Nam Chính Hắc Hóa Từng Giây Phút

Chương 8: Cưu mang




“Tiểu tử thúi, bảo ngươi đi hái Chung Linh hoa, ngươi đi tới chỗ nào vậy?” Một âm thanh thô kệch hùng hổ vang lên, Bạch Cảnh Thần tay đầy thuốc mỡ, hắn nhìn thoáng qua nam nhân đang nằm trên giường không ngừng hộc máu, do dự một lát, cuối cùng vẫn là buông chén thuốc xuống, xách giỏ thảo dược bước ra ngoài.

Bạch Cảnh Thần chạy nhanh vài bước, đi tới trước mặt đại tráng hán, cười nói: “Lý quản sự, ta vừa đi quăng chút đồ, xin lỗi, Chung Linh hoa đã hái xong rồi, ta đi xử lý ngay đây.”

Lý quản sự trừng to mắt hổ nhìn hắn, thanh âm to lớn vang dội như sét đánh bên tai, nói: “Đừng có mà lười biếng, bằng không thì đến dược điền linh thảo ngươi cũng đừng mong lưu lại, nhanh đi đi.”

Bạch Cảnh Thần biết tính tình của Lý quản sự có chút hung hãn, trên thực tế thì người này cũng không tệ lắm. Trong nhận thức của Bạch Cảnh Thần, người này tương đối hiền lành, ở chung cũng rất tốt.

Vì vậy, Bạch Cảnh Thần vội cười một cái, sau đó xoay người chạy tới dược điền trồng đầy linh thảo, hắn kéo vạt áo ngồi xổm xuống, cẩn thận xé cánh hoa Chung Linh ra, từng mảnh từng mảnh đút cho Chung Ly linh thảo. Chỉ thấy đóa linh thảo màu tím lập tức mở ra cái kẹp tựa như lá cây, chặt chẽ bao lấy cánh hoa vừa được hắn đưa tới.

Chung Ly linh thảo là dược vật nhị phẩm có chút quái dị, cũng là linh thực bậc cơ sở thường thấy nhất trong Tu chân giới.

Dựa theo quy định ở Tu chân giới, linh thực sẽ được căn cứ vào loại hình và số lượng để phân chia thành mười ba cấp bậc. Từ đầu đến bốn là bậc cơ sở; năm đến bảy thuộc bậc sơ cấp; tám đến mười nằm trong bậc trung cấp; từ mười một đến mười ba thuộc bậc cao cấp.

Nghe nói từ thời viễn cổ Hồng Hoang, khi đó khắp trong thiên địa linh khí dư thừa, mười ba cấp bậc linh thực nói trên còn được phân chia càng thêm tỉ mỉ thành mười ba chủng loại tiên thực. Chỉ là tại hạ giới Xa Dữ Giới này, linh khí đều giống nhau nên cũng không đề cập đến.

Động tác của Bạch Cảnh Thần rất cẩn thận nghiêm túc, sau khi uy hết đám Chung Ly linh thảo tại dược điền này, trên trán hắn đã phủ ướt mồ hôi. Bạch Cảnh Thần từ từ đứng dậy, cái eo cứng đờ tê mỏi, hắn một tay chống lên đầu gối, một tay luồn ra phía sau đập đập mấy cái, sau khi cơn tê rần dần được trút đi, hắn mới thong thả nhấc chân nện bước trở về mái nhà tranh đơn sơ của mình.

Nhiệm vụ được phân phó hôm nay rốt cuộc đã hoàn thành. Đừng thấy hắn chỉ chăm sóc một mảnh dược điền đã sắp không chịu nổi, sau khi xử lý xong đám đó thì cũng hao phí hết một ngày thời gian.

Bạch Cảnh Thần nghĩ đến việc hôm nay hắn lại không có thời gian luyện tập liền nhịn không được ảo não đá nhẹ cục đá dưới chân.

Hắn vốn là đệ tử dưới trướng Thiên Diễn Tông, một trong lục đại gia tộc, con vợ lẽ Bạch gia. Vì trời sinh linh căn yếu kém nên trực tiếp dẫn tới việc tư chất không thông, vì vậy hắn không được người trong gia tộc xem trọng.

Hơn nữa, mẫu thân hắn còn là cơ thiếp thấp bé không được sủng ái. Bởi vì trước khi chủ mẫu qua đời đã sinh ra trưởng tử, cho nên hắn liền trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của đích mẫu*. Đích mẫu mỗi lần nhìn thấy hắn, đều hận không thể nghiền hắn thành tro.

(*Đích mẫu: Mẹ cả.)

