Chu Viễn chọn thời gian đi thị trấn tìm giáo viên cấp ba của anh, và nhận được câu trả lời là thực sự có một số học viện nghệ thuật trong nước, chẳng hạn như Học viện Mỹ thuật Tứ Xuyên và Học viện Thủ công và Nghệ thuật Bắc Kinh, nhưng sau đó vì việc hủy bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng dừng tuyển sinh.
Khưu Bạch sau khi biết được thì mừng rỡ tới nhảy cao ba thước, chỉ cần có Học viện Mỹ thuật, sau khi khôi phục thi tuyển đại học thì nhất định sẽ tuyển sinh lại. Hơn nữa, cậu từng nghe nói về Học viện Thủ công và Nghệ thuật Bắc Kinh, đó là tiền thân của Học viện Mỹ thuật Thanh Đại, quả thực là ước mơ của tất cả sinh viên mỹ thuật!
Không ngờ xuyên tới đây, không chỉ có thể nhặt được ông xã còn có thể hoàn thành giấc mộng của mình!
Khưu Bạch cuối cùng cũng không cần nai lưng học thuộc mấy công thức làm đầu óc người ta trở nên mơ màng nữa, cảm thấy cả người đều được thăng hoa.
Chu Viễn mang cậu đi lên thị trấn mua bút vẽ và thuốc màu, kết quả xã Cung Tiêu lại không có mấy thứ này. Hai người không thể làm gì hơn mà đi đến cửa hàng bách hoá ở tỉnh thành, mới có thể mua đủ đồ cần mua.
Đã lâu không chạm vào cọ vẽ, Khưu Bạch có chút ngượng tay, do dự hồi lâu trước bàn vẽ cũng chưa đặt cọ xuống.
Cậu nhìn màn đêm bên ngoài và vầng trăng treo cao trên trời, trong đầu nảy lên một ý nghĩ. Vì vậy nói với Chu Viễn: "Viễn ca, em muốn vẽ một bức tranh, chúng ta ra ngoài lấy cảm hứng đi."
Chu Viễn đặt bút viết đề xuống, "Vẽ cái gì mà phải buổi tối ra ngoài tìm linh cảm?"
"Mỹ nhân xuất dục đồ*."
*美人出浴图
Bây giờ là tháng Tám, trời nóng như thiêu đốt, hai người họ mồ hôi nhễ nhại khi đi bộ ra sông từ nhà. Nhìn mặt nước sông lấp lánh, Khưu Bạch như được thổi một làn gió mát từ cơ thể đến trái tim.
Cậu rất muốn xuống nước chơi, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, cậu lại kìm lòng, vỗ vỗ vai Chu Viễn nói: "Anh xuống tắm đi rồi cho em xem."
Chu Viễn kinh ngạc chỉ mình hỏi lại: "Anh? Tắm cho em xem?"
Khưu Bạch nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, anh như vậy cũng xem là vì nghệ thuật hiến thân, người lớn rồi đừng nhăn nhó mà"
Chu Viễn nhướng mày, liếm liếm chân răng, khóe miệng gợi lên một nụ cười khó hiểu, "Được."
Anh bắt đầu cởi quần áo, hai tay bắt chéo nắm vạt áo, sau đó vén lên kéo áo qua đầu. Người đàn ông di chuyển rất chậm, những đường cơ đẹp đẽ căng phồng trên cánh tay và vai, Khưu Bạch nhìn mà khát nước, theo bản năng nuốt nước bọt một cái.
Chu Viễn ném áo xuống cỏ, tiếp tục cởi quần. Anh nhìn chằm chằm Khưu Bạch, ngón tay thản nhiên kéo dây thừng trên quần ra, sau đó dùng chân trái giẫm lên ống quần phải, cởi quần ra rồi đá sang một bên.
Lúc này trên người anh chỉ còn sót lại một chiếc quần đùi, mơ hồ có thể nhìn thấy vật khổng lồ đang ngủ yên giữa đũng quần. Anh chỉ đứng đó, dựa vào vầng trăng trắng sáng tròn vạnh, đôi mắt hẹp dài sáng lên một cách đáng sợ.
