Mĩ thiếu niên xấu hổ là thế nào?
Gương mặt tựa như bạch ngọc của hắn hiện lên chút sắc hồng, như hoa mùa Xuân, như trăng mùa Thu. Thiếu niên cụp mắt, che giấu sự hối tiếc vô hạn trong mắt.
Tuân Trinh nhẹ giọng nói: “Ta không trách các ngươi.”
Mỹ thiếu niên vẫn không ngẩng đầu, ra vẻ kiên quyết nhận sai: “Dù tiên sinh không trách, nhưng chuyện này cũng là lỗi của bọn con, bọn con không nên ỷ vào tiên sinh yêu thương mà hành động tùy tiện.”
Nói xong, thiếu niên áo trắng còn xấu hổ hơn, trông có vẻ rất xấu hổ trước hành vi rình trộm của mình.
Thiếu niên áo lam đảo mắt, đi lên trước vỗ vai mĩ thiếu niên: “An Khang, ngươi đừng quá cứng nhắc, tiên sinh đã nói không sao thì chính là không sao…”
Mỹ thiếu niên ngẩng đầu, trợn mắt nhìn thiếu niên áo lam.
“Ấy…” Thiếu niên áo lam bị trừng thì lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn qua Vương Uẩn, nháy mắt cười với cô.
Vương Uẩn: “…”
Cô có dự cảm xấu, có thể hắn sẽ mượn cô để nói sang chuyện khác.
Đúng như dự đoán, thiếu niên áo lam cười sáng lạn: “Không biết… Vị này là sư nương ạ?”
Đúng là đã chuyển chủ đề qua cô.
Vương Uẩn bị gọi là thiếu niên thì giật mình, nhất thời phản ứng không kịp. Hắn và cô đều trẻ như nhau, thế mà hắn mở miệng ra gọi sư nương được, còn ra vẻ vô cùng tự nhiên, không hề đỏ mặt nữa.
Cô có chút không biết nên phản ứng thế nào. Cao lãnh mà gật đầu à? Ôn hòa hiền thục nhận cái danh sư nương rồi mỉm cười à?
Cô xoắn xuýt một hồi, cuối cùng cố ra vẻ thận trọng mà mỉm cười gật đầu.
Trong mắt thiếu niên áo lam như có pháo hoa nổ tung, hắn ngạc nhiên lại vui mừng chắp tay nói: “Quả nhiên là sư nương! Ta đã đoán đúng rồi! Khi ở bữa tiệc, cách quá xa nên không thấy rõ, hôm nay vừa thấy đã nghĩ, phong thái thế này không phải sư nương còn là ai được, ánh mắt tiên sinh rất tốt!”
Vương Uẩn được hắn khen trước mặt mọi người thì lúng túng, cô ngại ngùng ừ một tiếng. Cô lấy đâu ra phong thái chứ, chỉ là một kẻ vô dụng thôi.
Tuân Trinh thấy mồm mép của hắn đi hơi xa nên khẽ cười, bất đắc dĩ nói: “Tử Thận!”
Thiếu niên áo lam ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tuân Trinh quay qua an ủi Vương Uẩn: “Tiểu hữu đừng sợ, Tử Thận con nhà thương hộ, tính cách nhiệt tình, hơi thiếu lễ phép.”
Vương Uẩn không sợ, cô là người xuyên không chứ không phải thiếu nữ cổ đại. Nếu là thiếu nữ cổ đại, có lẽ lúc này đã bị thiếu niên kia làm cho sợ hãi rồi, nhưng cô sinh ra ở thời đại con trai nhìn thấy gái đẹp sẽ muốn xin số điện thoại, dù cũng không xin số của cô, cô còn hơi chua xót…
Nếu như bây giờ, có đàn ông hỏi thông tin cá nhân của con gái, tiểu cô nương sẽ bị dọa cho trắng mặt, mắng người kia là đồ háo sắc.
Thiếu niên áo lam chỉ khen cô mấy câu thôi, không tính là gì cả.
Thiếu niên áo lam nghe Tuân Trinh gọi cô là tiểu hữu, trên mặt thoáng hiện lên vẻ tò mò, dù im miệng nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn hai người.
