Nam Chính Già Rồi

Chương 20: Sơn Hành Đồ




*Xin tiểu hữu ngày mai thay ta chuyển nó cho phụ thân ngươi*

Leo lên đỉnh núi đổ mồ hôi đầy người, sau khi lại ngửa mặt lên trời cười ha hả trong gió núi, sẽ như thế nào?

Vương Uẩn không biết bọn Phương Dĩ Mặc thế nào, bọn họ phải học quân tử lục nghệ, thể trạng chắc đều rất khỏe mạnh, còn cô trở về lại phát hiện mình có chút dấu hiệu bị cảm.

Cô hắt xì một cái, buông thoại bản trong tay xuống, vội sai tiểu nha hoàn đi sắc thuốc. Nếu như ngã bệnh, ngày mai cô sẽ không về nhà được.

Xuất giá ba ngày, đến lúc về lại mặt rồi.

So với Vương Lâm nở mày nở mặt về nhà thăm người thân, tuy cô không được như cô ta, nhưng cũng chắc chắn không thể mang vẻ mặt bệnh tật về được, không chỉ khiến cha mẹ và Linh Nhi lo lắng, còn trở thành trò cười cho Vương Quan Giác.

Nghĩ đến lão thái thái và Vương Quan Giác, Vương Uẩn cảm thấy đau đầu.

Tiểu nha hoàn bưng thuốc về, Tuyết Tình nhận thuốc, trừng mắt nhìn: "Cô nương và tiên sinh ra khỏi Đình Vân Lâu, sao về lại bị cảm lạnh?"

Vương Uẩn bưng bát, giải thích: "Ra chút mồ hôi lại có chút gió lạnh thổi."

Cô cầm thìa múc một thìa nước thuốc màu nâu, nếm thử một miếng nhỏ, vừa mới vào miệng, đầu lưỡi bỗng nhiên sinh ra một trận cảm giác vừa đắng vừa chát, cô bị đắng đến cả khuôn mặt đều nhăn lại.

Tuyết Tình khuyên nhủ: "Cô nương tốt nhất một hơi nuốt hết, uống từng ngụm nhỏ rất đắng."

Vương Uẩn gật đầu, nhắm mắt lại, bưng bát lên "ừng ực" một hơi đổ hết vào. Một mùi hương kỳ quái xông thẳng lên trán cô, cô bị xông đến mức có chút choáng váng, vội vàng đứng dậy đi rót nước súc miệng.

Lưu Xuân thu bát, căn dặn Chiết Phương bên cạnh: "Đi lấy hộp mứt hoa quả tới đây."

Chiết Phương vốn chống cằm chớp mắt nhìn, nghe thấy lời dặn dò của Lưu Xuân, nàng ấy cười hì hì nói: "Được."

Nói rồi nàng ấy nhẹ nhàng chạy đi lấy mứt hoa quả.

Khi hộp đựng mứt hoa quả được lấy đến, Lưu Xuân mở nắp ra nhìn, lập tức vươn ngón tay chọc trán Chiết Phương: "Lại ăn bao nhiêu rồi?"

Chiết Phương xoa đầu, cười nói: "Cô nương nói ta có thể ăn thoải mái."

Vương Uẩn uống một chén trà, trên lưỡi vẫn còn vị đắng nhàn nhạt, đang cần gấp mứt hoa quả để dứt cơn đắng. Thấy Lưu Xuân đang răn dạy Chiết Phương, cô vội nói: "Không có việc gì, đích thực ta đã bảo nàng ăn tùy thích."

Vương Uẩn nói như vậy, Lưu Xuân cũng không tiện nói gì nữa, đưa mứt hoa quả cho cô, đóng nắp lại, oán trách nói: "Ta biết cô nương cưng chiều nàng ấy nhất, thật là thiên vị."

Vương Uẩn cầm mứt hoa quả lên ném vào trong miệng.