Khưu Bạch liếc nhìn cơ thể cường tráng và khỏe mạnh của Chu Viễn, cảm thấy một luồng hormone khêu gợi đang nhấn chìm cậu. Hô hấp dần trở nên nặng nề hơn, cậu liếm liếm môi, đối diện với đôi mắt đen kịt của Chu Viễn một thoáng, linh hồn loáng cái đã bị câu đi.
Chu Viễn hài lòng nhìn vẻ mặt si mê của Khưu Bạch, hiển nhiên anh biết rất rõ thân thể của mình hấp dẫn như thế nào đối với bé u mê này. Khẽ cười, anh quay người nhảy xuống sông, làm tung toé nước lên, sau lại không thấy bóng người đâu.
Khưu Bạch vẻ mặt sững sờ vẫn chưa phản ứng kịp, chồng cậu đâu rồi? Chồng yêu cao to đẹp trai của cậu đâu rồi? !
Sau khoảng nửa phút, trên sông cách đó không xa đột nhiên có động tĩnh.
Tiếng nước vang lên, mái tóc đen, thân thể ướt át, giọt nước lăn xuống, phản chiếu ánh trăng.
Những gợn sóng lăn tăn từng lớp từng lớp, làm ảo ảnh mặt trăng trên mặt nước hoảng hốt tản đi, khiến người trên bờ sững sờ.
Cũng giống như đêm đó một năm trước, Khưu Bạch sững người tại chỗ, ngơ ngác nhìn người đàn ông ngông cuồng cách đó không xa, không hiểu sao sống mũi lại chua xót.
Người đàn ông ở dưới nước đưa tay lên vuốt đám tóc rũ trên trán ra sau đầu, sau đó quay lại nhìn Khưu Bạch, khẽ mỉm cười ngoắc ngoắc tay.
"Lại đây."
Âm thanh từ tính truyền vào tai Khưu Bạch cùng với tiếng ve sầu bên bãi cỏ, cậu bình tĩnh lại và hít một hơi. Chạy vài bước về hướng Chu Viễn rồi nhảy xuống.
Chu Viễn vững vàng đỡ lấy cậu, nâng cái mông lên, cười nói: "Chìm xuống rồi."
Khưu Bạch vùi mặt vào hõm cổ anh dụi dụi, dùng hai tay ôm lấy vai người đàn ông, hai chân vòng qua quấn chặt eo anh.
"Sao vậy?" Chu Viễn đưa tay nâng cằm cậu lên, liền nhìn thấy một đôi mắt ướt nhẹp.
"Không vui?"
Khưu Bạch buồn buồn nói: "Không phải, em chỉ nghĩ thời gian trôi nhanh quá, em đã ở đây một năm rồi."
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa ngập nước và ánh trăng nhìn Chu Viễn, "Em yêu anh cũng đã một năm rồi."
Chu Viễn hôn cậu, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
"Em sẽ yêu anh rất lâu, mười năm, năm mươi năm, một trăm năm, chỉ cần anh còn sống, em sẽ luôn yêu anh."
Nghe được những lời này, trong lòng Chu Viễn đều là bong bóng ngọt ngào, hai mắt cong thành hình bán nguyệt xinh đẹp.
"Sao hôm nay miệng lại ngọt thế?"
Khưu Bạch cười híp mắt, "Thưởng cho anh vì đã cống hiến hết mình cho nghệ thuật."
*Dưới đây hai người đang cosplay nên mình đổi xưng hô xíu nha ^^
"Vậy tôi đã cống hiến hết mình cho nghệ thuật." Tay Chu Viễn đang nâng mông Khưu Bạch ám muội mà nắn bóp hai viên thịt mềm mại một cách đầy ái tình.
"Nghệ thuật gia có phải cũng nên hiến thân cho tôi không?"
Khưu Bạch ậm ừ, sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo giảo hoạt. Ngón tay mảnh khảnh gõ vào khuôn ngực rắn chắc của anh, con ngươi lưu chuyển, trong mắt lóe lên tia sáng, "Muốn 'làm' nghệ thuật gia không dễ như vậy đâu, nếu anh muốn thì phải làm tôi vừa lòng."
