Vương Uẩn giật mình tỉnh dậy.
Một lão già mặt đầy nếp nhăn động chân với cô trong mơ khiến cô sợ hãi đổ cả người mồ hôi lạnh.
Khi cô tỉnh dậy, trời mới tờ mờ sáng, trong phòng tranh sáng tranh tối không nhìn rõ đồ vật, nha hoàn bà tử đều đang ngủ, cô cũng không muốn đánh thức bọn họ, chỉ yên lặng nằm một mình trên giường, tiện tay chơi quả cầu huân hương trong chăn, trong lòng đau đớn chảy ngược thành sông.
Cô phải gả cho người ta.
Đã thế mối hôn sự của cô còn làm dậy lên một đợt dư luận lớn trong kinh thành.
Những gia tộc nhỏ trong kinh thành cả chồng cho con gái vốn là chuyện không đáng nhắc tới, nhưng người chồng chưa cưới của cô lại là thiếu niên Thám hoa năm Khánh Nguyên thứ mười ba, hai mươi tuổi đã làm biên soạn trong Hàn Lâm viện, rồi thẳng đường thăng tiến vào nội các, làm Thượng thư bộ lễ. Nghe qua thì đây là một mối hôn sự tốt, còn người đó chính là một chàng rể vàng thuộc loại bạch mã hoàng tử, thắp đèn đi tìm cũng tìm không ra.
Chẳng qua là, người chồng chưa cưới kia của cô năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, cách đây không lâu đã cáo bệnh về nhà.
Đúng vậy, người đó đã hơn sáu mươi tuổi rồi, cổ thụ nở hoa, cây khô gặp gió Xuân.
Năm nay cô mới mười tám, chồng sắp cưới lại đã ngoài sáu mươi, chính là kiểu trâu già gặm cỏ non, mười tám lại cưới sáu mươi.
Nay chuyện này đã xôn xao khắp kinh thành.
Dù ở hiện đại, chuyện chồng già vợ trẻ cũng khiến dư luận xôn xao chứ đừng nói gì đến cổ đại.
Cô tên là Vương Uẩn, nhưng không phải là thiếu nữ Vương Uẩn sinh ra trong gia đình trí thức ở triều Tấn, mà là một sinh viên nghèo ở hiện đại.
Cô chỉ ngủ gật trên lớp một lát thôi mà đã xuyên thành thiếu nữ sĩ tộc Vương Uẩn đang sốt cao không hạ. Đến khi hết sốt, cô đã vĩnh viễn ở lại triều Tấn vốn không tồn tại trong lịch sử.
Triều Tấn tương tự như triều Minh, phía trước cũng có Tiên Tần, Lưỡng Hán, Tam Quốc, v.v rất nhiều triều đại, nhưng đến triều Minh lại rẽ sang một hướng khác.
Trong lịch sử triều Tấn có một vương gia phò tá tiểu hoàng đế rất nổi tiếng, vị vương gia ấy chọn người đúng khả năng, làm rất nhiều việc, cải cách chế độ, bỏ tục bó chân, phát triển thương nghiệp, đổi mới giá dục, chú trọng hải quân.
Chính vì thế, nền kinh tế hàng hóa của triều Tấn rất phát đạt, lề thói dân gian cũng không bảo thủ cứng nhắc.
Vương Uẩn thật sự vô cùng ngạc nhiên.
Vị vương gia kia nhất định là người xuyên không tới, nhưng hiệu ứng cánh bướm còn chưa lớn tới mức có thể thành lập một quốc gia đi theo chủ nghĩa tư bản, cũng không lật đổ được chế độ phong kiến.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, Vương Uẩn cảm thấy rối ren trong lòng nhưng đồng thời cũng không quên cảm ơn tiền bối. Nhờ có sự xuất hiện của người đó, phụ nữ triều Tấn không còn bị trói buộc mạnh mẽ bởi những lý luận Nho giáo nữa, tuy không được cởi mở như thời Đường, nhưng cũng mạnh dạn, có sức sống hơn các triệu Tống - Minh - Thanh.
Nó cũng cho cô cơ hội tìm chỗ chết.
Tính ra thì cũng không phải do cô tự đi tìm mối hôn sự hoang đường này.
Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, có kinh nghiệm phong phú của tiền bối ở phía trước, dù cô không định thừa kế sự nghiệp của tiền bối, thành lập một nhà nước cộng hòa theo chủ nghĩa tư sản, nhưng cô cũng muốn tìm cho mình một người chồng tốt lại đẹp trai, hai người bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Kết quả là, cô lại thích thế tử Kỷ Cảnh Thịnh của Nam Dương vương, đắc tội với chị họ Vương Lâm nhà mình.
Nghĩ tới đây, dù tính tình Vương Uẩn có tốt hơn nữa thì cô cũng không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi. Ngay từ đầu bà chị họ hờ kia đã mang thù địch mơ hồ đối với chính chủ, mối quan hệ với chính chủ luôn trong trạng thái căng thẳng. Khi mới xuyên không tới cô cũng dè dặt y như Lâm Đại Ngọc, chỉ sợ sai một ly đi một dặm. Cô vốn định cải thiện quan hệ với chị họ nhị phòng, dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, nhưng không biết do hai người mâu thuẫn quá sâu hay vì nguyên nhân gì khác mà từ đầu đến cuối Vương Lâm đều lạnh mặt với cô.
