Nam Chính Già Rồi

Chương 10: Mỹ thiếu niên và lão đạo sĩ




Khách khứa không nhiều.

Vương Uẩn liếc qua một vòng.

Phần lớn mọi người đều có vẻ tự nhiên, cười cười nói nói, người trung niên chiếm đa số, cũng có vài thanh niên và người già. Bên ngoài không hề có cảnh khách khứa vây xem với những vẻ mặt khác nhau như Vương Uẩn tưởng tượng, cũng không có cảnh náo nhiệt, khách khứa cười rộ lên ồn ào như những nhà khác.

Vương Uẩn liếc qua một vòng xong, đột nhiên chú ý tới hai người.

Một người là một thiếu niên, ngồi chung với các thiếu niên khác, nhưng không có vẻ hoạt bát như bạn mình. Hắn ngồi thẳng, đôi mày đen nhíu chặt, có vẻ ông cụ non.

Bên cạnh hắn là một người bạn mặc áo dài lụa Hàng Châu màu xanh ngọc, phong cách quý phái. Người bạn này vòng tay qua cổ thiếu niên, khiến gương mặt nghiêm túc của hắn không kìm được mà nở nụ cười. Tay trái nắm của người này khẽ đánh vào người thiếu niên áo xanh.

Sự chú ý của Vương Uẩn không phải là sự tương phản với thiếu niên như ông cụ non kia, mà vì hắn quá đẹp trai.

Kỷ Cảnh Thịnh có vẻ bá đạo của người bề trên và sự anh tuấn của đàn ông, Tuân Trinh lại có sự ung dung tự tại nhiều năm lắng đọng lại.

Thiếu niên này thực sự rất đẹp, môi đỏ răng trắng, mắt như nước sơn, mặc áo choàng vải đay màu vàng nhạt, như một cây trúc cao cao, trẻ trung lại sạch sẽ.

Thiếu niên áo xanh bị hắn đánh một cái, giơ tay ra nắm lấy nắm đấm của hắn, một tay khác lại đánh vào bụng hắn, hắn vội vàng ngăn cản. Trong lúc hai người đùa giỡn với nhau, hắn lơ đãng liếc qua Vương Uẩn.

Khi tầm mắt chạm nhau, hai người không khỏi giật mình.

Thiếu niên bất tri bất giác buông lỏng phòng bị, nắm đấm của thiếu niên áo xanh đánh mạnh vào bụng hắn.

Hắn hơi nhăn mặt lại, vẻ đau đớn đó y như Vương Uẩn lúc nhổ lông mặt sáng nay.

Vương Uẩn thấy cảnh này, từ ngạc nhiên chuyển qua giật mình, rồi lại vui vẻ.

Thiếu niên hơi lúng túng gật đầu với cô, ngại ngùng nhếch môi cười.

Bây giờ chuyển thành Vương Uẩn ngại ngùng. Hắn quá đẹp, cô sợ mình nhìn tiếp sẽ mê hắn mất.

Một người khác hấp dẫn sự chú ý của Vương Uẩn là một lão đạo sĩ.

Người đạo sĩ này hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí nơi đây. Ông ta đội mũ vuông trên đầu, mặc đạo bào màu xanh, có tướng mạo cổ điển thanh nhã, vẻ tiên phong đạo cốt y như bước từ trong tranh ra.

Tấn triều có nhiều người tin Đạo giáo, nhưng Vương gia lão thái thái tin Phật, trong nhà thờ Quan m, thường ngày hay chép kinh Phật. Vương Uẩn không có cơ hội tiếp xúc với đại sĩ cổ đại, nhưng điều này cũng không cản trở cô có hảo cảm với Đạo giáo địa phương.

Lão đạo sĩ cụp mắt, không có hứng thú lắm với mọi thứ xung quanh mình, có phong độ lạnh lùng của Đạo giáo. Cái vẻ này của ông ta khiến Vương uẩn nghĩ đến câu nói đùa về Đạo giáo cao lãnh trên mạng:

“Muốn tin thì tin, không tin thì cút, đừng quấy rầy ông đây phi thăng.”

Không ngờ trong số khách khứa của Tuân Trinh lại có những nhân vật này.