Cổ họng Chu Viễn tràn ra tiếng cười trầm thấp, hơi thở phun lên cổ cậu, "Có khi nào tôi không hầu hạ ngài thoải mái không, hử?"
Một tay anh đỡ mông thanh niên, một tay khác thuận theo vòng eo gầy nhỏ lần lên trên. Lòng bàn tay man mát nhiều vết chai, đi tới đâu đều tê dại ngứa ran, cuối cùng dừng lại ở trước ngực. Nơi đó có đôi núm vú màu sắc khéo léo bởi vì bị lạnh mà dựng lên, làm chiếc áo phồng lên. Cách lớp vải mỏng thấm nước, bị Chu Viễn không nhẹ không nặng mà cọ sát.
Khưu Bạch bị cọ đến mức cả người mềm nhũn, hơi ngẩng đầu lên thoải mái rên rỉ.
Chu Viễn buông cậu ra để cậu đứng trong làn nước, vừa cởi quần áo cho cậu vừa hôn. Lòng bàn tay lướt nhẹ trên làn da trần trụi, xúc cảm trắng mịn tựa tơ lụa, khiến Chu Viễn thích đến không rời tay được.
Khưu Bạch bị anh sờ đến nỗi đứng không vững, cả người run rẩy, dục vọng trong máu đều bị nhen nhóm lên. Cậu giơ tay ôm lấy cổ Chu Viễn, nhấc một chân lên khoát bên eo người đàn ông, hơi thở bất ổn mà nói: "Mau đến."
Chu Viễn không làm theo ý cậu muốn, mặc cho Khưu Bạch cọ cọ trên người mình vẫn không chịu thỏa mãn cậu. Chỉ hơi cúi đầu gặm cắn cần cổ mềm mềm của cậu, đồng thời đưa tay đến mông cậu, khi thì xoa eo, khi thì chạm lướt qua miệng huyệt nhạy cảm ở khe mông. Ngay lập tức tăng thêm cơn đói khát mãnh liệt từ dục vọng.
"A ưm..." Khưu Bạch nghiêng cổ để người đàn ông liếm cắn dễ dàng hơn, cảm giác ngứa nhẹ từ mạch máu sau gáy lan ra khắp cơ thể, con cặc dựng đứng trước mắt chọc vào bụng hai người, lỗ dâm giấu trong khe mông cũng bắt đầu không tự chủ mà co rút lại. Cậu quá nhạy cảm, loại chuyện này luôn bại trước Chu Viễn.
Vì thế chỉ có thể kinh hãi khẩn cầu, "Anh ơi, không chịu nổi, chịch em đi mà."
Chu Viễn nhếch môi, cười vừa ôn nhu vừa yêu nghiệt, "Tôi làm tốt không? Ngài nghệ thuật gia."
Giọng nói hơi khàn khàn đầy vẻ trêu tức lọt vào tai Khưu Bạch, khiến lòng cậu run lên, giống như quả táo nơi vườn địa đàng, dụ dỗ Khưu Bạch rơi xuống vực sâu dục vọng.
"Tốt, anh làm tốt lắm, nếu có thể địt em sẽ càng tốt hơn." Khưu Bạch như một con chó con, dựa trên hõm cổ Chu Viễn rầm rì, "Anh ơi, ông xã, papa, xin anh mà, em muốn nó."
Chu Viễn không nhịn được dở khóc dở cười nhìn bộ dáng vừa đáng thương vừa ủ rũ như chó con này, "Đừng vội, còn phải mở rộng nữa."
Đưa ngón tay vào trong cái động nhỏ, Chu Viễn phát hiện nơi đó đã bị nước dâm tự tiết ra làm cho trơn ướt, anh thọc vào, dựa vào sự trơn trượt này mà thuận lợi đâm sâu. Tầng tầng lớp lớp thịt huyệt bên trong đã khao khát khó nhịn từ lâu nhanh chóng quấn chặt lấy ngón tay Chu Viễn, Khưu Bạch cũng thoải mái nheo mắt lại, cảm giác được lấp đầy thật sự làm người hạnh phúc.