Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 16




Tô Cẩm giận đùng đùng chạy về nhà, lướt qua cha mẹ mình đang ngồi trong sảnh, chào hỏi cũng không mà đi thẳng vào phòng.

"Mày đứng lại đó cho tao!" Tô Kiến Quốc gắt gao quát một tiếng.

Tô Cẩm cau mày, không nhịn được hỏi: "Cha làm sao vậy!"

"Mày còn có mặt mũi hỏi tao?" Tô Kiến Quốc sắc mặt tái xanh rống chửi, "Bản thân đã làm cái chuyện xấu xí gì mà còn không rõ sao?"

"Mày sao có thể ở trước mặt nhiều người như vậy nói mày yêu thích tên tiểu tử Chu gia kia! Mày không biết xấu hổ nhưng tao biết! Hiện tại toàn thôn người nào người nấy đều biết Tô gia ta có một đứa con gái không biết liêm sỉ, ngoan cố bám lấy một tên đàn ông! Mày thật sự vứt hết mặt mũi của nhà chúng ta!"

Bị ông mắng khiến Tô Cẩm sững sờ một lúc, sau đó là cơn tức giận điên cuồng dâng lên. Ở bên ngoài bị mất mặt, bị người chế giễu còn chưa tính, về đến nhà thì lại bị mắng? !

Não Tô Cẩm phồng đau, lớn tiếng phản bác, "Con làm cha mất mặt? Bây giờ cha hút thuốc lá, uống rượu, có quần áo mặc, thịt và điểm tâm mà cha ăn ở nhà, có cái nào mà không phải là do tiền con kiếm ra mua được? Cha ngược lại ở đây nói con làm mất thể diện của cha? Con không phải chỉ thích một người đàn ông thôi sao? Con có lỗi gì chứ!"

Tô Kiến Quốc tức giận đập mạnh tẩu thuốc xuống bàn, tức đến phát run, "Mày cho rằng mày kiếm được chút tiền thì ngon rồi à? Có thể cho lão tử dùng là được rồi à? Không có tao và mẹ mày liều sống liều chết làm việc nuôi mày, mày có thể lớn được như vậy sao? Hả?"

"Mày chỉ thích một tên đàn ông? Mày đừng tưởng rằng lúc trước mày thích tên Khưu Tri Thanh kia tao không biết, bây giờ mày còn nói thích tên Chu Viễn đó? Ai tin mày! Tao không biết mày đang đánh chủ ý gì, nhưng tao cho mày biết, Chu Viễn không được! Gia đình hắn nghèo đến một ngôi nhà tốt cũng không có, mày sống cùng hắn sẽ có cuộc sống dễ chịu hơn được sao?"

Không được! Không được! Lại là không được! Đời trước cô muốn ở bên Khưu Bạch, ông cũng nói không được, nếu không phải vậy cô cũng không cần phải chạy trốn cùng Khưu Bạch. Bây giờ cô muốn gả cho Chu Viễn, ông lại không đồng ý! Vì sao cái gì cũng không được? Tại sao vô luận cô làm gì cha cô cũng không đồng ý!

Vô số âm thanh dồn dập vang lên trong đầu của Tô Cẩm, tức giận, không cam lòng và oán hận hành hạ cô đến phát điên, khiến mặt cô trở nên đỏ bừng, những đường gân xanh trên cổ nổi lên, nói ra những lời lên án sắc nhọn mà thống khổ.

"Tại sao con làm cái gì cha cũng không thể cho, cha chỉ vì hư vinh cùng mặt mũi của người, cha chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của con! Cha chính là không quan tâm đến con!"

Tô Kiến Quốc bị lời nói của cô làm cho choáng váng, môi ngập ngừng mấy lần, nửa ngày cũng không nói được lời nào, cuối cùng nhắm mắt thở dài mệt mỏi, trong chốc lát như già đi mười tuổi.

Mẹ Tô vẫn luôn trầm mặc, bà cảm thấy như đây là lần đầu tiên nhìn thấy con gái của mình, bà nhìn Tô Cẩm với ánh mắt kỳ quái và lạ lẫm, nhìn Tô Cẩm đầy mặt dữ tợn điên cuồng, cuối cùng vội vàng hỏi một câu, "Con có còn là Tiểu Cẩm của mẹ không?"