Vương Uẩn biết những thiếu niên kia là học trò của Tuân Trinh. Sau khi về hưu, Tuân Trinh luôn ở nhà, rất nhiều người mộ danh đã đưa con đến nhờ y dạy dỗ. Trịnh thị của nhị phòng vốn cũng muốn đưa Vương Quan Giác qua, nhưng sau khi hỏi thăm được rằng tiêu chí nhận học trò của Tuân Trinh rất nghiêm khắc thì chỉ đành hậm hực từ bỏ. Không biết sau khi cô gả qua, lão thái thái có nghĩ cách nhét Vương Quan Giác vào không nữa.

Còn về vị đạo sĩ kia, Vương Uẩn biết có vài người quyền quý thích qua lại với người của Phật giáo hoặc Đạo giáo, thậm chí có người còn nuôi một nhóm trong phủ nữa. Cô không ngờ Tuân Trinh lại tin Đạo giáo.

Trong lúc cô suy nghĩ liên miên, Tuân Trinh đã lau sạch tay.

Tuyết Tình cũng đã sắp xếp bàn ăn xong.

Sau khi ăn cơm và uống rượu hợp cẩn xong, Vương Uẩn được đỡ vào phòng tân hôn.

Trước khi đi, cô quay đầu lại nhìn thiếu niên kia. Hắn đang cúi đầu nói chuyện với bạn bè, Vương Uẩn thầm thấy tiếc.

Tuy nhiên, lão đạo sĩ luôn có vẻ không hứng thú kia lại đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt như đuốc, nhắm chuẩn vào cô không hề sai lệch.

Không hiểu sao cô chợt thấy căng thẳng, bước chân vội vã rời khỏi đó.

Lúc này phòng tân hôn rất náo nhiệt.

Vô số tiền mừng và trái cây bị ném vào người hai người như mưa đá.

Ngồi ở mép giường, Vương Uẩn nắm chặt tay áo, lòng lại tan vỡ.

Nói chung, cô không muốn xxoo với Tuân Trinh!



Tiền mừng và trái cây đập bốp bốp vào người Vương Uẩn, khiến cô bị đau.

Cô đau cũng không sao, nhưng không biết người già bên cạnh có chịu được hay không.

Nghĩ vậy, cô nghiêng đầu qua nhìn Tuân Trinh.

Y vẫn đang ngồi ngay ngắn, tiền mừng và trái cây đập vào người nhưng y có vẻ như không đau.

Ném tiền mừng và trái cây xong, mọi người cười nói mấy câu rồi tản đi, không có ý định nháo động phòng.

Trong lòng Vương Uẩn rất muốn giơ tay ra giữ họ lại, cô vô cùng muốn mọi người ở lại, kéo dài thời gian cho cô, tiếc rằng Tuân Trinh có uy vọng cao, còn là trưởng bối, nên không ai dám nháo động phòng cả.

Trong phút chốc, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch.

Vương Uẩn nổi hết da gà, cả người căng cứng. Cô luôn để ý động tĩnh của Tuân Trinh ở bên cạnh mình, định rằng bất kể hắn làm gì, cô cứ cắt ngang rồi tính tiếp.

Tuân Trinh cũng không làm gì cô, chỉ đứng lên, đi đến ngồi xuống cạnh bàn.

“Niệm Nhân.” Y đột nhiên cao giọng gọi với ra ngoài cửa.

Vương Uẩn nghe thấy ngoài cửa truyền vào một tiếng “dạ” lanh lảnh.

Cửa bị đẩy vào từ bên ngoài.

Người đẩy cửa là một tiểu nha hoàn, tuổi cũng tầm Vương Uẩn, da trắng nõn, đôi mày cong, đôi môi hồng, tướng mạo xinh đẹp động lòng người. Trên cổ tay nàng ấy đeo một cái vòng ngọc trắng trong loại tốt. Trông nàng ấy không giống nha hoàn mà giống một tiểu cô nương được cha mẹ chiều chuộng.

Tiểu nha hoàn từ từ đi đến gần Tuân Trinh, ngoan ngoãn đợi y sai bảo.