Bạch Cảnh Thần không muốn mình sẽ giống những người khác trong gia tộc, sống nửa đời tầm thường, cuối cùng đần độn chết đi. Vì vậy, hắn đã phí hết tâm tư đi lấy lòng biểu ca và đích mẫu, có cơ hội được tiến vào Thiên Diễn Tông.

Hắn trở thành tạp dịch ngoại môn. Bởi vì cả linh căn và thể chất đều yếu kém nên không được chấp thuận tiến vào nội môn. Nhưng mặc dù là vậy, cuộc sống hiện giờ của hắn so với năm mười hai tuổi đã quá mỹ mãn rồi.

Năm ấy, hắn đơn giản chỉ nghĩ có thể thoát khỏi sự khống chế của đích mẫu, còn được tiếp xúc với đạo tu lớn nhất tu chân đã là chuyện rất tốt. Nhưng năm năm qua đi, hắn từ một hài tử ngây ngô mờ mịt trở thành một thiếu niên đã đến tuổi cưới vợ sinh con, hắn mới nhận ra rằng, thế gian này đối với hắn mà nói chính là khắc nghiệt tàn khốc đến cỡ nào.

Thân là tạp dịch ngoại môn, thân phận của hắn phải nói là thấp kém đến cùng cực, thời thời khắc khắc đều có thể bị các đệ tử Thiên Diễn Tông nhục mạ trách phạt. Mà Bạch Cảnh Thần vốn là con vợ lẽ của Bạch gia, biểu ca cũng đã vạch trần hắn, khiến hắn bị những tên tạp dịch khác xa lánh khinh miệt. Đến cuối cùng, hắn từ một tên tạp dịch trấn giữ tại chân núi Thiên Diễn Tông, bị lưu đày tới dược điền linh thảo xa xôi, thẳng tay chặt đứt sinh cơ của hắn.

Bạch Cảnh Thần không cam lòng, nhưng dù không cam lòng thì có thể làm gì đây? Chẳng lẽ lại quay về gia tộc, đối mặt với những lời cười nhạo và sự tra tấn của đích mẫu? Đó là ác mộng của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không quay về.

Cho nên hai năm qua, hắn vẫn luôn nỗ lực kiên trì. Lại qua thêm năm năm nữa, hắn đến việc dẫn khí nhập thể cũng không làm được, nhưng ít nhất trong năm năm tu luyên, thân thể đã cường tráng hơn rất nhiều, so với trước đây cường hãn hơn không ít. Bạch Cảnh Thần tin rằng, chỉ cần hắn kiên trì thêm chút nữa, tu luyện đều đặn thì có thể đạt được hiệu quả tốt.

Đáy mắt Bạch Cảnh Thần lóe lên tia mong đợi, mỗi một thời khắc trôi qua hắn luôn có niềm tin vào sinh mệnh của mình, sinh cơ cũng bừng bừng bốc cháy.

Bạch Cảnh Thần bước nhanh về căn nhà tranh cũ nát. Căn nhà này cũng là do một tay hắn xây nên, tuy có hơi rách nát nhưng ít nhất vẫn ra một cái nhà.

Bạch Cảnh Thần đẩy cửa bước vào, sắc trời bên ngoài đã tối. Hắn bước đến bàn gỗ châm lên ngọn đèn dầu. Thời điểm cả căn nhà lập lòe tia sáng nhàn nhạt của ánh nến, Bạch Cảnh Thần cầm lấy chén thuốc đã được chuẩn bị từ trước, cho vào trong đó chút nước thanh tuyền, nương theo ánh nến tiếp tục nghiền nát thảo dược.

Đợi sau khi đã chế thành thuốc mỡ, Bạch Cảnh Thần cầm theo đèn dầu đi đến mép giường được làm từ rơm rạ, hắn đặt ngọn đèn dầu và chén thuốc xuống mặt đất. Nương theo ánh sáng yếu ớt, Bạch Cảnh Thần lột sạch sẽ quần áo sớm đã rách nát không còn một mảng trên người Lương Văn Túc ra, mang hết đồ vật của y đặt ở cuối giường.

Sau đó, hắn xoay người bước ra ngoài phòng, gánh một chậu nước sạch từ giếng sâu trở về, cẩn thận lau hết vết máu và bùn đất còn vương trên người Lương Văn Túc.

Bạch Cảnh Thần một bên giúp y lau mình, một bên tấm tắc cảm thán. Người này trọng thương thảm như vậy, cư nhiên còn có thể sống sót, thật đúng là kỳ tích.

