"Ừm, em biết." Khưu Bạch câu được câu không đáp lời nam nhân.
Đưa tay sờ sờ tóc nam nhân, ánh mắt vừa mờ mịt vừa phức tạp.
Quá khứ của anh, tương lai của anh, em biết tất cả.
Nhưng đó là cốt truyện gốc trong sách, bây giờ phần quan trọng nhất đã bị sửa đổi, cốt truyện đang đi theo một hướng không thể đoán trước được.
Nhưng chính vì như thế nên gần đây cậu luôn hoảng loạn. Sự tồn tại của Tô Cẩm như cái gai đâm vào tim cậu, thỉnh thoảng lại nhảy ra, khiến người cảm thấy phiền toái vô cùng.
Kỳ thực cậu không phải là người có thể bày mưu tính kế, tranh giành với người khác. Dù ở đâu hay hoàn cảnh như thế nào, cậu vẫn thích có thể tìm được một tổ ấm thích hợp cho bản thân, rồi uể oải nằm xuống và sống cuộc đời nhỏ bé của riêng mình.
Người xung quanh đến rồi đi, dù là người nhà hay bạn bè, cậu từ trước tới nay cũng sẽ không níu giữ lại.
Nhưng chỉ có Chu Viễn, người đàn ông mà cậu vừa gặp đã yêu, cậu khó có thể kiềm chế được bản thân mình, chưa kể đến anh còn có khuôn mặt khá giống anh trai cậu, cho cậu cảm giác an toàn duy nhất tại thế giới xa lạ này.
Khưu Bạch giống như hạt giống không có gốc, ngay từ đầu đã được gieo trồng trên đất của Chu Viễn, rút lấy dưỡng chất, nỗ lực sinh trưởng.
Nếu xa anh, cậu không sống nổi.
Cho nên cậu muốn gắt gao nắm chặt trong tay, hoà vào máu thịt của mình.
Nhưng bây giờ cậu phải trở về Hải Thành, cậu có linh cảm, trong khoảng thời gian cậu không ở đây, Tô Cẩm nhất định sẽ làm chút động tác nhỏ gì đó, trong lòng cảm thấy bất an.
Khưu Bạch nhăn chặt mày, khóe miệng mím chặt thành một đường, cảm giác này làm cho cậu càng ngày càng hoảng loạn.
Chu Viễn nắm lấy bàn tay cậu vòng qua ngực của mình, hỏi: "Sao vậy?"
Đưa tay vuốt vuốt chỗ mi tâm nhăn lại của thanh niên, "Em có chuyện gì cũng có thể nói với anh."
Khưu Bạch giương mắt nhìn, thấy bản thân mình nhỏ bé được phản chiếu trong đôi đồng tử đen như mực ấy, đôi mắt kia ôn nhu lại thâm tình, phảng phất có thể chấp nhận tất cả từ cậu, bao gồm bí mật cậu không cách nào nói ra được.
Như thể bị đầu độc, trong đầu cậu đột nhiên có một ý nghĩ.
Có lẽ, cậu có thể đem tất cả mọi chuyện nói cho Chu Viễn, như vậy cậu có thể cùng anh chia sẻ sự khủng hoảng sâu trong nội tâm của mình, cậu không cần phải một mình chịu đựng sự cô độc to lớn từ thế giới xa lạ mang đến nữa.
Chu Viễn nhận ra cậu đang xoắn xuýt, khẽ hôn lên môi cậu, tận lực nhẹ giọng dỗ dành: "Vô luận là chuyện gì cũng có thể nói với anh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, được không?"
"Anh sẽ tin tưởng em sao?" Khưu Bạch lầm bầm.
Chu Viễn nở nụ cười ôn nhu đến cực điểm, "Anh vĩnh viễn tin tưởng em."
Nam nhân ngày thường lạnh nhạt ít nói, đột nhiên trở nên dịu dàng đến đòi mạng. Đặc biệt là đối với Khưu Bạch, người say mê cái đẹp.
Không cần Chu Viễn nói thêm gì nữa, cậu ngây người nói, "Em đến từ... Một thế giới khác..."
Chu Viễn sớm biết Khưu Bạch có bí mật, nhưng Khưu Bạch không muốn nói nên trước đây anh không hỏi.
Mãi đến tận khi anh phát hiện Khưu Bạch mấy ngày nay cứ ngẩn người, trên mặt thỉnh thoảng lại lộ ra thần sắc bất an và mê man, anh lúc này mới muốn biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng anh không ngờ Khưu Bạch lại trả lời một đáp án khó tin như vậy.
Đồng tử Chu Viễn co rút, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất.
Từ thế giới khác?
Hoang đường, nực cười.
Nhưng chính miệng Khưu Bạch nói, cậu sẽ không lừa anh.
Khưu Bạch nhìn thấy biểu hiện của Chu Viễn thay đổi, lập tức ngậm miệng lại, thần trí cũng trở nên tỉnh táo.