Âm thanh run rẩy chất vấn của mẹ làm Tô Cẩm nhất thời trở nên vô lực, cô ngồi xổm xuống đất khóc, hai tay ôm chặt lấy tóc, như muốn trút mọi oan ức qua nước mắt.

Mẹ Tô chậm chạp lắc đầu, "Tiểu Cẩm bé bỏng của mẹ rất ngoan rất hiểu chuyện, ít nói hướng nội, không bao giờ cãi nhau với bố mẹ, càng hiểu nỗi khổ của bố mẹ hơn."

Bà hít sâu một hơi, "Con có thể nói cha con tính khí không tốt, cứng nhắc sĩ diện, nhưng con không thể nói cha không quan tâm con. Con nhìn những nhà khác trong thôn một chút xem, có nữ nhi nhà nào an nhàn hơn so với con, có ai mà không dậy sớm làm cơm, cho heo ăn, giặt quần áo, chỉ có con. Ngay cả khi công việc đồng áng bận rộn cũng không muốn để con ra làm giúp."

Mẹ Tô càng nói càng kích động, hai hàng lệ chảy ra từ khóe mắt đã lấm tấm nếp nhăn.

"Chúng ta chỉ có một mình con là con, lúc mẹ sinh con ra thì bị bệnh, sinh không được nữa. Cha con không có một đứa con trai để kế thừa nhưng cha con vẫn đối với con rất tốt. Ông ấy nói rằng dù con người khác tốt đến mấy cũng không bằng con của mình, ông ấy sợ con sau này phải chịu ủy khuất! Cha con làm người sĩ diện như vậy, lại vì con mà bị người ta sau lưng mắng nửa đời sau tuyệt hậu!"

"Con còn nói ông ấy không thương con, không có cha mẹ nào không thương yêu con mình cả! Thôi!" Mẹ Tô quay đầu đi, không đành lòng nhìn đứa con gái đã thay đổi đến không thể nhận ra này, "Vào trong đi, hãy suy nghĩ thật kỹ."

Tô Cẩm từ dưới đất đứng dậy, lảo đảo trở về phòng, thu mình trong chăn bông khóc nức nở.

Những gì mẹ cô nói như cái gai đâm vào tim, khiến cô đau đớn muốn than khóc. Nhưng ai biết được cô đã chán nản như thế nào? Những ngày tháng không thể chịu đựng nổi của kiếp trước, trải qua cô đơn và đau đớn như vậy, không có một giây nào mà không gặm nhấm lý trí của cô, nhưng ai có thể lắng nghe cô đây, ai có thể hiểu cho cô được đây?

Từ lúc cô trọng sinh trở về, cô liền phát thệ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ nữa. Cô muốn báo thù, những người trước kia hại cô sẽ không sống được dễ chịu. Cô muốn đứng trên kẻ khác, cô muốn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, có cuộc sống vinh hoa phú quý và một tình yêu kiên trinh, tất cả cô đều muốn!

Nhưng đến tột cùng thì vấn đề ở chỗ nào, tại sao hết thảy đều không được như ý nguyện? Cô không phải là người được thượng đế chiếu cố sao? Nếu đã cho cô cơ hội làm lại, tại sao không để cô có được những gì cô muốn! Tại sao không thể cho cô những gì cô muốn chứ!

Báo thù tra nam thất bại! Hết lần này đến lần khác tiếp cận Chu Viễn cũng thất bại! Không chỉ như thế còn chọc ra chuyện xấu hổ, khiến những người trong thôn cười nhạo cô, cha mẹ cũng không thông cảm cho cô, còn buộc cô làm những chuyện mình không thích.

Còn có, tại sao tất cả đều không giống đời trước? Chu Viễn không cứu cô từ dưới sông, dẫn đến cô không có cách nào thuận lý thành chương mà gả cho anh ta. Khưu Bạch cũng không ở nhà Lý Vượng, dẫn đến kế hoạch của cô không thành công.

Khưu Bạch? Trong đầu Tô Cẩm đột nhiên hiện lên đôi mắt đầy trào phúng và châm biếm kia, như gai độc đâm vào thẳng vào tim cô, khiến nội tạng cô bị dày vò như lửa đốt.

Những thay đổi này chắc chắn có liên quan đến Khưu Bạch, nói không chừng Chu Viễn ghét cô như vậy là do Khưu Bạch trong bóng tối xúi giục. Khưu Bạch chính là nguồn cơn trở ngại của cô, vô luận là đời trước hay đời này, hắn ta luôn là rắc rối đối với cô!

