Nam Chính Không Thay Người

Nam Chính Không Thay Người - Chương 6: Thành thị




Quan Thừa Phong cũng không biết quyết định của ba người bạn của mình, vào giờ phút này hắn đang ở trong phòng thay quần áo của Quan An.

Ngồi nhà ở thành phố này của Quan An là hắn mua cho.

Căn nhà rộng khoảng 120 mét vuông, ba phòng hai thính, trước Đại Tai Biến nhà cửa như vậy rất phổ biến nhưng hiện nay… dù là có nhà ở thành thị cấp ba thôi cũng được coi là người giàu rồi.

Nhà lớn như vậy hoàn toàn có thể gọi là biệt thự.

Nhà này giá thị trường khoảng mười triệu, mà ở một thành thị cấp ba người bình thường nếu không ra khỏi thành làm việc thu nhập mỗi tháng chỉ khoảng ba nghìn.

Này còn chưa tính, lượng thức ăn thành phố dưới lòng đất có thể sản xuất ra rất ít ỏi, đồ ăn của mọi người đồ đa số dựa vào những vườn gieo trồng và trại chăn nuôi ven thành thị cung cấp —— vườn gieo trồng sẽ trồng một vài loại thực vật biến dị có thể ăn, trại chăn nuôi sẽ nuôi một vài loại dị thú nhỏ yếu có thể lấy thịt.

Những thực vật biến dị và dị thú nuôi trồng trong môi trường tràn ngập Phúc Xạ giá thành cao, sau khi thu hoạch muốn ăn còn phải tiến hành xử lý Phúc Xạ, đã vậy giá đồ ăn cũng rất đắt.

Dựa theo quy định của liên mình Trung Hạ, mỗi thành thị đều có cơm dinh dưỡng giá rẻ mười lăm đồng một phần cho cư dân, ngoài ra những cha mẹ thu nhập thấp cũng có thể để con mình đi nhận đồ ăn miễn phí.

Một người bình thường một ngày chỉ có thể kiếm được khoảng một trăm đồng, nhưng một ngày ba bữa dù cho có ăn loại cơm dinh dưỡng rẻ tiền nhất cũng phải mất bốn mươi lăm đồng.

Hơn nữa thuê nhà cũng tốn kém, người bình thường muốn sống cũng rất khó khăn chứ đừng nói tới chuyện mua nhà.

Ở thành thị cấp ba này đa số mọi người đều không có nhà, chỉ có đi thuê, không gian sinh hoạt bị bó buộc trong chật hẹp.

Quan An có một ngôi nhà, cũng đã vượt qua 90% mọi người.

Về phần giá nhà vì sao lại đắt đến quá đáng như vậy… Chủ yếu là vì muốn duy trì hoạt động của cả một tòa thành thật sự rất tốn kém.

Sau Đại Tai Biến, nhân loại xây dựng và sống trong các thành phố dưới lòng đất.

Làm phòng chống Phúc Xạ, phòng chống dị thú, mỗi thành phố dưới lòng đất đều cần xây dựng mấy chục tầng tường phòng hộ.

Để duy trì hoạt động của những bức tường phòng hộ cần một nguồn năng lượng rất lớn, các thiết bị vận hành trong thành thị cũng cần phải sử dụng năng lượng, có thể nói mỗi thành phố dưới lòng đất đều đang đốt tiền trong từng giây từng phút.

Đồng thời, cũng vì nguyên nhân này nên không còn cách nào xây dựng thêm thành thị nên không gian sinh sống trong thành thị cũng rất quý giá.

Ở liên minh Trung Hạ lúc này bảy thành thị cấp một, to lớn nhất, cũng an toàn nhất, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có dị thú xâm lấn giá rẻ nhất cũng năm trăm nghìn một mét vuông, phổ biến nhất là sáu trăm nghìn một mét vuông, nhưng chưa phải là mức giá cao nhất.

