Nam Chính Hắc Hóa Từng Giây Phút

Chương 13: Mộng một giấc




Bạch Cảnh Thần biết mình vừa mộng một giấc. Hắn thấy bản thân đang đứng trước vạn người, được chúng sinh kính ngưỡng.

Trong mộng, Bạch Cảnh Thần đứng trên đỉnh núi cao, trước mắt hắn là mây bay cuồn cuộn, sau lưng hắn là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ.

Đứng dưới ánh mặt trời rọi soi xán lạn, Bạch Cảnh Thần thân mặc hoa phục, không mang theo bất kỳ vật trang trí nào. Tay áo dài thượt, vạt áo tung bay, trên viền được thêu long văn và mây bay tinh xảo.

Vẻ mặt hắn rất xa lạ, từ trước đến nay vốn dĩ chưa từng xuất hiện qua. Hắn lạnh nhạt hạ mắt nhìn vạn vật dưới chân, tựa như trong khắp nhân gian rộng lớn này, chỉ duy mình hắn là cường giả tối cao. Từ thuở viễn cổ Hồng Hoang cho đến thế giới Tu chân hiện tại, trải qua vô số biến động, biển cả hóa nương dâu, chỉ có hắn là đứng yên như cũ, bễ nghễ chúng sinh.

Mà những người Bạch gia và các đệ tử Thiên Diễn Tông đều đang co rúm chật vật, không thể không dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn hắn.

Một khắc ấy, hắn là cao ngạo, cũng là cô độc và là độc nhất vô nhị.

Khung cảnh chuyển động, hắn tới một thế giới khác.

Ở nơi này, hắn đã không còn cao ngạo nữa, huyết ô che kín người. Đám tu sĩ chính đạo vốn dĩ phủ phục dưới chân hắn đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, tay cầm pháp bảo bản mệnh, ai nấy cũng muốn đẩy hắn vào con đường chết.

Mà Bạch Cảnh Thần lúc này, khóe môi nhẹ treo một đạo ý cười đầy châm chọc, hắn tiến về phía trước một bước, đám người đó liền hãi hùng lui lại phía sau, không dám cùng hắn tranh phong.

Nhưng mà, hắn bây giờ đã không còn giống như trước nữa, hắn sẽ không lựa chọn tha thứ bao dung. Bạch Cảnh Thần sát tính quá độ, nhất quyết giết chết đám người đang phản loạn trước mắt này. Hoa phục cao quý bị máu tươi nhuốm thành một mảnh đỏ rực, trên mặt Bạch Cảnh Thần chỉ còn một nụ cười càn rỡ sảng khoái.

Hình ảnh lại biến mất, thời điểm Bạch Cảnh Thần tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang đứng dưới bầu trời đêm đen kịt, mà ánh sáng duy nhất chính là những hình ảnh đang loạn xạ xẹt qua

Rất nhiều gương mặt hiện lên ngay trước mắt hắn, nam, nữ, già, trẻ, có quen thuộc cũng có xa lạ……

Sau khi những gương mặt này biến mất, từ khoảng không đen nhánh, hắn mập mờ nhìn thấy một đoạn ký ức nhỏ.

Hắn không còn là tạp dịch ngoại môn của Thiên Diễn Tông nữa, thân hắn mặc là phục sức của đệ tử nội môn, Bạch Cảnh Thần đứng vững trên đài so đấu, xung quanh có rất nhiều đệ tử thuộc các tông môn khác nhau, tất cả đều đang vươn tay chỉ trỏ, bàn luận về hắn ở trên đài.

Bạch Cảnh Thần đưa mắt nhìn thẳng, tay phải đặt lên chuôi kiếm hẹp dài màu bạc sáng loáng, mũi kiếm thẳng chỉ vào yết hầu của đệ tử tông môn khác.

Hắn cười tươi ôn tồn lễ độ, ấm áp nói: “Đa tạ.”

Bạch Cảnh Thần không hiểu. Hắn bối rối vì từ khi nào mình đã trở thành đệ tử nội môn, hơn nữa còn chĩa kiếm vào người đệ tử khác.