Sau khi đã lau sạch thân thể Lương Văn Túc, Bạch Cảnh Thần liền bưng chén thuốc lên, quét chút thuốc mỡ xanh lục đã được nghiền nát kỹ càng bôi lên miệng vết thương dữ tợn. Hắn ngồi xổm trên mặt đất nhìn y ngẫm nghĩ, sau đó lấy trong túi trữ vật ra một lọ đan dược, dùng sức lực rất lớn mới thành công nhét viên thuốc vào miệng đối phương, giúp y nuốt xuống.

Sau khi đã hoàn thành xong tất thảy, Bạch Cảnh Thần bước ra ngoài tắm rửa sạch sẽ, nhanh chóng trở về thổi tắt đèn dầu. Bạch Cảnh Thần đặt lưng nằm bên cạnh người nọ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc ấy cũng vì hắn nhất thời mềm lòng nên mới quyết định mang y về đây cứu chữa. Còn việc có sống nổi hay không thì phải dựa vào tạo hóa của y.

Bạch Cảnh Thần cũng không còn là một hài tử không hiểu chuyện. Thời điểm nhìn thấy Lương Văn Túc, hắn thoáng đã có ý nghĩ không muốn cứu y, bởi vì với một người trọng thương như vậy thì sau lưng nhất định có kẻ thù đang đuổi giết. Hơn nữa, người trong Tu chân giới lãnh khốc vô tình, lấy oán trả ơn đã không còn là chuyện gì hiếm thấy, hắn sợ mình sẽ giống chàng trai trong câu chuyện anh nông phu và con rắn*, bỏ công cứu người nhưng sau đó lại bị mất mạng.

Bất quá, do dự lúc ấy chỉ là thoáng qua, thời điểm nhìn thấy đối phương hơi nâng mi mắt, lộ ra đôi đồng tử đen láy như vực sâu vạn trượng. Bạch Cảnh Thần như bị ma xui quỷ khiến mang y trở về, bây giờ hồi tưởng lại, hắn vẫn còn có chút không thể tin được.

Nhưng mà, cứu thì cũng đã cứu, mũi tên đã bắn ra, sao có thể thu hồi lại được. Nếu kẻ thù của y có tìm tới đây thì hắn trốn được liền trốn, không trốn được thì trực tiếp giao y ra.

Nếu người kia lấy oán báo ơn, vậy……

Bạch Cảnh Thần suy nghĩ vu vơ, đáy lòng sợ hãi, vậy chỉ có thể trách mình xui xẻo.

Hắn nằm trên giường miên man suy nghĩ, vô thanh vô thức lâm vào huyễn mộng.

Sau khi Bạch Cảnh Thần ngủ say, hai mắt Tô Ôn Lương đột ngột mở ra, y quay đầu dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua người đang nằm bên cạnh. Không ngờ cái người có khí chất mỹ mạo này lại là một thiếu niên.

Tô Ôn Lương vẫn luôn duy trì tinh thần lực quan sát động tĩnh xung quanh. Hơn hai năm trước, sau khi xuyên vào thế giới này, tiến nhập thân thể Lương Văn Túc, y mới phát hiện, dị năng hệ tinh thần của y vẫn có thể sử dụng bình thường. Cho nên mấy ngày nay, Tô Ôn Lương thường xuyên dùng tinh thần lực cảm nhận thế giới.

Y tồn tại ở mạt thế ba năm, tinh thần lực đã đạt tới cấp năm, Tô Ôn Lương có thể dùng tinh thần lực vừa để công kích và vừa để cảm ứng. Nếu thiếu niên kia có ý đồ giết người đoạt bảo thì dù thân thể Lương Văn Túc vô pháp nhúc nhích, Tô Ôn Lương vẫn có thể dùng dị năng hệ tinh thần công kích hắn.

Nhưng mà rất may mắn, lần này Tô Ôn Lương đã gặp được một người tốt, người nọ không chỉ mang y trở về, còn giúp y trị liệu vết thương.

Tô Ôn Lương ngẫm nghĩ, sau đó thong thả ngồi dậy, linh thảo ở Tu chân giới đối với bác sĩ như Tô Ôn Lương mà nói, có thể xưng là linh đan diệu dược. Thương thế Lương Văn Túc nặng như vậy, sau khi bôi thuốc mỡ lên, miệng vết thương liền không còn đổ máu, thậm chí có thể nhìn thấy nó đang được từ từ khôi phục bằng mắt thường.

Nhưng chỉ vậy vẫn chưa đủ, thân thể Lương Văn Túc tổn thương thảm trọng, phải dùng thêm nhiều loại linh đan tu bổ khác nhau cơ may mới hoàn toàn khôi phục.