Tường phòng hộ ở thành thị cấp hai cũng rất mạnh nhưng không lớn như ở các thành thị cấp một, cường giả cư trú bên trong cũng ít hơn, giá phòng dao động trong khoảng từ hai trăm nghìn đến ba trăm nghìn.

Nếu thành thị cấp ba gặp phải thú triều có khả năng sẽ bị dị thú xâm lấn, nhưng tình huống như thế tương đối ít thấy, so ra cũng tương đối an toàn, giá phòng phổ biến ở đây tầm một trăm nghìn.

Dưới thành thị cấp ba còn thành thị cấp bốn, thành thị cấp bốn chỉ cần hơi gặp thú triều đã có thể biến mất khỏi bản đồ… Nhưng giá nhà ở đây cũng không rẻ, ít nhất cũng phải năm mười nghìn một mét vuông.

Giá nhà đắt như vậy, tiền thuê nhà đương nhiên cũng đắt, không nói đến thành thị cấp một cấp hai, nói ngay thành thị cấp ba, thuê một căn phòng dạng viên con nhộng chỉ đủ một người nằm cũng đã tốn một nghìn đồng mỗi tháng.

Đẳng cấp các thành phố trong liên minh Trung Hạ trên căn bản dựa theo cấp phòng ngự, diện tích thành phố to hay nhỏ, số lượng cường giả để phân chia, chỉ có vài loại thành phố bao gồm cấp một, cấp hai, cấp ba, cấp bốn, mới có thể được gọi là thành phố, mà ngoài những thành thị này ra nơi khác cũng không có người ở.

Có những người không thể kham nổi chi phí sinh hoạt ở các thành thị cấp một, hai, ba, bốn, cuối cùng cũng chỉ có thể đến những nơi khác sống.

Nơi khác này chính là những nơi phụ cần thành thị được xây dựng dùng để thiết trí trạm canh gác, tạo thành những thị trấn nhỏ để cho người ra khỏi thành nghỉ chân, cũng có một vài thành thị bị dị thú tấn công xong, sau khi được người ta dọn dẹp liền bị vứt bỏ, thậm chí một số cường giả còn thuê người xây dựng trang viên bên ngoài thành thị.

Nhưng một khi không thể sống trong các thành thị mà phải ở những chỗ này thì an toàn sinh mạng cũng khó bảo toàn.

Sinh con ở những nơi này đa số sẽ không có hộ khẩu, ngay cả thiết bị liên lạc cũng không có.

Cha mẹ Quan Thừa Phong từng sống trong một thành thị cấp bốn. Quản lý ở thành phố nơi họ sống khá hỗn loạn, trong thành thị cấp bốn còn có hiện tượng ăn chênh lệch, sau này không may gặp phải thú triều…

Lần thú thú triều đó cũng không tấn công toàn thành phố nhưng vẫn có rất nhiều dị thú vọt vào trong thành thị, giết chết một phần mười dân số nơi đây… Cha mẹ hắn cũng chết trên tay dị thú.

Thế giới này, thật sự quá nguy hiểm!

Hắn đến thế giới này bốn mươi năm vẫn có hơi khó thích ứng.

Thật ra Quan Thừa Phong cũng là xuyên không, bốn mươi năm trước. Hắn đến từ 600 năm trước, từ năm 2020 yên bình xuyên vào một thế giới đầy rẫy nguy hiểm.

Trước khi xuyên đến hắn chỉ là một sinh viên đại học bình thường, đột nhiên đến thế giới này không thể nào thích ứng được, lúc đầu còn nghĩ mình là người được trời chọn, nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra mình suy nghĩ nhiều rồi.

Năm hắn chín tuổi cha mẹ chết thảm, ngay cả thi thể cũng không trọn vẹn.

Năm hắn mười hai tuổi, quản lý cô nhi viện hỗn loạn không cho hắn thức ăn, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình đi tìm việc làm, đi chăm sóc thực vật biến dị ở ngoài thành nơi mà chẳng ai muốn đi, dùng cách này nuôi sống chính bản thân mình.