Tô Cẩm lau nước mắt trên mặt, đôi mắt trở nên nham hiểm và cố chấp.

Chỉ cần giải quyết xong Khưu Bạch, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

...

Khưu Bạch cùng Chu Viễn bận bịu đến giữa trưa, cuối cùng cũng xem như đã bán hết thịt lợn.

Còn sót lại bốn cái móng giò cùng một ít xương sườn bởi vì không có nhiều thịt, cho nên chẳng ai muốn. Ngược lại Khưu Bạch lại rất thích, vừa vặn.

Khưu Bạch nằm nhoài trên giường đếm tiền trong hộp một tấm lại một tấm, nụ cười dần trở nên sâu hơn.

Hai trăm ba mươi ba, hai trăm ba mươi ba tệ hai, hai trăm ba mươi ba tệ rưỡi!

Khưu Bạch đem một xấp tiền gõ gõ trên giường, cười híp mắt nhìn Chu Viễn nói: "Hai trăm ba mươi ba tệ năm mươi xu, hai mươi cân phiếu thịt! Phát tài nha!"

Chu Viễn nhìn vẻ mặt tiểu tham tiền của Khưu Bạch, khoé môi cong cong, "Ừm, phát tài."

Anh bế thiếu niên đặt ở trên đùi, vòng tay qua eo hôn lên chóp tai, trầm giọng hỏi: "Thích tiền lắm sao?"

Khưu Bạch trợn tròn mắt, "Phí lời, ai mà không thích tiền chứ!"

"Vậy thì đều cho em."

"Cho em?" Khưu Bạch đôi mắt hơi mở to, "Cho em làm gì? Đây là do anh bị thương mới đổi lấy được."

Chu Viễn nghiêm túc trịnh trọng: "Nhà người khác đều là vợ quản chuyện tiền nong, nhà chúng ta cũng vậy, em quản."

Khưu Bạch hài lòng với cụm "nhà chúng ta" này, cố gắng kiềm chế biểu tình để không cười ra tiếng.

"Được, vậy em đành phải bất đắc dĩ thay anh quản thôi!"

Chu Viễn thích nhất dáng vẻ ngạo kiều nhỏ nhắn của cậu, quay mặt cậu lại trao nhau một nụ hôn thật sâu, cho đến khi hôn đến không thở nổi mới buông ra. Nhìn ánh mắt dập dờn xuân tình của thanh niên, Chu Viễn duỗi ngón tay vuốt ve cánh môi ửng hồng, ánh mắt tối sầm lại.

Nhận thấy mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng không phù hợp với trẻ nhỏ, Khưu Bạch vội vàng xin khoan dung: "Viễn ca, em đói quá, ăn cơm trước đi."

Chu Viễn nháy mắt mấy cái, ánh mắt khôi phục tỉnh táo, "Anh đi làm cơm."

Chu Viễn từ nhỏ đã học làm việc nhà từ bà nội Chu, nên trù nghệ của anh không cần lo lắng.

Bốn cái móng giò chặt thành tùng khúc ninh hai giờ, lớp da đỏ au run rẩy bóng nhẫy, nước sốt trào ra khỏi đũa. Khi ăn vào miệng thấy mềm và dẻo, vị đậm đà. Nước sốt sền sệt rưới lên cơm khoai, dùng thìa trộn đều, cho vào miệng một ngụm lớn, ngon đến độ ứa nước mắt.

*Ninh: là phương pháp bỏ thực phẩm có cỡ lớn vào nhiều nước, đun sôi lăn tăn trong thời gian lâu để thực phẩm tiết nhiều chất ngọt vào nước và chín dừ. Khác với món luộc, món ninh ăn luôn cả nước lẫn cái.

Khưu Bạch ăn cho bụng tròn xoe, ợ một tiếng tựa lưng vào ghế dựa

Bà nội Chu cũng khen không dứt lời, nhưng vẫn dặn dò: "Viễn ca nhi, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, tính mạng quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Chu Viễn gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người Khưu Bạch, thấy cậu vui vẻ, trong lòng anh cảm thấy rất thoả mãn.

Ăn xong cơm trưa, Khưu Bạch nằm trên người Chu Viễn mềm nhũn như không còn xương, tận hưởng sự xoa bóp của đôi tay dày rộng mạnh mẽ kia.


"Viễn ca nhi, ngày mai chúng ta lên thị trấn đi, em muốn gửi chút nấm cho ba mẹ."