Hồi Đại học Vương Uẩn lười kết bạn lại không khéo đưa đẩy, lâu ngày bị lạnh nhạt nên cô cũng không để ý đến Vương Lâm nữa, cô không tương thân tương ái được với nàng ta, cũng không thể nào giả vờ hòa hảo được. Trùng hợp khi đó nàng cùng với mẹ đi đến hội trưởng mai do phu nhân Nam Dương vương chủ trì, rồi si mê thế tử của Nam Dương vương phủ - Kỳ Cảnh Thịnh. Thế tử của Nam Dương vương cao lớn tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng như sương lập tức hấp dẫn Vương Uẩn vốn yêu cái đẹp, từ đó ngày đêm nhớ mong nam thần, mấy ngày không nói với Vương Lâm câu nào.
Ai ngờ được Kỳ Cảnh Thịnh đã qua lại với bà chị họ Vương Lâm của cô từ lâu, nam thần cao quý lại chỉ cười với một mình Vương Lâm. Một người nhất định phải gả cho chàng, một người lại không phải nàng sẽ không thành thân.
Nghĩ tới đó, Vương Uẩn không nhịn được tát mình hai cái, thế mà mình lại rung động với người trong lòng Vương Lâm.
Cho dù bây giờ Vương Uẩn đã thích ứng với cuộc sống này tốt hơn, rốt cuộc vẫn không bằng một cổ nhân chính cống. Hồi đại học cô phải dùng hết trí thông minh mới qua môn Toán cao cấp, sau khi xuyên không, cha mẹ cô có thể nói là đôi vợ chồng điển hình, vui vẻ mỹ mãn, gia đình hòa thuận. Vương Uẩn không có ý thức về trạch đấu lại bị thành tựu của tiền bối che mờ mắt, thích Kỷ Cảnh Thịnh, đắc tội với Vương Lâm, bị cô ta cố ý hãm hại, tự nhiên làm ra rất nhiều chuyện không hợp lẽ thường mà không hề hay biết.
Vương Uẩn không biết rằng, mặc dù triều Tấn không có tư tưởng vặn vẹo như "chết đói là chuyện nhỏ, mất trinh là chuyện lớn", nhưng danh tiếng của phụ nữ vẫn rất quan trọng, chuyện cưới gả của con cái sĩ tộc lại là nghe lời cha mẹ và bà mối, không thể cãi lại.
Cô hiện tại chưa đến mức mất hết thanh danh, nhưng người muốn lấy vợ trong kinh thành cũng không mấy để ý đến cô, còn những người để ý đến cô, không phải loại công tử ăn hại mê rượu thịt thì cũng là loại xấu xí không lấy được vợ.
Nhìn qua Vương Lâm, dù cô ta sinh ra ở một gia tộc tầm thường, nhưng lại tìm cho mình được một mối hôn sự tốt. Địa vị của Nam Dương vương chính là sự tồn tại cao xa mà Vương gia không với tới, mặc dù Vương gia cũng từng nở mày nở mặt, nhưng lại lụi bại trong tay con cháu. Người có tiền đồ nhất Vương gia bây giờ chính là cha của Vương Uẩn, nhưng cũng chỉ là một chức quan nhàn tản. Mối hôn sự của Vương lâm chính là điển hình của việc chim sẻ hóa thành phượng hoàng, khiến các cô gái trong kinh thành vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Cô không hề muốn gả cho một lão già Nho sĩ, nhưng chuyện hôn sự này lại do lão thái thái quyết định.
Vốn dĩ lão thái thái còn buồn rầu vì hôn sự của cô, lại không đoán trước được vậy mà nội các Đại học sĩ lại cầu hôn cô. Nghe nói trước kia lão già trí sĩ đó quyền khuynh triều dã, học vấn vô cùng sâu rộng, được Thánh thượng tin tưởng, có vô số đệ tử trong triều.
Mục đích lão phu nhân gả cô qua đó rất rõ ràng. Cho dù phụ huynh thời phong kiến óc cưng chiều cháu gái đến mức nào thì vì vinh quang của gia tộc, bọn họ có thể làm tất cả. Hy sinh một đứa con gái thì sao chứ, danh tiếng của Vương Uẩn vốn đã khiến cô khó mà gả đi được rồi. Cân nhắc hai bên, bà ấy đã đồng ý.
Vương Uẩn nghe nói lão già kia đã dâng hiến cả đời cho quốc gia, chưa từng lấy vợ sinh con, cũng không biết dây thần kinh nào chập mà lại đột nhiên muốn lấy vợ, gieo họa cho con gái nhà người ta. Cho dù ở cổ đại, chồng già vợ trẻ mà khoảng cách tuổi quá lớn thì cũng không phải chuyện vẻ vang gì, huống hồ người này còn là một đại Nho, càng khiến cho người dân kinh thành bàn tán sôi nổi.
Mối hôn sự này là chuyện ván đã đóng thuyền nên cô cũng phải bẻ cong cái đinh này xuống. Mỗi khi cô tâm sự với mẹ Trương thị, mẹ lại ôm cô khóc, cha cô là người tốt nhưng lại hiếu thảo quá mức, chỉ biết thở dài.
Vương Uẩn cũng không thể nào chạy đến trước mặt lão thái thái, hô to rằng mình không lấy chồng.
Không tìm được lối thoát, Vương Uẩn chỉ có thể cười khổ, cô cũng đã đón nhận chuyện xuyên không rồi, có vẻ cũng không đến mức không thể chấp nhận gả cho lão già kia.
Cô dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, đi bước nào hay nước nấy.
Tuy ban ngày cô khá phóng khoáng, nhưng đến tối lại không khỏi gặp ác mộng.
Vừa rồi Vương Uẩn mới mơ thấy một lão già háo sắc mặt đầy nếp nhăn nên mới giật mình tỉnh khỏi cơn mơ. Cô không muốn kết luận chỉ dựa vào tưởng tượng, nhưng mà hơn sáu mươi tuổi còn lấy vợ, không phải háo sắc thì còn là cái gì.