Năm hắn mười bốn tuổi đã bắt đầu chiến đấu với dị thú.

Năm hắn hai mươi tuổi bị dị thú gây thương tích, cả khuôn mặt bị hủy.



Theo thời gian trôi đi, cuộc sống cơm áo không lo trước khi xuyên qua gần như đã bị hắn quên lãng, hắn cũng hoàn toàn dung nhập vào thời đại này.

Nói đến, cũng may nhờ hắn xuyên qua nếu như tâm lý tuổi tác không đủ trưởng thành có thể hắn đã gục ngã, nói không chừng năm mười mấy tuổi ấy hắn đã đến ngã rẽ cuộc đời, thậm chí đã mất mạng.

Cũng vì đã từng trải qua cuộc sống bình đẳng của một người bình thường trước những năm tháng ấy, sau khi bản thân có năng lực, hắn vẫn luôn cố gắng giúp đỡ những người đang giãy dụa cầu sinh, muốn ăn no còn khó.

Dù sao năm hắn mới mười một, mười hai tuổi cũng từng thiếu chút nữa bị chết đói, cũng từng hi vọng sẽ có người có thể giúp mình.

Đáng tiếc những gì hắn có thể làm cũng không nhiều.

Nhưng có thể sống lại một lần, hắn ngược lại vẫn còn rất nhiều thời gian.

Quan Thừa Phong thay quần áo thật nhanh, rồi tìm một bộ quần áo mang ra ngoài phòng khách.

Tân Duyên đã chui ra khỏi chăn, lúc này đang bọc ga trải giường, không biết nên làm gì cho phải.

“Cậu vào gian phòng kia, tắm rửa thay quần áo!” Quan Thừa Phong nói.

“Vâng!” Tân Duyên nhận quần áo, cười cười với Quan Thừa Phong.

Nhưng Quan Thừa Phong mặt mũi âm trầm… Y vội vã cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”

“Không cần cám ơn, cậu nhanh lên đi!” Quan Thừa Phong nói.

Tân Duyên cầm lấy quần áo rồi nhanh chân tiến vào phòng khách bên cạnh.

Thấy Tân Duyên tiến vào phòng khách, Quan Thừa Phong xoa xoa mi tâm.

Tân Duyên chỉ có mười tám tuổi, nếu là 600 năm trước cha mẹ Tân Duyên còn có thể nói “Nó chỉ là đứa trẻ…”, nhưng ở thế giới này…

Thế giới này chỉ có trước mười tám tuổi (tuổi trưởng thành) mới có thể đi học.

Sau khi trưởng thành, cho dù có phải chiến sĩ Phúc Năng hay không, bất kể mạnh yếu thế nào cũng phải rời khỏi trường học.

Đương nhiên, nếu có người muốn tiếp tục học tập có thể thi vào một số viện nghiên cứu, vào làm nhân viên nghiên cứu hoặc sinh viên nhưng cũng rất khó thi, đa số mọi người sau mười tám tuổi đều đi làm, có mấy người thậm chí mới mười bốn, mười lăm tuổi đã bỏ học đi làm.

Sau Đại Tai Biến sử dụng lao động nhỏ tuổi không phải hành vi phạm pháp nữa.

Tân Duyên mười tám còn ngây thơ như vậy thật sự rất hiếm thấy, cũng có thể thấy được cha mẹ vô cùng thương y.

Nhưng y không thể vẫn luôn tiếp tục như vậy.

Ở trên thế giới này, rất nhiều chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu Tân Duyên không trở nên mạnh mẽ sau này cha mẹ không thể bảo vệ y nữa, y sẽ như thế nào đây?

Quan Thừa Phong suy nghĩ một chút, rất nhanh đã hạ quyết định.

Mà trong lúc này Tân Duyên đã vào phòng tắm trong phòng khách.

Gương trong phòng tắm chiếu rõ dáng vẻ của y, Tân Duyên nhìn mình trong gương nhanh chóng cảm thấy bối rối.