Tô Ôn Lương lấy ra mấy bình đan dược trị liệu từ nạp giới, những thứ này y đã thấy Lương Văn Túc sử dụng qua. Tô Ôn Lương đổ toàn bộ đan dược trong bình vào miệng, sau đó uống mấy ngụm linh tuyền. Thời điểm đã nuốt hết đan dược xuống, Tô Ôn Lương lòm khòm nằm lại vị trí cũ, chìm sâu vào ý niệm của Lương Văn Túc.

Tô Ôn Lương không biết Lương Văn Túc đã chạy thoát bằng cách nào. Y nghĩ, có lẽ đến bản thân Lương Văn Túc cũng nghi hoặc không rõ tại sao.

Lúc ấy, thời điểm bạch y nam nhân xuất hiện trước mắt Lương Văn Túc, Tô Ôn Lương chỉ cảm thấy thân thể y cứng đờ, trong nháy mắt, Nguyên Anh trong cơ thể đột nhiên điên cuồng bành trướng, bộ dáng rất giống đang tự bạo. Lúc ấy, Tô Ôn Lương còn nghĩ mạng này không xong rồi.

Nhưng mà, không ngờ sau một trận bạch quang, y liền bất tri bất giác xuất hiện trong một khu rừng hoang vu xa lạ, mênh mang mông lung nhặt được một mạng.

Chi tiết ban nãy tuyệt đối không có trong nguyên tác, Tô Ôn Lương nhớ rõ, Lương Văn Túc bị Hà Quân Càn dẫn tới ngoại ô Xích Viêm thành, cũng rơi vào mai phục của bọn người chính phái. Lương Văn Túc giao đấu một trận với Huyền Đạo Tử, sau khi trọng thương thì được Cố Hồng Hiên và đệ tử ma giáo kịp thời cứu đi.

Sau đó, y bị Cố Hồng Hiên bắt giữ, Lương Văn Túc liều chết một hồi. Thời điểm Lương Văn Túc đang muốn tự bạo Nguyên Anh, Cố Hồng Hiên liền nhạy bén nhận ra, nhanh chóng dùng pháp bảo ngăn chặn y lại, cuối cùng Lương Văn Túc cũng bị hắn cầm tù, rơi vào kết cục xương cốt không còn.

Tô Ôn Lương nghĩ tới kết cục của Lương Văn Túc trong nguyên tác, lại nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, lòng hơi buông lỏng.

Tuy bây giờ y trọng thương không nhẹ, nhưng chí ít tính mạng vẫn được bảo toàn. Chỉ cần Lương Văn Túc nhân cơ hội này dưỡng lại thân thể thì bọn họ sẽ có thể tiếp tục tồn tại.

Sau khi Tô Ôn Lương xuyên vào thế giới này, y vẫn luôn không ngừng tìm mọi cách thay đổi kết cục thảm thương của boss phản diện. Bây giờ, nan đề rốt cuộc đã được giải quyết, tinh thần Tô Ôn Lương cũng thả lỏng đi không ít. Hơn hai năm qua, y không dám để mình buông tâm dù chỉ một khắc, vì vậy chưa từng nghỉ ngơi cho tốt. Bây giờ cục diện đã ổn, Tô Ôn Lương rốt cuộc đã có thể yên tâm nghỉ ngơi một lát.

***

(*Tóm tắt anh nông phu và con rắn: Anh nông phu cứu được một con rắn, vì muốn trả ơn anh, con rắn đã nhân lúc anh ngủ ăn hết đống rau anh nông phu bán, nhả ra một đồng tiền vàng. Thời đó, vàng rất hiếm hoi, đương nhiên nó có giá trị hơn đám rau mà anh đang bán. Chuyện ấy cứ lặp đi lặp lại, cha anh nông phu tò mò khi thấy con trai cứ kiếm được tiền vàng. Một hôm, cha anh nông phu lén lút theo sau, tận mắt nhìn thấy con rắn ăn hết rau rồi nhả ra tiền vàng. Cha anh nông phu vấy lên ý nghĩ giết chết con rắn để độc chiếm số vàng đó. Ông đi theo nó về hang, thời điểm con rắn đã chui vào hang được một nửa thì bị người cha cắt ra làm đôi, đầu vẫn còn ở trong hang. Người cha bảo anh nông phu mò tay vào hang lấy vàng, thế nhưng lại bị cái đầu của con rắn cắn chết.

Con rắn không giết người đã hại mình nhưng lại giết con trai ông là muốn để ông chịu dằn vặt suốt đời.)