Nam Chính Già Rồi

Chương 3: Em trai Vương Hạc Hiên




Vương Uẩn và Trương thị ăn sáng xong, Trương thị qua nhị phòng giúp đón Vương Lâm về phủ thăm người thân.

Đại phòng đã theo đại bá phụ đi nhậm chức, lão thái thái lại không quản việc vặt từ lâu rồi, mọi việc trong phủ đều do nhị thái thái của nhị phòng làm chủ. Nhị thái thái Vương Trịnh thị chính là mẹ của Vương lâm, con nhà thương nhân, nhà ngoại làm ăn khá lớn. Về ngoại hình, bà ta có cằm nhọn, môi mỏng, trong mắt đều là mưu tính và khôn khéo. Vương Lâm có tướng mạo của mẹ, cũng có được sự khôn khéo của mẹ.

Hôm nay Vương Lâm về thăm nhà, đã không còn là nhị cô nương trong phủ nữa, mà là phu nhân của thế tử Nam Dương vương, thân phận khác xưa, trên dưới trong phủ đều rất coi trọng, Trương thị qua hỗ trợ cũng là lẽ thường.

Rốt cuộc Trương thị vẫn hâm mộ nhị phòng được nở mày nở mặt.

Bà ấy nhìn Vương Uẩn, cười khổ nói: "Cha con có thể nhậm chức ở kinh thành đã coi như có tiền đồ nhất rồi, chẳng qua hôm nay mới hiểu câu "khiến lòng người làm cha mẹ trong thiên hạ, quý sinh con gái hơn con trai" của Bạch Cư Dị là có ý gì."

Vương Uẩn đã từng học Trường Hận Ca, lập tức hiểu ý mẹ.

Cô do dự một hồi, gác đũa lại, nói: "Mặc dù Tuân đại nhân đã thôi làm quan, nhưng Thánh thượng vẫn không nguôi sủng ái, học trò làm quan khắp triều đình, tính ra thì, không phải vẻ vang hơn Nam Dương vương sao?"

Vì an ủi Trương thị, Vương Uẩn nói ra những lời chính cô cũng không tự tin, dù sao quyền thần có vẻ vang đến mức nào thì cũng chỉ nhất thời thôi, còn Nam Dương vương, chỉ cần ông ta không mất não mà đi tạo phản thì vinh hoa phú quý kế thừa mấy đời không hết.

Tuân Trinh ở chức vị cao mà có thể rút lui an toàn, Vương Uẩn vô cùng khâm phục.

Cô không biết quan hệ giữa Tuân Trinh và đương kim hoàng đế có tốt như lời đồn hay không, quân thần cùng cảnh ngộ thường quý mến nhau. Cô biết trong lịch sử, về cơ bản hầu hết các quyền thần đều không có kết thúc tốt đẹp, trèo càng cao thì ngã càng đau, nhất là khi đế vương cổ đại có bệnh nghi ngờ nghiêm trọng.

Nghĩ tới đây, Vương Uẩn chợt thấy rùng mình, bất kể thế nào, Tuân Trinh có thể an tâm dưỡng lão còn có thể cưới một đứa con gái nhà sĩ tộc chứng tỏ lão già này không đơn giản chỉ là một lão già háo sắc, có lẽ lão cũng đoán được chút lòng riêng của mình sau khi cưới.

Trương thị chỉ cười lắc đầu: "Uẩn nhi, mẹ biết con thông minh, không cần an ủi mẹ đâu."

Nói xong, bà ấy vẫy Trần ma ma đang hầu hạ bên cạnh mình.

Trần ma ma là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, gương mặt dài, khóe mắt có vết chân chim nhẹ, thường ngày rất nghiêm túc, khi cười lại rất ôn hòa, đã đi theo Trương thị từ khi xuất giá, là tâm phúc của bà ấy.

Trương thị là người đôn hậu, quản lý hậu viện đâu vào đấy, Tô di nương - thiếp thất của Vương Cao Hoán - chính là nha hoàn gả theo Trương thị được nâng lên làm di nương, an phận thủ thường, không hề xấu xa như những di nương được viết trong tiểu thuyết trạch đấu.



Trần ma ma cầm cái áo lông cáo khoác cho Trương thị.

Trương thị quay đầu lại dặn dò Vương Uẩn kỹ càng: "Mẹ và Trần ma ma qua nhị phòng, Linh Nhi mới học xong còn mệt, đang ngủ bên trong, nếu nó tỉnh thì con chơi với nó một lát, không được quậy, lát nữa qua tìm mẹ, con cũng phải tiếp xúc với công việc trong nhà."

Vương Uẩn gật đầu, lại thấy nhức đầu.

Linh Nhi chính là em trai của cô, Vương Hạc Hiên, biệt danh là Linh Nhi.