Ngoại trừ trên người, trên mặt y cũng có vết thương!

Cho nên trước giờ y cứ trơ cái mặt như vậy, dùng ánh mắt như nhìn kẻ háo sắc để nhìn Quan Thừa Phong?

Trong nhất thời Tân Duyên khóc không ra nước mắt, chờ nhìn thấy vết thương trên người mình, lại nghĩ đến chuyện Quan Thừa Phong nói hắn tối hôm qua hết lần này tới lần khác y chỉ muốn nhào lên người hắn, Quan Thừa Phong ra sức phản kháng lại càng cảm thấy không có chỗ dung thân, chỉ mong trên đất có cái hố cho mình nhảy xuống.

Nhưng trên đất cũng không có hố.

Tân Duyên một đầu tựa tường, bắt đầu tắm rửa.

Nước dội xuống khiến miệng vết thương trên người y đau vô cùng… Tân Duyên hai dòng nước mắt lã chã tắm xong rồi mặc quần áo Quan Thừa Phong vừa đưa cho.

Quần áo này quá lớn so với y, mặc trên người rộng thùng thình trông rất xấu.

Ở đây không có mỹ phẩm dưỡng da, không có mỹ phẩm… Nghĩ đến việc mình phải mặc quần áo xấu như vậy, còn phải để mặt xấu đi ra ngoài Tân Duyên không muốn động đậy.

Vào một năm trước, khi nói chuyện với Túc Giang Nham y đã nhận ra tính hướng của mình, sau khi phát hiện bản thân thích đàn ông thì y càng ngày càng coi trọng dung mạo bản thân!

Y vẫn một lòng muốn tìm nửa kia là một anh đẹp trai!

Còn đang bận xoắn xuýt Tân Duyên đột nhiên thấy tin nhắn Túc Giang Nham gửi tới.

Túc Giang Nham hỏi đêm qua y đã đi đâu… Tân Duyên suy nghĩ một chút mới trả lời: “Ta tối hôm qua uống say rồi gặp người quen, được hắn đưa đi.”

Trả lời xong y lại đọc vài tin nhắn khác, lúc này mới phiền nhiễu bước ra cửa phòng khách.

Quan Thừa Phong thấy Tân Duyên đi ra, lúc này mới đứng lên: “Đi thôi!”

“Đi đâu?” Tân Duyên theo bản năng mà hỏi.

“Đi nhà cậu.” Quan Thừa Phong nói.

Lúc Tân Duyên biết được về nhà liền vui vẻ, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Quan Thừa Phong thấy thế hừ lạnh nói: “Tôi là đến đòi bồi thường!”

Nụ cười trên mặt Tân Duyên cứng lại trong giấy lát.

Quan Thừa Phong lại nói: “Sau này cậu nên cẩn thận một chút! Cậu chỉ là người bình thường, sơ ý một chút là bị giết ngay!”

“Trị an trong thành Sùng An cũng không tệ lắm…” Tân Duyên nhỏ giọng phản bác.

Thành thị cấp ba bọn họ đang ở gọi là thành Sùng An, trong rất nhiều thành thị cấp ba, nơi đây cũng được coi như rất tốt rồi.

Nhưng dù cho như thế đêm qua Tân Duyên cũng xuýt chết.

Quan Thừa Phong nói: “Công chúa tóc mây đứng trên tháp cao, hoàng tử nhận ra nàng, bảo nàng thả tóc xuống rồi theo đó bò lên, hoàng tử nói…”

Tân Duyên nhìn về phía Quan Thừa Phong, y đã đọc truyện cổ tích này rồi, nhưng không nhớ rõ hoàng tử đã nói gì.

Quan Thừa Phong nói: “Hoàng tử nói: ‘Cướp đây, lấy hết tiền ra mau!’ “

Tân Duyên: “…” Hoàng tử còn cần phải đi ăn cướp sao!?