Cuối cùng Khưu Bạch phải ngăn Chu Viễn lại, không cho anh ăn hết bát mì lạnh kia vào bụng.
Hai người đi trên tuyết, bước chân Chu Viễn vừa lớn vừa nhanh. Khưu Bạch chỉ có thể chạy chậm đuổi theo, mệt đến thở hồng hộc.
Len lén nhìn qua một cái, lại nhìn qua một cái nữa. Khưu Bạch thầm rùng mình, thật hung dữ a, có vẻ anh ấy rất tức giận.
Chỉ thấy Chu Viễn nghiêm mặt, đôi mày đen rậm rạp nhíu chặt vào nhau, tạo thành một cái khe rãnh sâu lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt, xương hàm kéo căng thành một đường vòng cung sắc bén. Anh nhìn thẳng về phía trước, một ánh mắt cũng không cho Khưu Bạch, trong con ngươi tràn đầy u ám.
Khưu Bạch lúng túng, hình như cậu phải nhanh chóng giải thích một chút, nếu không mông của cậu sẽ ăn khổ mất.
Cậu ở trong lòng cân nhắc tìm từ một chút mới mở miệng, "Cái kia... Viễn ca, em..."
"Im miệng." Chu Viễn đánh gãy lời cậu muốn nói, liếc xéo cậu một cái, "Gió đầy bụng*."
*Bản gốc là "灌一肚子风"
Khưu Bạch sửng sốt, sau đó cười trộm, tức giận đến mấy cũng vẫn quan tâm đến mình, anh ấy nhất định là yêu mình yêu đến chết đi sống lại. Ôi, sự quyến rũ không thể ngăn cản của tôi!
Chu Viễn liếc nhìn biểu hiện nhỏ của Khưu Bạch, trong nháy mắt đoán được cậu đang nghĩ gì. Hừ, cho em cười một lát, về nhà không đụ cho cái mông em nở hoa, anh sẽ không gọi là Chu Viễn.
Bọn họ đi bộ một lúc, Khưu Bạch nhận ra đây là đường đến nhà ga, vậy là anh ấy định về nhà?
Theo quán tính mà nhìn đến ba lô sau lưng Chu Viễn, ba lô ban đầu căng phồng bây giờ đã xẹp xuống.
"Viễn ca! Anh đều bán hết rồi!" Khưu Bạch nhỏ giọng kinh ngạc hỏi.
Chu Viễn mặc kệ cậu, nhưng anh đang thầm nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ mới phát hiện! Em ấy vậy mà bây giờ mới phát hiện! Xem ra là chơi với đám nữ nhân kia vui vẻ đến quên cả trời đất rồi!
Chu Viễn tức giận muốn nổ tung, hung hăng mài răng, trong lòng nghĩ cách lúc trở lại làm sao để xử lý thằng nhóc này.
Ngồi trên xe bò về nhà, Khưu Bạch không ngừng nhìn vào mặt Chu Viễn, tự hỏi có phải là ảo giác của mình không, thoạt nhìn Chu Viễn càng tức giận hơn thì phải.
Về đến nhà cũng đã là buổi chiều, bà nội Chu đang quét tuyết ngoài sân.
Chu Viễn thấy vậy vội vàng chạy tới, cầm lấy cây chổi từ tay bà nội, cởi ba lô nhét vào tay Khưu Bạch, nói: "Vào nhà đi, con quét."
Bà nội Chu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cháu trai, biết anh đây là đang không vui, lại nhìn Khưu Bạch đang méo miệng có chút oan ức bên cạnh. Bà rất ngạc nhiên vì hai đứa nhỏ này luôn thân thiết với nhau, vậy mà đi một chuyến trở về lại náo loạn giận dỗi rồi.
Bà lôi kéo tay Khưu Bạch vào nhà hỏi: "Sao vậy, hai đứa cãi nhau à?"
Khưu Bạch ánh mắt mờ mịt, "Không có cãi nhau đâu ạ."
"Vậy thì chuyện gì? Nói cho bà nội, Viễn ca nhi sao lại tức giận rồi?"
Khưu Bạch nói: "Anh ấy tức giận khi thấy con nói chuyện với một vài cô gái. Không sao đâu, con sẽ dỗ anh ấy."
Bà nội Chu nghe vậy rất bất đắc dĩ, xua tay, "Đây là di truyền của mấy người nhà họ Chu, tâm nhỏ, máu ghen lớn."
Khưu Bạch mím chặt môi để không cười ra tiếng, vỗ vỗ tay bà nội, "Không sao không sao, con là người rộng lượng, con sẽ dỗ anh ấy."
"Con ngoan, gặp được con là phúc khí của nó."