Cô không giỏi trông trẻ, trước kia trẻ con nhà người thân đến chơi, cô chỉ muốn khóa cửa phòng lại, tránh cho đám trẻ con nghịch ngợm đi vào phòng phá hoại đồ đạc.

Cô tự biết mình không phải một người chị tốt, không thể như những người xuyên không trong tiểu thuyết, bồi dưỡng em trai thành một đứa bé cuồng chị gái, nhưng cô biết sau khi cha mẹ mất, em trai là chỗ dựa duy nhất của cô. Nghĩ đến tương lai, cô cũng phải tạo mối quan hệ tốt với em trai.

Cũng may em trai cô có bướng bỉnh, nhưng vẫn biết giới hạn.

Vương Uẩn nghe Trương thị nói em trai đi học thì hơi tò mò: "Nó học đến đâu rồi ạ?"

Trương thị nghe xong, không nhịn được mà nở nụ cười cưng chiều: "Đang học Tứ Thư."

*Tứ thư: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử.

Vương Uẩn không biết gì về nền giáo dục cổ đại, không biết thành tích của em trai đang ở đâu nên không tiện hỏi lại.

Sau khi Trương thị rời đi, Vương Uẩn chạy vào phòng trong, lén lút nhìn em trai.

Không thể không nói, em trai cô rất đẹp trai.

Đứa bé năm nay bảy tuổi, môi đỏ răng trắng, tóc đen nhánh, trên cổ đeo một chiếc khóa trường thọ, trông rất giống đồng tử bên cạnh Quan Âm.

Nhưng không biết sau này có lớn lệch hay không.



Vương Uẩn rất phiền muộn khẽ chọc vào gương mặt mềm mại của em trai.

Thật ra cuộc sống thường ngày của thiếu nữ sĩ tộc rất nhàm chán.

Em trai chưa dậy, Vương Uẩn không thể làm gì khác hơn là tìm một quyển sách để đọc.

Cô tiện tay dở ra, là một quyển du ký, ghi lại địa lý, cảnh vật, phong tục, dân sinh của triều Tấn, cũng coi như một loại tạp thư.

Vương Uẩn đoán rằng cha mình, Vương Cao Hoán, làm chức quan nhàn tản, có tấm lòng cứu giúp thiên hạ của sĩ phu cổ đại, cũng có lòng quy ẩn điền viên của sĩ phu cổ đại. Nay trong tay ông ấy không có thực quyền, chỉ có thể xem du ký để bày tỏ tâm trạng.

Vương Uẩn cũng muốn đi xem, cô rất nhớ nhung cái thời mình thích chơi thì chơi, thích đi đâu thì đi đó, bây giờ cô ra ngoài không đi lễ Phật thì cũng đi dự tiệc.

Nghĩ đến sau này mình phải ở mãi sau bốn bức tường, Vương Uẩn không khỏi phiền não, nhưng còn cảm thấy mê mang nhiều hơn.

Trước khi xuyên không cô đã xem rất nhiều tiểu thuyết trạch đấu, trong đó có không ít những cuốn sảng văn mà nhân vật chính đấu tới đấu lui, khi thì đấu với đích mẫu, đích nữ, khi thì đấu với di nương, thứ nữ, nửa đường gặp được một nam phụ yêu mình rất sâu đậm và một nam chính bá đạo, vòng vo mấy vòng lại gả cho nam chính, tiếp tục đấu với mẹ chồng, đấu với nha hoàn muốn leo lên giường nam chính, đấu với quản sự hai lòng, cho đến khi sinh con, bình yên sống bên nam chính cả đời không có người khác xen vào mới thôi; nếu như nam chính tạo phản thì còn phải trắc trở một phen.

Tiểu thuyết cung đấu cũng không khác tiểu thuyết trạch đấu là bao.

Tiểu thuyết trùng sinh là nhân vật chính lợi dụng ưu thế sống lại để vứt bỏ tên đàn ông khốn kiếp, báo thù kẻ có lỗi với mình, tìm nam chính để hợp tác, được nam chính vừa ý rồi gả cho hắn.

Nói cho công bằng thì Vương Uẩn không thích cuộc sống như vậy, chỉ đọc thôi cô cũng thấy chán rồi.

Nhân vật chính được tiếp nhận giáo dục đại học rốt cuộc đã tiếp nhận cuộc sống này như thế nào?

Tiểu thuyết sảng văn chính là nhân vật chính giẫm tất cả những kẻ đối nghịch với mình ở dưới chân, trở thành người thắng cuối cùng sao?

Cô không biết! Cô biết rất có thể sau này mình cũng có thể sẽ phải đối mặt với cuộc sống như vậy, ở nhà phải câu nệ, sống cả đời không như mong muốn.

Nghĩ nhiều cũng không có tác dụng, Vương Uẩn thở dài, khép quyển sách trên tay lại.