“Ngươi bảo phòng bếp làm chút đồ ăn mang lên đi.”

Tiểu nha hoàn khẽ dạ một tiếng, nhún người, đi làm theo lệnh của Tuân Trinh.

Khi ra khỏi ngưỡng cửa, nàng ấy đứng lại đóng cửa, đôi mắt không biết vô tình hay cố ý nhìn tới Vương Uẩn, ánh mắt đó hơi phức tạp.

Vương Uẩn phát hiện nàng ấy chính là tiểu nha hoàn đã rót rượu hợp cẩn cho mình ban nãy. Cô muốn xem kết quả, nhưng nàng ấy đã đóng cửa lại rồi.

Trong phòng chỉ còn lại cô và Tuân Trinh.

“Ngồi đi.” Tuân Trinh cầm hai cái chén sứ trắng đang úp trên bàn lên, bày ra.

Thấy y có vẻ muốn nói chuyện chứ không phải là tắm rửa rồi đi ngủ, trái tim đang treo cao của Vương Uẩn bình tĩnh lại nhiều.

Cô đi đến ngồi cạnh bàn.

Tuân Trinh cầm ấm trà, rót đầy một chén, lá trà xoay tròn trong xoáy nước trà màu vàng nhạt. Y đưa chén cho cô, khẽ mỉm cười tỏ ý.

Cô nhận lấy chén, nhấp một miếng, thấy hơi đắng, nhưng hương còn lưu lại.

“Không phải trà nổi tiếng gì, là loại ta thích uống hằng ngày.” Tuân Trinh cũng tự rót cho mình một ly.

Giọng điệu nói chuyện thường ngày của y khiến Vương Uẩn bình tĩnh hoàn toàn.

“Ta uống thấy rất thơm.” Vương Uẩn không hiểu về trà, chỉ có thể khen vậy thôi.

Tuân Trinh mỉm cười: “Đây là trà của Giang Nam, hái sau cơn mưa, gọi là Tuyết Thủy Bào, mùi vị rất nồng.”

Vương Uẩn biết cổ nhân có thói quen ngâm trà trong tuyết, nhưng tuyết ở hiện đại không sạch sẽ, cô muốn ngam cũng không dám. Nghe nói nước pha trà này là nước tuyết, cô cúi đầu uống thêm miếng nữa. Có lẽ đã chuẩn bị tâm lý, lần này cô cảm thấy mùi vị nồng hơn nhiều.

Cô ngoan ngoãn bưng chén trà lên uống.

Nhất thời, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Vương Uẩn không thích ứng được với sự yên tĩnh này, cô xoa chén sứ trong tay, ép mình phải lôi được ra một chủ đề: “Nha hoàn vừa rồi là…?”

Đồ tiểu nha hoàn đó mặc không phải đồ của nha hoàn bình thường, cô đã gả vào đây thì phải thăm dò “cơ cấu nhân viên” trong phủ của Tuân Trinh, tránh sau này làm ra chuyện không nên làm.



“Nàng tên Niệm Nhân. Năm Khánh Đức thứ ba, tuyết rơi nhiều, ta đi cứu thiên tai, thấy nàng còn nhỏ đáng thương nên dẫn về dạy dỗ.” Tuân Trinh từ tốn giải thích: “Tuổi ngươi và nàng xấp xỉ nhau, khi đó ngươi còn nhỏ, chắc không nhớ được mùa tuyết năm đó.”

Đâu chỉ không nhớ được, cô căn bản không hề biết mùa tuyết đó. Nghe nói trận tuyết năm ấy khiến vô số người gặp nạn, y và tiểu nha hoàn kia cũng xem như có duyên.

Mới nhìn thấy tiểu nha hoàn kia, Vương Uẩn thật sự cho rằng Tuân Trinh ham thích trẻ vị thành niên, nhưng nghe y nói vậy, y không ham thích trẻ vị thành niên mà câu chuyện biến thành truyện cổ tích rồi à?

Vương Uẩn yên lặng đỡ trán.

Tuân Trinh cười khẽ: “Vừa rồi ngươi sợ sao?”

“Sợ chứ.” Vương Uẩn không hề che giấu, thừa nhận luôn, vì dù cô có che giấu thì cũng không gạt được y.