Chu Viễn dọn dẹp sân xong rồi bước vào nhà, nhìn thấy Khưu Bạch đang ngồi đếm tiền, cười tươi một bộ đầy mặt tham tài, cảnh tượng này khiến lòng anh mềm nhũn. Nhưng sau đó anh nhớ lại bộ dáng nói chuyện với các cô gái khác lúc anh không có ở trong quán ăn của cậu, trong lòng lại nổi lửa.
Khưu Bạch thấy anh vào nhà liền đặt tiền xuống, tiến đến gần, "Anh, anh đoán xem bán được bao nhiêu tiền?"
Chu Viễn ngửa cổ uống một ly nước, lau miệng, "Không đoán."
"Tất cả đều là tiền em cực khổ kiếm được đó, anh đoán thử đi mà " Khưu Bạch quàng tay ôm lấy cổ anh cọ cọ làm nũng.
Chu Viễn kéo tay cậu xuống, nhìn chằm chằm cậu hỏi: "Cực khổ sao? Anh thấy em rất tận hưởng mà."
Khưu Bạch nhướng mày, che mũi khoa trương hô: "Ai u, hũ dấm bị đổ à, sao lại chua thế này?"
Vừa nói vừa đẩy bả vai Chu Viễn, bỡn cợt nói: "Anh ngửi được không? Thật chua."
Chu Viễn lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, đứng dậy xuống giường.
"Hở! Anh đi đâu vậy?"
"Đun nước tắm, ăn thịt." Ngoài cửa truyền đến tiếng nói.
Khưu Bạch nhất thời hiện dấu chấm hỏi đầy đầu, tắm rửa với ăn thịt có quan hệ gì vậy?
Nhưng ngay sau đó cậu đã biết.
Cậu bị Chu Viễn động tay mấy lần liền lột sạch sành sanh từ đầu đến chân, bỏ vào thùng tắm chà xát, sau đó còn chưa lau khô lập tức bị ném vào ổ chăn.
Đợi đến khi cơ thể cường tráng của người đàn ông bao phủ lấy cậu, cậu mới bối rối nhận ra rằng anh không phải đang ăn thịt, mà là đang ăn thịt cậu.
Hai tay Khưu Bạch bị trói lại ấn ra sau đầu, hai chân bị tách ra khoác bên cái eo gầy cứng cáp của người đàn ông. Lồng ngực trắng nõn ửng hồng vì động tình, nhấp nhô lên xuống vì thở gấp.
"A. . . Nhẹ chút. . . Nhẹ chút a."
Chu Viễn hai mắt đỏ đậm, nghe thấy lời cầu xin của Khưu Bạch, không những không nhẹ đi mà còn trở nên hung tợn hơn. Khóe miệng cong lên một đường vòng cung tàn nhẫn, thân dưới dùng sức đẩy mạnh lên.
"Tại sao phải nhẹ chút? Anh thấy em sướng muốn chết mà."
Từ miệng Khưu Bạch tràn ra tiếng nức nở, nước mắt từ đuôi mắt chảy xuống, "Không được, sâu quá... Em chịu không nổi..."
Chu Viễn cười lạnh, ngữ khí có phần châm chọc, "Không chịu nổi sao?" Anh rút dương vật ra vỗ vỗ trên bụng Khưu Bạch, sau đó nắm chặt dương vật, eo hạ xuống, hung hăng nghiền ép qua tuyến tiền liệt mà đâm vào.
"A!" Khưu Bạch hét lên một tiếng cao vút, bụng dưới co giật nảy lên, dương vật từ lâu đã ngẩng cao đầu đột nhiên phun ra từng luồng dịch trắng.
Trong lúc cao trào, hậu huyệt tự nhiên co rút lại, cắn đến Chu Viễn hít một ngụm khí lạnh.
"Tê --" Chu Viễn giơ tay tát vào mông Khưu Bạch hai lần, trên da thịt non mềm của Khưu Bạch xuất hiện hai dấu tay đỏ tươi.
"Đệt! Thả lỏng chút cho anh!" Giọng nói của anh thô ráp trầm trầm, mang theo cực hạn kiềm chế.
"Lỗ dâm nãy quá chặt, cắn đau dương vật anh rồi." Chu Viễn vỗ vỗ mặt Khưu Bạch, trong mắt hiện lên dục vọng dày đặc cùng lửa giận mãnh liệt.
Ngón tay thon dài véo véo vành tai nhỏ nhắn hồng hào của cậu, lại lướt qua khuôn mặt, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng hào, dùng lực vuốt ve.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng và đầy nước mắt của Khưu Bạch, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo lời cảnh cáo không nên xem nhẹ, "Khưu Bạch, đôi môi này, khuôn mặt này, cả thân thể này, đều là của anh, đừng để anh thấy em cười với người khác một lần nữa."
"Không phải." Anh dừng lại một chút, bàn tay to đưa xuống nắm lấy dương vật của thanh niên, đồng thời hạ thân bất ngờ dập vào lỗ hậu của cậu.