Vương Uẩn lắc đầu: “Ta không sao, nhân cơ hội này có thể biết một vài học trò đắc ý của tiên sinh.”
Tuân Trinh khẽ nói: “Đã vậy, các ngươi tự giới thiệu bản thân đi, sau này sẽ thường xuyên gặp nhau.”
Tuân Trinh nói thế, Vương Uẩn lập tức tưởng tượng ra cảnh tựu trường năm nhất đại học, thầy cố vấn* bảo các sinh viên tự giới thiệu bản thân. Khí chất của Tuân Trinh giống một giáo sư đại học ôn hòa. Nghĩ đến hôm thành thân, y từng nói cô hãy coi y như thầy hoặc là tri kỷ, cô ngạc nhiên, nhìn cảnh này, không phải y làm thật chứ?
Chẳng lẽ sau này cô phải theo mấy học sinh này vào lớp học của Tuân Trinh sao?
* Thầy cố vấn: Ở một số trường đại học dạy theo hình thức lớp tín chỉ, ở các lớp sinh hoạt không có thầy cô chủ nhiệm mà thay bằng thầy cô cố vấn học tập.
“Tử Thận, vừa rồi ngươi thất lễ, ngươi nói trước đi.” Tuân Trinh nhìn thiếu niên áo lam.
Hắn hắng giọng, vái chào Vương Uẩn, cười nói: “Ra mắt sư nương, học trò họ Phương, tên Dĩ Mặc, người Thái Nguyên, Sơn Tây. Vì ngày thường ta hay nghịch ngợm nên tiên sinh lấy cho tự là Tử Thận, nếu sau này vô tình chọc sư nương, mong sư nương sẽ tha thứ…”
Vương Uẩn nhìn cái vẻ thao thao bất tuyệt của Phương Dĩ Mặc, không biết có phải lúc đặt tên cho hắn có chữ “Mặc” (im lặng), cha mẹ hắn đã đoán được tính cách tương lai của con mình không. Tuân Trinh lấy cho hắn chữ “Thận” (thận trọng) cũng là dụng tâm lương khổ.
Sau Phương Dĩ Mặc là đến mỹ thiếu niên.
Mỹ thiếu niên vốn đang cau mày, như nhận ra có điều không ổn, chân mày hắn giãn ra. Hắn nở nụ cười có thể nói là ôn hòa, như Xuân về trên đất đai: “Học trò họ Lư, tên Tử Khải, người huyện Gia Kị, phủ Thiệu Hưng, tự là An Khang.”
Màn tự giới thiệu của mỹ thiếu niên vui tai vui mắt, Vương Uẩn yêu cái đẹp không hề keo kiệt mà cười với hắn.
Lư Tử Khải ngẩn người, hai tai đỏ ửng, hơi hốt hoảng lui xuống.
Vương Uẩn khó hiểu.
Có phải mình thể hiện hảo cảm quá rõ nên khiến hắn sợ không?
Thế nhưng có người còn xấu hổ hơn Lư Tử Khải nữa, chính là thiếu niên áo trắng mới bị đồng đội bán đứng kia. Hắn trông vừa thanh tú lại vừa nhã nhặn, như một con thỏ trắng mới sinh.
Mặc dù xấu hổ, nhưng thiếu niên áo trắng vẫn rất kiên định giới thiệu mình: “Học trò họ La, tên An Thái, tự Trường Canh, là người phủ Hàng Châu. Vừa rồi đã mạo phạm, quả thực xấu hổ.”
Họ La ở Hàng Châu…
Nghĩ đến đó, Vương Uẩn bắt đầu quan sát thiếu niên áo trắng kia. La thị ở Hàng Châu trước nay đều có nhiều người có tiền đồ, không thiếu quan cao như Thị lang bộ Binh, Thái tử thiếu sư. Lão thái thái ở nhà cũng thường lấy La thị của Hàng Châu làm gương.
Vương Uẩn không ngờ một đứa con sinh ra trong gia tộc trâm anh thi lễ lại dễ xấu hổ thế.