Mà cái làm hắn khó chịu nhất chính là nụ cười đang treo trên chính gương mặt mình. Bạch Cảnh Thần chưa từng cười như vậy, thậm chí hắn còn rất khinh thường những người đã mang nụ cười ấy trên môi. Bởi vì hắn cảm thấy nụ cười đó quá chói mắt, quá xảo trá và đáng kinh tởm.

Nhưng không ngờ sẽ có một ngày, chính nụ cười mà hắn ghét bỏ nhất lại xuất hiện ngay trên gương mặt mỹ mạo của mình, Bạch Cảnh Thần cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sau đó, đoạn ký ức mơ hồ biến mất, hắn được đưa tới một nơi xa lạ khác.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng không xa lạ mấy, đây không phải là vị trí chưởng môn nằm trong đại điện xa hoa tráng lệ của Thiên Diễn Tông sao.

Lúc còn nhỏ, hắn từng được các trưởng lão Bạch gia mang đến đây tiến hành khảo nghiệm linh căn, cũng từng gặp qua vị trí này.

Lúc đó, Bạch Cảnh Thần chỉ mới có sáu tuổi, đối với chuyện khảo nghiệm linh căn, hắn thấp thỏm lo ngại nhiều hơn là náo nức vui mừng. Bạch Cảnh Thần hoảng loạn nhìn khắp đại điện, cũng vô tình ấn tượng với phong cảnh nơi đây. Vì vậy, mặc dù đã trôi qua rất nhiều năm, nhưng Bạch Cảnh Thần vẫn khắc sâu như cũ.

Bạch Cảnh Thần buồn bực suy nghĩ vì sao hắn lại xuất hiện ở đây. Trước mắt hắn vốn dĩ không có bóng ai đột nhiên hỗn loạn một mảnh, chỉ trong chớp mắt, xung quanh đã đông nghịt người với người.

Bọn người đó không ngừng bay tới bay lui, phí hết nửa ngày mới chạy đến một nơi tương đối hoang vắng. Sau đó, Bạch Cảnh Thần bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh hãi.

Trước mặt Bạch Cảnh Thần là một nam nhân thân mặc hồng y huyết sắc, nó tựa như hỷ phục hoa lệ của tân lang. Hắn đứng trước đám người đông nghịt, chắp tay ôm quyền cảm tạ biết bao lời chúc mừng đầy hoan hỷ, trên mặt còn treo một nụ cười ngốc nghếch ngớ ngẩn.

Bạch Cảnh Thần ngốc lăng nhìn gương mặt quen thuộc của nam nhân nọ, hắn nhanh chóng lộ ra nét tươi cười vui vẻ, bước đến hỏi một người qua đường không quen không biết: “Hỉ sự của ai vậy?”

Người qua đường tuy không nhìn rõ mặt, nhưng thanh âm lại phá lệ rõ ràng, đáp: “Đã bước vào tiệc của người ta còn không biết người ta là ai sao? Đây là đệ tử tâm đắc nhất của Thiên Diễn Tông, Bạch Cảnh Thần. Hắn đang cùng Kim Đan trưởng lão…… tiến hành tổ chức đại điển song tu……”

Người qua đường lải nhải gì đó, thế nhưng Bạch Cảnh Thần đã không còn nghe rõ.

Hắn ngẩng đầu nhìn người đang đứng phía trước, người đó hoan hỷ nở một nụ cười rất ngu đần, trong lòng Bạch Cảnh Thần càng thêm nghi hoặc.

Hắn trở thành đệ tử tâm đắc nhất của Thiên Diễn Tông khi nào? Quan trọng nhất chính là, Kim Đan trưởng lão đã cùng hắn tiến hành tổ chức đại điển song tu, kết thành đạo lữ, rốt cuộc là ai?

Hắn bị lưu đày đến dược điền linh thảo hẻo lánh, đến bóng dáng nữ nhân còn chưa từng thấy qua chứ nói chi là cùng nàng trở thành đạo lữ? Là ai nguyện ý xem trọng hắn, quyết định kết đôi với một tên tạp dịch ngoại môn đến dẫn khí nhập thể còn chưa làm được?