Cậu đúng là không nên nói, không có người nào có thể chấp nhận việc mình chỉ là nhân vật trong một cuốn sách. Vừa nghĩ tới mình sống hai mươi mấy năm, hóa ra mọi quỹ đạo cuộc đời đều do một người khác sắp đặt, ai rồi cũng sẽ đau đớn, gục ngã, thậm chí phát điên.
Bất quá cậu chỉ nói một câu, còn tốt, còn có khả năng cứu vãn được.
"Ha ha... Em đùa anh thôi, chỉ đùa với anh thôi... Ha ha..." Khưu Bạch cười đùa, một bộ dáng "là lừa gạt anh đó."
Chỉ là cậu không biết, biểu tình của cậu trong mắt Chu Viễn có bao nhiêu giả tạo, cứng ngắc.
"Khưu Bạch." Chu Viễn trầm giọng ngắt lời cậu, "Anh nói, anh vĩnh viễn tin tưởng em."
"Chỉ cần là em nói cho anh, anh sẽ tin." Nam nhân thần sắc đặc biệt nghiêm túc.
Khưu Bạch không cười tiếp nữa, cậu có chút chột dạ, và cảm giác áy náy tội lỗi khó giải thích kia nữa.
Cúi đầu, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Em thật sự không phải là người của thế giới này."
"Thời điểm mùa hè đó, em vừa tỉnh lại đã thấy mình ở chỗ này..."
Khưu Bạch nói sơ qua sự tình một lần, cậu lựa chọn che giấu nơi này chỉ là một bộ phận của một quyển sách, chỉ nói mình từ thế giới tương lai xuyên đến đây, đồng thời biết được một ít chuyện tương lai sẽ xảy ra.
"Anh tin không?" Khưu Bạch nhéo nhéo ngón tay, có chút bất an.
Chu Viễn trầm mặc một hồi, đứng dậy rót một cốc nước nóng.
"Uống nước đi, nói đến khô cả miệng rồi."
Khưu Bạch nhận lấy, hai tay cầm thành cốc, tâm lý thoáng bình tĩnh lại.
Chu Viễn hỏi: "Cho nên nói, em cùng Khưu Bạch trước kia là hai người."
Khưu Bạch gật đầu, "Em chiếm dụng thân thể của hắn, mà trùng hợp là, chúng em lại giống nhau như đúc."
"Vậy sau khi em tỉnh lại làm sao nhớ được người nơi này?"
"Trong đầu em còn lưu lại ký ức của hắn."
"Vậy em cũng nên biết anh chứ." Chu Viễn nói. Nhưng lần thứ nhất anh và Khưu Bạch gặp nhau, Khưu Bạch còn gọi anh là ca ca, rõ ràng là nhận lầm người, em ấy không biết mình.
Khưu Bạch cũng nhớ lại chuyện này, trong lòng "hồi hộp" một chút, ấp úng muốn giải thích.
"Em... Trí nhớ của em không trọn vẹn... Có chút không nhớ rõ..." Cậu mím môi, lắp bắp nói.
Chu Viễn bất lực thở dài, lúc thường lanh lợi như vậy, sao lúc nói dối lại sơ hở trăm chỗ vậy chứ.
Anh vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, tỷ như tại sao ngay từ đầu cậu đã tránh mặt Tô Cẩm như rắn rết, lại tỷ như tại sao cậu biết được Tô Cẩm sẽ rơi xuống sông.
Coi như Khưu Bạch đến từ tương lai cũng nên biết được một vài sự kiện lớn trong lịch sử, chớ không phải là những điều tầm thường đã xảy ra ở ngôi làng phía Bắc này.
Rất rõ ràng, những chuyện này đều có liên quan đến Tô Cẩm.
Tô Cẩm...
Chu Viễn nheo mắt, ánh mắt tối tăm không rõ.
"Viễn, Viễn ca." Khưu Bạch thận trọng gọi anh, "Anh tin em không?"
Chu Viễn nhìn dáng vẻ căng thẳng của Khưu Bạch, vừa tức giận vừa buồn cười. Chút điểm khôn vặt đó còn muốn giở trò trước mặt anh, nếu anh thật sự muốn nói chuyện, có thể đã đem cậu ăn đến xượng vụn cũng không còn.
Quên đi, Khưu Bạch không muốn nói, anh cũng không ép buộc, bọn họ còn có một đời, cứ từ từ.
Đột nhiên Chu Viễn hỏi một câu rất đột ngột, "Ở thế giới cũ, em chết rồi sao?"
Khưu Bạch uống một ngụm nước ấm, "Em không biết."
"Vậy em có thể trở về hay không?" Ý thức được vấn đề này, sắc mặt Chu Viễn lập tức trở nên khó coi.
Khưu Bạch chần chừ một chút, "Có lẽ sẽ không."
Có lẽ? Chu Viễn đầu óc nổ tung, đầu ngón tay không kiềm chế được mà run rẩy, anh không muốn nghe lời nói mơ hồ như thế này!
Anh muốn Khưu Bạch xác định, khẳng định, vĩnh viễn ở bên cạnh anh!
Vừa nghĩ tới Khưu Bạch có thể sẽ rời đi, Chu Viễn cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó bóp chặt.
Khó chịu, nghẹt thở, đau đớn lũ lượt kéo đến.