Theo sau La An Thái là thiếu niên như lan chi ngọc thụ. Cũng sinh ra từ danh môn nhưng thiếu niên này khác La An Thái nhiều, vừa nhìn qua đã thấy nét phong lưu của công tử thế gia, ánh mắt sáng rực. Hắn mỉm cười, nói: “Học trò họ Tề, tên Tĩnh Thiện, người kinh đô, tự Gia Nghi.” Dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa, không mặn không nhạt, tính cách hời hợt lại lễ độ.
Điều này khiến Vương Uẩn có ảo giác thấy được Vương Quan Giác, nhưng Vương Quan Giác ít tuổi hơn hắn nên còn kém nhiều. Nhất cử nhất động của Tề Tĩnh Thiện đều như được đo đạc, rất tiêu chuẩn, nhưng không cứng nhắc mà lại ung dung tự nhiên. Hắn đứng ở đó, tuy không đẹp như Lư Tử Khải, nhưng vẫn sáng lấp lánh như viên minh châu.
Vương Quan Giác được lão thái thái coi là viên minh châu của Vương gia, dù Vương Uẩn không thích cậu ta đến đâu thì cũng phải thừa nhận rằng lão thái thái không nhìn lầm. Mỗi cử chỉ của Vương Quan Giác đều khác người thường, nhưng nay nhìn thấy Tề Tĩnh Thiện, cô mới biết ngoài núi này còn có núi khác cao hơn.
Có lẽ là vì Tề Tĩnh Thiện có quý khí trời sinh, còn Vương Quan Giác rèn luyện mới thành.
Vương Uẩn vẫn còn cảm thán, lại đến phiên thiếu niên áo đỏ.
“Học trò…” Thiếu niên áo đỏ do dự một hồi, làm ra vẻ thấy chết không sờn: “Lâm Phi Hoa.”
Lâm Phi Hoa?
Cái tên rất quen, nhưng không biết đã nghe ở đâu. Trước khi xuất giá, Vương Uẩn từng nhiều lần thảo luận về các thiếu niên tài giỏi đẹp trai trong kinh, có lẽ đã nghe lúc đó.
Thấy mặt Vương Uẩn không có gì thay đổi, Lâm Phi Hoa không ra vẻ bình tĩnh nữa, tò mò hỏi: “Sư nương không biết ta sao?”
“Hả?”
Hắn rất nổi tiếng à? Vương Uẩn ngạc nhiên.
Phương Dĩ Mặc ở bên cạnh phụt cười: “Tiểu Hoa Nhi là Lâm… Ư…” Hắn mới nói được một nửa, Lâm Phi Hoa đã vội bịt miệng hắn lại.
Phương Dĩ Mặc bị bịt cho không thở nổi, vội kéo tay Lâm Phi Hoa ra. Dù bị che miệng, nhưng ý cười nhạo báng trong mắt hắn cũng không giấu nổi.
Lâm Phi Hoa nóng nảy, bịt chặt hơn nữa.
Phương Dĩ Mặc: “Ư… Ư…”
Hắn vùng vẫy mãi mà không có kết quả, chỉ có thể nháy mắt với Lư Tử Khải, ý là mau tới cứu hắn.
Lư Tử Khải nhận được tín hiệu cầu cứu của Phương Dĩ Mặc, chỉ cau mày, lặng lẽ quay đầu đi.
Chuyện này khiến Vương Uẩn ngạc nhiên.
“Nó là con trai Lâm Duy Mậu.” Tuân Trinh vẫn luôn lẳng lặng đứng xem bỗng mở miệng nói.
Lâm Phi Hoa nghe như bị sét đánh, mặt trắng như hoa héo. Cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đi bịt miệng Tuân Trinh. Bị thầy bán đứng, Lâm Phi Hoa đờ đẫn buông lỏng tay ra, rốt cuộc Phương Dĩ Mặc cũng thoát được.
Hắn hít sâu một hơi không khí mới mẻ, tránh ra sau mấy bước, chỉ trích: “Tiểu Hoa Nhi, ngươi độc ác thật đấy, suýt chút nữa ta bị ngươi bịt cho chết ngạt rồi, ta mà chết ngươi có lợi lộc gì đâu.”
“Ngươi là… Con trai của Thiếu Ngải cư sĩ sao?”