Ký ức xa lạ lần lượt vụt qua trong đầu, Bạch Cảnh Thần nhìn hình ảnh mơ hồ trước mặt, trong lòng hắn như bị cái gì đó mê hoặc. Đây rốt cuộc là giấc mộng gì, tại sao lại phong phú như vậy, giống như cái gọi là Thiên Mã hành không*.

(*Có một câu chuyện về "Thiên Mã hành không" nhưng vì nó dài quá nên tui không thể bê lên đây được T^T.)

Bạch Cảnh Thần ngồi dưới bầu trời đen nhánh đầy sao chiếu rọi, trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một đạo bạch quang. Bạch Cảnh Thần vội giơ tay che mắt, sau khi đạo ánh sáng trắng thuần tan đi, trước mắt hắn lập tức trở về với trần nhà xơ xác quen thuộc.

Bạch Cảnh Thần ngơ ngẩn nhìn lên, dù đã qua rất lâu nhưng vẫn chưa thể khôi phục lại thần trí.

Mãi cho tới khi tiếng la hét quát tháo đinh tai nhức óc của Lý quản sự chói lóa vang lên, Bạch Cảnh Thần mới chớp chớp đôi mắt, vội vàng bò dậy từ mặt đất.

Lý quản sự quát to: “Tiểu tử thúi, ngươi lại chết ở đâu rồi? Trời đã xế chiều mà còn chưa cút tới chỗ ta lấy lệnh bài. Đây là lần thứ hai trong tháng rồi, ngươi không muốn làm việc cho Thiên Diễn Tông có phải không? Được! Lão tử ngay bây giờ sẽ thành toàn cho ngươi!”

Bạch Cảnh Thần vội vàng đè thấp thanh âm, nhanh chóng đáp lời Lý quản sự: “Lý, khụ khụ…… Lý quản sự, thật xin lỗi, tối hôm qua ta ngủ quên cạnh giếng nước, sáng nay tỉnh dậy liền phát sốt, cả người nóng bức khó chịu không thể dậy nổi, khụ khụ…… đợi sau khi ta khỏe lên một chút, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà tông môn đã giao phó.”

Lý quản sự vốn đang lớn tiếng lẩm bẩm thì đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua. Bạch Cảnh Thần hôm qua bị đám đệ tử ăn không ngồi rồi kia vây đánh, nói không chừng là sinh bệnh thật rồi. Vì vậy, gã liền nhíu mày không vui nói: “Ta nói ngươi là đồ ngu xuẩn quả thật không sai mà. Nhóc thối nhà ngươi chỉ biết chịu đựng như vậy sao? Lần nào cũng bị đánh đến thảm, lần sau nhớ trốn xa một chút, ngươi tưởng mình có bao nhiêu cái mạng để chịu đánh bừa đây. Được rồi, hôm nay ngươi không cần đi làm, đợi thân thể tốt hơn một chút rồi tính sau. Nghỉ ngơi đi, lão tử đi đây.” Nói xong, gã liền xoay người rời đi.

Sau khi nghe tiếng bước chân ngày một nhỏ dần, Bạch Cảnh Thần mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn hạ mắt nhìn xuống thân thể, rồi lại quay đầu xem xét khung cảnh rách nát sơ sài của nhà tranh. Bạch Cảnh Thần liền khóc không ra nước mắt.

Cơ thể hắn đều đã bị ấn ký xanh xanh tím tím che kín không chừa một mảnh, tựa như vừa trải qua một hồi quần ẩu, nhưng hắn rất rõ ràng, đây không phải là dấu vết đánh nhau. Trên gương mặt mỹ mạo còn lưu lại vài dấu cào mờ nhạt, mập mờ trong đó là dấu cắn quái lạ, thế nhưng điều khó hiểu nhất chính là không có dấu vết của bàn tay hay bất kỳ cái gì đó liên quan.

Bạch Cảnh Thần rầu rĩ ngồi trên mặt đất, đột nhiên nhớ lại tình cảnh tối qua. Lúc đó, hắn còn nghĩ là do yêu thú xâm lấn, không ngờ rằng là do hắn đã dẫn sói vào nhà. Bạch Cảnh Thần chỉ đơn giản có lòng tốt cứu mạng người kia mà thôi, ai ngờ lại gặp phải loại chuyện này.