Ngày hôm qua hái nấm đầy hai sọt lớn, phơi hết trong sân. Vừa vặn lấy một chút gửi cho ba mẹ nguyên chủ, dù sao cậu cũng đã chiếm thân thể con trai của họ, cũng nên hiếu thuận cha mẹ thay nguyên chủ.

Chu Viễn không phản đối, vẫn tận tình xoa bụng cho người yêu.

Một lúc sau đột nhiên hỏi: "Móng giò ăn ngon không?"

Khưu Bạch nói: "Đương nhiên là rất ngon! Em ăn no cả bụng luôn nè!"

"Nhưng anh ăn không no."

Khưu Bạch nghi hoặc, "Sao lại ăn không no, còn dư nhiều như vậy sao anh không ăn?"

Ánh mắt Chu Viễn loé lên một vệt sáng, bàn tay thuận thế sờ xuống bụng dưới, "Anh muốn ăn cái này."

Khưu Bạch mới hiểu ra, lật người đè Chu Viễn dưới thân, hai tay chống ở hai bên mặt nam nam nhân, cong môi cười một tiếng, "Mời anh ăn thứ khác."

Chu Viễn nhìn con ngươi linh động mê người của thanh niên, cảm thấy trái tim mình đều bị câu đi mất rồi. Hầu kết lăn lăn, giọng ám ách nói, "Ăn cái gì?"

Khưu Bạch cúi đầu mổ một cái trên sống mũi cao của nam nhân.

"Cam mật."

...

Cả hai đã dành cả buổi trưa trong phòng, mãi đến tận khi mặt trời xuống núi mới dừng lại.

Cả người Khưu Bạch đều là mồ hôi nhễ nhại, như mới vừa vớt ra khỏi mặt nước. Chu Viễn vắt khăn ấm lau người cho cậu, cũng qua loa lau cho mình một chút. Sau đó vươn mình ôm thanh niên không buông tay, tình dục nơi đáy mắt còn chưa rút hết.

Anh vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Khưu Bạch, trìu mến hôn lên vầng trán đầy đặn của cậu, "Em có mệt không?"

Khưu Bạch vô lực vung vung tay, muốn nói mình không mệt, nhưng hai chân vẫn còn đang run rẩy, thậm chí còn không có sức mà ngồi dậy.

Từ lúc cậu cho anh ăn "cam mật", người này dường như bật một công tắc kỳ lạ nào đó. Không chỉ vô sự tự thông, hơn nữa còn học một biết mười mà làm đủ mọi trò, các loại tư thế.

Ngay cả cậu, một "lão tài xế" xem nhiều bộ phim "hành động", cũng không chịu nổi. Cũng may thân thể của cậu đủ dẻo dai, nếu không cũng sợ bị dằn vặt cho nát rồi.

Đương nhiên, điều đó không còn xa vời nữa.

Chu Viễn hôn một cái lên má hồng của thiếu niên, nở một nụ cười vô cùng thỏa mãn, trong mắt tràn đầy vẻ sủng nịch cùng yêu thương.

"Bé con thật ngoan."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong căn phòng đầy mùi xạ hương, ám muội dâm mỹ không thể tả.

Kết hợp với khuôn mặt đẹp trai gợi cảm đó, Khưu Bạch bị đầu độc đến nóng đầu, suýt nữa đã nhào lên rồi.

Cuối cùng, thân thể đau nhức cứu cậu, đánh vào cơ ngực cường tráng của nam nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nam yêu tinh, đừng có dụ dỗ em. Nếu anh còn tiếp tục, em sẽ tinh tẫn nhân vong mất."

Chu Viễn rất vô tội, "Rõ ràng là em dụ dỗ anh."

Khưu Bạch tức giận cắn môi người đàn ông, kết quả ngược lại bị hôn cho xụi lơ.

"Được được, đừng giận đừng giận." Chu Viễn vuốt lưng Khưu Bạch, "Ngày mai lên trấn mua cho em đồ ăn ngon."

"Em muốn ăn bánh bao thịt!"

"Em muốn ăn thịt kho tàu!"

"Em muốn ăn bánh táo ngọt!"

Khưu Bạch: "..." Sao phong cảnh này lại thấy quen quen ấy nhỉ?

Đây không phải là phiên bản bá đạo tổng tài ở nông thôn sao?

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nha, lại bỏ qua một chương thịt thịt nữa, bow.ipg