Giờ Vương Uẩn mới hiểu sao Lâm Phi Hoa lại ngạc nhiên khi mình không biết hắn, hắn và cha hắn đều là danh nhân trong kinh thành.
Cô nhìn Lâm Phi Hoa thật kĩ, phát hiện tướng mạo của hắn quả thực có chút tương tự với thiếu niên thổi sáo ngọc trong tranh, nhưng khác là cha hắn có vẻ kiêu ngạo của nghệ thuật gia hơn, còn hắn thì có vẻ bình dị gần gũi hơn, gương mặt ôn hòa hơn.
Nghe Vương Uẩn gọi hiệu của cha mình, Lâm Phi Hoa thở dài, tự giận mình mà che kín mặt.
Tuân Trinh không khỏi tức cười.
Chẳng trách Lâm Phi Hoa lại phản ứng như vậy, đó là vì mấy ngày trước, trong kinh thành lan truyền một tin tức liên quan đến người cha đại quốc thủ của hắn, người nghe đều dở khóc dở cười.
Cha hắn, Lâm Duy Mậu, nổi tiếng là đại quốc thủ, bình thường thích nhất là vẽ mỹ nhân, gặp người đẹp cảnh đẹp là như si như cuồng, thấy người đẹp thì không đi nổi nữa, cứ nhìn chằm chằm người ta, như một tên biến thái nhìn trộm, cũng chỉ để vẽ thôi.
Người ngoài dùng câu “biết háo sắc thì thích Thiếu Ngải” để nhạo báng ông ấy, ông ấy lại tự xưng mình là Thiếu Ngải cư sĩ luôn.
Ông ấy vẽ mỹ nhân, không phân biệt địa vị tôn ti, vẽ tiểu thư khuê các, cũng vẽ nô tỳ, xướng kĩ, thôn phụ. Ông ấy còn bỏ ra cả ngàn vàng, đi vào câu lan viện, cũng chẳng làm gì cả, chỉ là nghe nói có kỹ tử nào đó xinh đẹp nên chạy tới muốn vẽ thôi.
Bây giờ tuổi của Lâm Duy Mậu đã xấp xỉ Tuân Trinh rồi, đã qua cái tuổi thanh xuân, nhưng tính cách vẫn chưa ổn định được.
Cách đây không lâu, Vương Uẩn còn nghe nói, ông ấy ra ngoài du ngoạn gặp một thôn phụ xinh đẹp đang giặt quần áo, lại phát bệnh cũ, nhìn không đủ còn đuổi theo người ta, kết quả là bị người ta vác gậy đuổi đánh một đoạn dài. Con trai ông ấy, Lâm Phi Hoa, chạy tới mang ông ấy về đã phải xin lỗi rất nhiều, còn bị thôn phụ kia đánh cho ngã nhào, khóc không ra nước mắt mà dẫn ông ấy về nhà.
Nói tới con trai Lâm Duy Mậu, ban đầu Vương Uẩn cảm thấy hắn phải là một người bi quan.
Tên tự của ông ấy là Chinh Miễn, cả tên và tự đều cho thấy cha mẹ ông ấy gửi gắm rất nhiều hy vọng vào ông ấy, có ý khuyến khích ông ấy chăm chỉ. Ông ấy lớn lệch so với tên mình chưa nói, lại đặt tên con trai là Lâm Phi Hoa, nên con trai ông ấy lớn lên y như tên, còn phải dọn dẹp hậu quả cho cha.
Hôm nay đối diện với Lâm Phi Hoa, Vương Uẩn thật sự rất muốn hỏi một câu: ngươi tự tay vác Lâm Duy Mậu về đấy à? Sao ngươi làm được thế? Ngươi sống y như cái tên mình nhiều năm qua, cảm thấy thế nào?
Hỏi ra thì không được phúc hậu cho lắm, Vương Uẩn lặng lẽ nhìn qua tai trái của Lâm Phi Hoa, quả nhiên phát hiện có một vết thương nhỏ đã đóng vảy, có lẽ khi đó ngã cũng không nhẹ.
Cha và con trai bị thôn phụ đuổi đánh…
Khụ khụ…