Cảm giác ngọt ngào xua tan vị đắng trong miệng, cô ngậm mứt hoa quả, gật đầu: "Nàng còn nhỏ tuổi, người lớn không so đo với trẻ con, ngươi nhường nàng một chút đi." Vương Uẩn nghĩ, nhịn cười, bắt chước giọng nói của Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, hô một tiếng: "Hai vị tỷ tỷ…”

Lưu Xuân xì một tiếng: "Cô nương học được từ đâu vậy?"

Tâm trạng Vương Uẩn rất tốt, cô nói: "Học được từ một vị thiếu niên có tấm lòng son."

Chiết Phương tò mò: "Tấm lòng son là gì?"

Câu hỏi này khiến Vương Uẩn không thể trả lời, cô sững sờ một hai giây.

Tấm lòng son là gì? Là có tính trẻ con? Là đức cao nhân thiện? Là trải qua nhân sự biến thiên, sau âm mưu quỷ kế vẫn duy trì bản chất thiện lương, lạc quan và nhiệt tình yêu thương đối với cuộc sống?

Cô phát hiện vậy mà cô thật sự giải thích không được. Cô cũng hy vọng mình có thể có tấm lòng son, nhưng quá khó khăn.

Chiết Phương thấy Vương Uẩn ngơ ngẩn thì không hỏi nữa, ngoan ngoãn nói: "Cô nương, ta không hỏi nữa."

Vương Uẩn hoàn hồn lắc đầu: "Chờ ta hỏi tiên sinh rồi sẽ nói cho ngươi biết."

Sau khi về lại mặt, cô cũng muốn thực hiện chuyện trước đó đã hứa với Chiết Phương sẽ dạy chữ cho nàng ấy, đây đều là chuyện sớm muộn.

Nhắc tới Tuân Trinh, Vương Uẩn lại không nhịn được che mặt, cô vừa mới vô thức lại muốn chạy đi hỏi y.

Vừa rồi chia tay với Tuân Trinh ở ngoài phòng, Vương Uẩn nhanh như chớp chạy vào trong phòng, không quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt điềm tĩnh ôn hòa của y.

Trước đó sao cô lại đọc ra câu thơ kia chứ? Thậm chí cô còn hỏi Tuân Trinh có phải là tiên nhân hay không.

Vương Uẩn thở dài.

Cô phát hiện sức hấp dẫn của Tuân Trinh thật sự rất lớn, rõ ràng tuổi tác chênh lệch nhiều như thế, mặt của cô lại nhịn không được có chút nóng lên. Nếu trước kia có ai nói với cô rằng cô sẽ đỏ mặt vì một người già, cô tuyệt đối sẽ phản bác rằng mình không điên đến thế. Nhưng bây giờ, Vương Uẩn hoài nghi về điều này.

Nghĩ đến Tuân Trinh mỉm cười gọi cô là tiểu hữu, cô lại có loại xúc động muốn chạy đi gặp y.

Nếu cô chạy đi hỏi Tuân Trinh cái gì là tấm lòng son, liệu có hâm lắm không? Nếu có người chạy tới hỏi mình tấm lòng son gì đó, cô nhất định sẽ không giải thích được.

Ngậm mứt hoa quả, Vương Uẩn lắc đầu vứt suy nghĩ trong đầu ra, tiếp tục lật quyển thoại bản đã xem được một nửa trong tay.

Trước đây cô thích đọc tiểu thuyết, nhưng bản in cổ lại viết theo hàng thẳng đứng, còn không ngắt câu, thật sự là có chút đau khổ.

Cổ đại cũng không phải là không có dấu chấm câu, chỉ là dùng không nhiều, lại không thành hệ thống.

*Ở đây có 1 đoạn giải thích về dấu câu ở cổ đại nhưng viết theo hình thức cổ văn, editor không biết dịch nên cắt đoạn này, dù sao cũng không ảnh hưởng đến nội dung truyện.