Tuy Bạch Cảnh Thần lớn lên rất mỹ mạo, nhưng hắn cũng không phải kẻ dễ dàng bị người ta áp đảo như vậy!

Hắn chỉ nhớ yêu thú kia đưa đôi mắt đỏ máu nhìn hắn, sau đó y liền vung tay bắt hắn trở về. Những chuyện sau đó, hắn không còn nhớ rõ, nhưng nếu nhìn mấy dấu vết đã lưu lại trên người mình, Bạch Cảnh Thần thừa biết đêm qua nhất định đã xảy ra một số chuyện không mấy sạch sẽ.

Đáy lòng dâng lên lửa giận ngút trời, Bạch Cảnh Thần hận đến ngứa răng. Hắn thề, nếu lần sau có cơ hội gặp lại đối phương thì hắn nhất định sẽ nghiền y thành tro, băm thành thịt nát!

Bạch Cảnh Thần thở hắt, tức giận bò dậy, bắt đầu thay đổi y phục. Thời điểm cúi xuống mặc tiết khố, Bạch Cảnh Thần vô tình nhìn thấy tiểu huynh đệ của mình, xung quanh vật nhỏ đang ngủ say lưu lại vài vệt máu mờ nhạt, hơn nữa còn dính không ít bạch trọc đã khô từ sớm, sắc mặt hắn nháy mắt liền trở nên trắng bệch.

Xong rồi, tiểu huynh đệ của hắn sao lại bị thương đến đổ máu thế này! Nhưng cái đáng nói chính là, một chút đau đớn cũng không cảm nhận được, không lẽ bị người kia ngược đãi đến hỏng luôn rồi, lỡ như sau này hắn trở nên 'vô dụng' thì phải làm sao bây giờ? Ban nãy hắn còn mơ thấy mình được song tu mà, sao bây giờ lại hỏng mất rồi?

Bạch Cảnh Thần đột nhiên muốn khóc, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.

Hắn run tay cầm lấy quần áo, chậm chạp xỏ vào. Bạch Cảnh Thần giày cũng không thèm mang, đột nhiên bạt mạng chạy ra ngoài. Hắn chạy đến cạnh giếng cầm lấy một chậu nước sạch, sau đó nhanh chân chạy về phòng, Bạch Cảnh Thần cởi quần áo trên người ra, nhất quyết phải tẩy hết dơ bẩn nhớp nháp còn lưu lại. Nỗi nhục hôm nay, sau này hắn nhất định sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.

Bạch Cảnh Thần khụt khịt một lát, loạn xạ xối nước chà lung tung trên người. Hắn nhanh chóng tẩy sạch tiểu huynh đệ đã dính đầy bạch trọc và máu tươi, hắn sợ tiểu huynh đệ sẽ bị thương nghiêm trọng hơn.

Nhưng mà, sau khi lau sạch vết máu và bạch trọc, Bạch Cảnh Thần mới phát hiện tiểu huynh đệ của hắn hoàn hảo không có chút tổn hại gì, da cũng không bị trầy một miếng nào.

Hửm…… chuyện gì đây? Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Cảnh Thần hoàn toàn không biết mối quan hệ giữa hai nam nhân là thế nào. Chẳng lẽ hôm qua cái gì cũng không có làm?

Nhưng Bạch Cảnh Thần cũng đâu còn nhỏ nữa, hắn năm nay đã mười bảy tuổi rồi, đối với mấy loại chuyện như phát tiết dục vọng này, hắn cũng từng ngẫu nhiên giải quyết vài lần. Cho nên, hắn biết rõ, sau khi hành sự xong thì cả người liền khoan khoái thoải mái.

Bạch Cảnh Thần hoang mang khó hiểu, âm thầm ghi nhớ chuyện đêm qua vào sâu nơi đáy lòng. Đợi sau khi xuống trấn mua đồ, thuận tiện hỏi xem giữa nam và nam rốt cuộc là làm như thế nào, đến lúc đó hắn nhất định sẽ biết thôi.