ông trong phòng ngủ đã thay quần áo, thân trên là áo phông cổ tròn màu đen, thân dưới là quần tây vải lanh màu xám. Ngồi trên ghế sô pha, đôi chân dài của anh tùy ý dang rộng ra, chân trần giẫm lên thảm, ống quần dài rũ xuống che nửa mu bàn chân gân cốt rõ ràng.       Nương theo ngọn đèn ngủ mờ ảo, nửa khuôn mặt ẩn hiện đan xen trong ánh sáng và bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường viền của xương lông mày cao sâu và phần gồ trên sống mũi cao thẳng của anh.        Khưu Bạch chỉ cảm thấy tim mình như thắt lại, và một cơn đau nhói không rõ từ đáy lòng dâng lên.          Cậu ngây người nhìn, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, "Lại đây."          Khưu Bạch ngậm đồ bò qua, quỳ giữa hai chân Chu Viễn, hai mắt sáng ngời.         Chu Viễn cầm dây dắt chó lên đánh giá, khẽ cười, "Muốn ta dắt em đi?"          Khưu Bạch gật đầu, thật ra cậu không có muốn gì hết, chẳng qua cảm thấy làm như vậy Chu Viễn sẽ vui vẻ, nên mới chọn cái này.    

"Chó ngoan." Chu Viễn xác thực rất sung sướng, vỗ đầu cậu khen thưởng, tròng vòng cổ vào chỗ cậu, dẫn cậu đi tới cửa sổ sát đất.     Cửa sổ sát đất rất lớn, không kéo rèm cửa sổ, có thể nhìn thấy đèn đuốc sặc sỡ ở cao tầng xa xa, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng phản chiếu của cậu trên kính.        Tứ chi chạm đất, cả người trần trụi, trên cổ đeo "dây xích chó".         Khưu Bạch mím mím môi, xấu hổ cúi thấp đầu, cho nên cậu không nhìn thấy người đàn ông phía sau giơ roi lên.          Một tiếng "ba" vang lên trầm thấp, Khưu Bạch bị đau kêu thành tiếng.         "Ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng dâm đãng của em đi." Chu Viễn ra lệnh.           Khưu Bạch chậm chạp ngẩng đầu nhìn thân ảnh mình trong tấm kính cửa sổ sát đất, cậu nghĩ vẻ mặt mình sẽ là thống khổ khi bị đánh, nhưng kinh ngạc phát hiện không phải vậy, quang ảnh vặn vẹo trên cửa kính cũng không giấu được thần sắc dâm dật tràn ngập tình dục trên mặt cậu.         Cậu cong mông lên, dương vật phía dưới đã ngẩng cao đầu, kề sát bụng dưới, dâm thủy từ mã mắt chảy ra, cọ cọ trên vùng da bụng để lại vệt nước sáng loáng.       Chu Viễn siết chặt cán roi, khẽ di chuyển cổ tay, đầu roi mềm mại lướt qua khe hở giữa hai bờ mông đầy đặn, chạm vào lỗ thịt ẩn hiện bên trong.     Lạnh, ngứa và trống rỗng, Khưu Bạch sốt ruột xoắn xuýt, muốn roi cọ xát nhiều hơn.     Một giây sau cậu chưa chuẩn bị kịp đã bị đánh một cái, trên lưng cậu có hai vết roi đỏ tươi, một bên trái và một bên phải, đối xứng và đẹp mắt.     Cảnh tượng rực rỡ kích thích mắt Chu Viễn đỏ lên, hô hấp dồn dập, đáy quần phồng lên cao, độn cái quần thành một cái túi lớn.     Nghe tiếng thở dốc động tình của Chu Viễn, đáy lòng Khưu Bạch dâng lên rất nhiều bong bóng nhỏ(?). Cảm giác đau rát khi bị quất mạnh dần biến mất, khoái cảm dâng trào lũ lượt kéo đến.     Lỗ nhỏ không ngừng co rút, kêu gào muốn được lấp đầy.          Trong cổ họng Khưu Bạch tràn ra tiếng rên rỉ, mông khẽ đung đưa, ánh đèn hắt lên.     Chu Viễn nhấc chân chạm vào đũng quần của Khưu Bạch, quả nhiên cọ ra một đống nước.     "Hừ ưm..." Khưu Bạch cắn chặt môi dưới, khẽ gọi: "Chủ nhân."