Trương thị không muốn cô xem thoại bản, thường ngày vẫn luôn giấu dưới đáy hòm, lúc ở một mình mới lật ra xem, có chút giống trước kia cô vùi ở trong chăn vụng trộm đọc tiểu thuyết.

Quyển cô đang đọc do một vị tên là "Triệu Nam Tán Nhân" viết, người này viết không ít chuyện tình yêu nam nữ, nhưng không thua gì khuôn sáo tài tử và giai nhân, thư sinh và hồ yêu, đọc khá thú vị.

Nhưng chẳng biết tại sao, cô vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, lật hai trang thấy tẻ nhạt thì buông xuống. Vừa nghĩ tới ngày mai sẽ về nhà, cô vừa vui vẻ vừa phiền lòng.

Hôm nay đi chơi vui vẻ cùng các học sinh của Tuân Trinh, ngày mai lại phải một lần nữa cuốn vào trong vũng nước đục nội trạch.

"Tuyết Tình?" Lại đọc nửa khắc, rốt cuộc cũng Vương Uẩn khép sách lại, nhăn mặt lại, khẽ gọi.

Tuyết Tình buông đồ thêu trong tay xuống, nghi ngờ đứng dậy hỏi: "Cô nương có gì sai bảo ạ?"

"Theo ta đến phòng tiên sinh một chuyến đi." Nghênh đón ánh mắt kỳ quái của Tuyết Tình, Vương Uẩn nhỏ giọng nói.

Không biết muộn như vậy Tuân Trinh đã nghỉ chưa, ngày mai cô về nhà cũng phải chào Tuân Trinh một tiếng.

***

Gió đêm đầu Xuân hơi lạnh, Tuyết Tình cầm đèn lồng chậm rãi đi theo Vương Uẩn.

Khi hai người đi đến bên ngoài phòng, phòng Tuân Trinh còn chưa tắt đèn, ánh nến dịu dàng mờ nhạt lộ ra sau lớp giấy dầu, chiếu rọi một bóng dáng gầy gò đang cầm quyển sách trong phòng.

Vương Uẩn bảo Tuyết Tình đi gõ cửa.

Bóng người gầy gò kia nghe được tiếng gõ cửa "cộc cộc", buông sách xuống đứng dậy.

Vương Uẩn căng thẳng, nhìn cánh cửa bị "két" một tiếng mở ra.

Tuân Trinh nhìn thấy Tuyết Tình thì có chút giật mình.

"Tiên... Tiên sinh..." Vương Uẩn núp ở phía sau, ánh mắt lấp lóe, giống như đi đến văn phòng báo cáo, yếu ớt vươn một tay ra.

Lúc này Tuân Trinh mới nhìn thấy Vương Uẩn đứng trong quang ảnh, lập tức nở nụ cười: "Thì ra là tiểu hữu, vào đi."

Y cũng không hỏi Vương Uẩn tại sao buổi tối lại đột nhiên tới tìm hắn, chỉ dẫn cô vào trong phòng.

Bố trí trong phòng Tuân Trinh cũng đơn giản thanh nhã giống như bố trí trong thư phòng, một tấm bình phong bốn bức ngăn cách trong ngoài.

Đây là một bức bình phong bằng lụa, trang trí bằng bốn bức họa, vẽ bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Mùa Xuân vẽ là hoa đào nước chảy, mùa Hạ vẽ là núi vắng gặp mưa, mùa Thu vẽ hươu uống nước bên bờ suối, mùa Đông vẽ tùng bách đón tuyết, linh tú tuấn mỹ.

Vương Uẩn vốn không biết thưởng thức quốc họa, cô chỉ biết nhìn tranh thấy có đẹp hay không mà thôi. Sau khi xuyên không, vì con đường làm quan thất bại, bình thường cha cô rất thích loay hoay chút bút mực, cô cũng mưa dầm thấm đất.

Cô nhìn bốn tấm bình phong này, ý cảnh bác cổ thâm sâu này, nhìn qua không giống người thường có thể vẽ ra.