Cô sợ chứ, vừa rồi cô cho rằng mình phải ngủ với Tuân Trinh. Cô là một cô gái bình thường, dù Tuân Trinh có đẹp trai, phong độ hơn nữa thì y cũng chỉ là một ông già đẹp lão thôi, muốn cô ngủ chung với một ông già đẹp lão, khẩu vị của cô không nặng như thế.

“Ngươi không cần sợ ta, ta đến thư phòng ngủ.” Ánh mắt Tuân Trinh nhìn cô y như nhìn một đứa trẻ: “Yên cứ yên tâm ở đây là được.”

Y cưới cô về, để cô ngủ trong phòng, còn y ngủ thư phòng sao?

Thế y cưới cô làm gì? Làm con gái nuôi à?

“Ta cưới ngươi không như ngươi tưởng tượng đâu.” Giọng Tuân Trinh rất dịu dàng, đôi mắt đen dường như mang ánh sáng vàng ấm áp của nến đỏ: “Ngươi không cần xem ta như phu quân.”

Trong lòng Vương Uẩn nhảy ra meme anh da đen mọc dấu chấm hỏi trên đầu. Y cưới cô về trưng bày à? Không ngại tổn hại danh tiếng của mình? Vương Uẩn đã xem nhiều phim, đọc nhiều tiểu tuyết, lập tức liên tưởng đến âm mưu.

Chẳng lẽ hắn muốn cấu kết với Nam Dương vương để tạo phản sao?

Không đâu! Vương Uẩn lập tức xua tan suy nghĩ đó. Muốn cấu kết cũng phải lén lút chứ, y cưới cô làm lớn như thế, hoàng đế nhất định sẽ chú ý tới.

“Không xem ngươi là phu quân thì xem là gì?”

Vương Uẩn phát hiện Tuân Trinh rất biết bắt trend đấy, hành vi này y như kết hôn giả ở hiện đại.

“Ngươi…” Tuân Trinh nhíu mày lại, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta có mấy học trò, chắc hôm nay ngươi cũng thấy rồi, ngươi cứ xem ta là thầy như bọn họ đi, xem là bạn tốt cũng được.”

Xem là thầy…

Cô rước thầy giáo về nhà đấy à? Cảm động quá đi.

“Ngươi sẽ dạy văn chương cho ta sao?”

“Ừ.” Tuân Trinh nói rất chắc chắn.

Vương Uẩn ngạc nhiên nhìn Tuân Trinh: “Vậy tại sao ngươi lại cưới ta?”

Tuân Trinh kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ ta không thể nói được, sau này có lẽ ngươi sẽ biết, cũng có lẽ sẽ không biết.” Y chợt cười lên: “Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn không biết.”

Vương Uẩn: “…”

Ngươi đang chọc ta đúng không?”

“Lát nữa Niệm Nhân sẽ tới, ta thấy ngươi đã đói cả ngày rồi, ăn chút gì lót dạ đi.” Yên lặng một lát, Tuân Trinh đứng dậy nói.

Vương Uẩn thấy vậy cũng chỉ có thể đứng lên theo.

“Ta lớn tuổi rồi, chỉ có một cô cô và một tỷ tỷ, ngày mai ngươi không cần bái kiến họ, hôm nào đó tranh thủ thời gian đến gặp họ là được.”

Nói xong, y hơi do dự, giơ tay lên rồi lại buông xuống. Vương Uẩn không hiểu nên nhìn y.

Y lắc đầu rồi đi về phía cửa phòng: “Ngươi nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng, từ nay về sau đây là nhà ngươi.”

Quân tử trúc, đại phu tùng.

Bóng lưng Tuân Trinh nhưng cây tùng cứng cáp. Theo tiếng “két”, y đẩy cửa ra, ống tay áo rộng bị gió đêm thổ khẽ đung đưa.

Vương Uẩn nhìn theo bóng lưng y sắp rời đi, không nhịn được mà kêu lên: “Tuân… Tiên sinh… Ngủ ngon…”

Tuân Trinh dừng bước lại, giọng nói có ý cười: “Tiểu hữu ngủ ngon.”