"Ừm." Chu Viễn như có như không nhấn dương vật đã cứng của Khưu Bạch, "Muốn cái gì thì nói."        "A... Muốn..." Khưu Bạch chuyển động bụng dưới, ma sát dương vật với mu bàn chân của chủ nhân, "Muốn chủ nhân dùng con cặc bự chịch em... Lấp đầy em..."      Người đàn ông cười nhạo một tiếng, mắng "Đồ đĩ thõa". Anh nắm chặt dây thừng rồi xoay người Khưu Bạch lại, ấn đầu cậu vào giữa đũng quần căng phồng của mình.     "Làm tốt sẽ đụ em."       Khưu Bạch dùng hàm răng mở lưng quần ra, cắn ống quần kéo xuống, thứ hung tợn kia bất ngờ nhảy ra, giương nanh múa vuốt khoe khoang vốn liếng của mình.   


Khưu Bạch liếm lên, giống như đang ăn kẹo mút, liếm láp con cặc của anh cho đến khi nó ướt át và bóng nhẫy, sau đó mới háo hức ngước nhìn Chu Viễn.      Chu Viễn đã sớm cứng đến đau từ lâu, anh kéo Khưu Bạch lên, ấn vào cửa sổ, hướng cái lỗ ẩm ướt và mềm mại kia thẳng lưng tiến vào. "Ha a..." Khưu Bạch rên rỉ.       Lỗ đít nhỏ bé khát khao cuối cùng cũng được lấp đầy, từng lớp thịt đang tranh nhau quấn lấy con cặc của Chu Viễn, Khưu Bạch sướng đến nỗi hai chân đều đang run rẩy.     Người đàn ông phi nước đại mà dập mạnh sau lưng cậu, Khưu Bạch ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.          Hai đầu vú áp vào tấm kính lạnh lẽo, nhanh chóng dựng đứng lên. Ngoài cửa sổ có nhiều nhà cao tầng và ánh đèn rực rỡ, tạo cho cậu ảo giác rằng mình bị bại lộ ở bên ngoài và có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào. Khưu Bạch mắc cỡ, cố gắng giãy dụa muốn đến giường.     “Đừng nhúc nhích.” Chu Viễn nhéo thắt lưng giữ chặt cậu, dương vật nóng bỏng dày dài xuyên qua cúc huyệt của Khưu Bạch, đóng đinh cậu ở trước người.     Cái lỗ thịt sưng tấy lên, khi con cặc đâm vào rút ra thì dịch ruột và chất dâm chảy ra thành một vòng bọt trắng dày đặc, chất thành đống bên ngoài, dâm đãng đến đáng thương.         Khưu Bạch sướng điên không nói nên lời, chỉ có thể nghẹn ngào kêu rên.        Chu Viễn nâng cổ tay lên nhìn thời gian, cúi đầu cắn lỗ tai Khưu Bạch, "Mười một giờ rưỡi rồi, anh từ năm nay đụ em đến năm sau, nhé?"                "A. . . Được. . ."

Hơi thở của người đàn ông vẫn còn mùi nước cam, Khưu Bạch cảm thấy choáng váng như đắm chìm trong biển nước cam, chập trùng lên xuống không biết đất liền là nơi đâu.     Chu Viễn vươn tay tới trước ngực Khưu Bạch, nhào nặn cặp vú nhỏ của cậu, con cặc sưng tấy thì không ngừng nghỉ một giây chen chúc trong hành lang nóng ấm.         Cả người Khưu Bạch nằm nhoài trên tấm kính, dương vật bị kẹp giữa cửa sổ và bụng, nước chảy ròng ròng vô cùng đáng thương.     Tiếng pháo nổ bùm bùm bên ngoài bỗng lớn hơn, pháo hoa đủ loại màu sắc lần lượt nổ tung trên bầu trời đêm, cả thành phố thoáng chốc chìm trong tiếng pháo hoa nghìn sắc.     Pháo hoa lộng lẫy phản chiếu trong con ngươi tan rã của Khưu Bạch, cậu nuốt tiếng rên rỉ xuống, ấp úng nói: "Viễn ca, Tết rồi, năm mới, em yêu anh."    

Chu Viễn ngẩng đầu nhìn ánh sáng rực rỡ trên bầu trời, cúi đầu hôn lên những vết roi loá mắt trên lưng Khưu Bạch, câu môi cười cười.

"Ừm, năm mới vui vẻ."   

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Các bé cưng năm mới vui vẻ! Năm mới hi vọng tôi có thể viết ra câu chuyện càng đẹp đẽ để mọi người cùng đọc!