Tuân Trinh thấy cô chú ý vào tấm bình phong, cười nói: "Đây cũng là bạn tốt của ta, Lâm Chinh Miễn tặng cho ta."

Hóa ra là Lâm Duy Mậu, vậy thì không có gì lạ cả. Vương Uẩn nghĩ đến gương mặt đau khổ của Lâm Phi Hoa hồi sáng, cũng quay đầu lại cười nói: "Cha của Lâm Phi Hoa?"

Tuân Trinh cười ra tiếng, tiếng cười của y quanh quẩn trong căn phòng im ắng, Vương Uẩn nghe được cũng không khỏi bật cười theo.

"Tiểu hữu thích không?" Tuân Trinh mỉm cười hỏi.

"Thích." Bút pháp tinh xảo của Lâm Duy Mậu xuất thần nhập hóa, lại ngàn vàng khó cầu, ai mà không thích.

"Tiểu hữu đi theo ta." Tuân Trinh mỉm cười đi đến một chiếc bàn gỗ lim thấp, xoay người rút ra một quyển họa từ trong một cái vạc gỗ xanh đặt cạnh bàn, đưa cho cô.

Vương Uẩn nghi ngờ nhìn Tuân Trinh, y không nói gì chỉ mỉm cười ra hiệu cô hãy nhận lấy.

Lại là bức tranh?

Bởi vì lần trước từng nhìn thoáng qua ở thư phòng, trong lòng Vương Uẩn có chút chờ mong.

Mở bức họa ra, lại không phải là tranh Tuân Trinh còn trẻ, mà là một bức sơn hành đồ* trong gió thu xào xạc.

*Sơn hành đồ: tranh vẽ cảnh núi non.

Đường núi quanh co khúc khuỷu, ngoài núi có núi kéo dài không dứt, chỗ mây trắng lượn lờ có hai ba gian nhà, không hiện chút tịch liêu ngược lại càng thêm ấm áp.

Chân trời ráng chiều xán lạn, màu đỏ nhạt màu vàng đan xen hoà lẫn, trong núi rừng rậm rạp, lá phong như lửa, lá sương thắng hoa, tựa như có thể cùng ráng chiều tranh huy.

Trên bức họa đề chữ Khải nhỏ: "Lên đỉnh non thu chếch nẻo ngoài, Giữa vùng mây trắng thoáng nhà ai. Dừng xe, chiều ngắm rừng phong thẳm, Lá đỏ hơn hoa giữa tháng hai.*" Phiêu dật sâu sắc, khiến cho người nhìn thấy lập tức sinh ra dã hứng.

*Bài thơ Sơn Hành, tác giả Đỗ Mục, bản dịch Nam Trân.

Lạc khoản ký tên Lâm Duy Mậu.

"Tiểu hữu cầm lấy đi." Tuân Trinh mỉm cười nói.

Vương Uẩn nghe xong, bức tranh trong tay chợt rơi xuống đất.

Cô cuống quít lắc đầu, cuộn bức tranh lại rồi trả cho Tuân Trinh: "Ta không cần, ta chỉ thấy đẹp mắt thôi, chân ý trong này, ta nhìn không ra, tiên sinh cho ta thật sự phung phí của trời."

Trong nụ cười của Tuân Trinh ẩn chứa sự bất đắc dĩ: "Tiểu hữu hiểu lầm rồi, bức tranh này không phải là tặng cho tiểu hữu."

Không phải cho cô?

Tuân Trinh nói lời ấy khiến mặt Vương Uẩn đỏ bừng, là cô tự mình đa tình sao?

Khi cô xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, Tuân Trinh lại nhẹ nhàng nói: "Ngày mai tiểu hữu phải về nhà, ta nghe nói Vương tự thừa yêu thích đan thanh, ta không tiện tự mình tặng, mong tiểu hữu ngày mai giúp ta tặng nó cho phụ thân ngươi."