*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thân ái~ Tình hình là Vi Vi rất buồn vì chẳng có lượt bình chọn nào cả (╥ω╥")
——————————————————
Tử Tuyết Vi liếc hắn một cái, nghi hoặc hỏi
- Đệ không đi xử lý công vụ sao? Ở đây làm gì?
Tạ Lãnh Chi cười tủm tỉm nhìn nàng
- Tất nhiên ta phải chờ món ăn mà tỷ tự tay làm ra chứ, nào có chuyện ta bỏ đi được!
Tử Tuyết Vi chớp mắt, cũng không nói nữa, quay trở lại tiếp tục làm quế hoa cao
Lúc này đột nhiên một tên lính gấp gáp đi vào, chắp tay khom lưng thông báo
- Bẩm Điện hạ, Bệ hạ cho truyền!
Tử Tuyết Vi từ sau lưng Tạ Lãnh Chi ngó ra, nói
- Hay là đệ cứ đi trước đi, làm xong ta sẽ đem qua cho đệ, được không?
Tạ Lãnh Chi nhíu mày, môi mỏng hơi mím lại giống như là không muốn rời đi. Nhưng Tử Tuyết Vi đẩy đẩy hắn
- Còn đứng đó làm gì, Bệ hạ đang đợi đệ đấy!
Tạ Lãnh Chi nhìn nàng, cuối cùng thỏa hiệp
- Được rồi, tỷ nhớ phải chờ đệ đấy! - Tạ Lãnh Chi thật sâu nhìn nàng, trong mắt như đang muốn nói tỷ nhất định phải đợi ta quay lại, xong quay người rời đi
Qua một canh giờ sau, Tạ Lãnh Chi vội vã quay trở lại. Thấy phòng bếp đã không còn người trong lòng, ánh mắt ảm đạm cụp xuống, mất đi màu sắc. Một lúc sau hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua đám đầu bếp cùng nha hoàn trong phòng, âm thanh lãnh khốc
- Tiểu thư đi khi nào? Tại sao các ngươi không đến báo cho ta?
Đám người kia run run, hàn khí đè ép bọn họ đến đứng không vững, từng người quỳ thụp xuống. Trong đó, một nha hoàn dùng toàn bộ khí lực run rẩy nói
- Bẩm...bẩm...Thái tử điện hạ...tiểu...tiểu thư còn chưa có quay về...
Tạ Lãnh Chi không kiên nhẫn cùng chán ghét nhìn nàng ta nói, nhưng nghe xong câu cuối liền hỏi
- Vậy nàng đã đi đâu?
- Tiểu...tiểu...thư..
Vệ Khanh đứng bên cạnh thấy hắn đã không còn kiên nhẫn nữa thì vội quát
- Nếu không muốn bị cắt lưỡi thì nói mau!
Nha đầu kia nghe vậy càng run mạnh, sắc mặt tái đi, cố nén run rẩy mà cắn răng nói
- Tiểu thư...hiện tại đang chờ Thái tử điện hạ ở... thư phòng..
Nói xong hai chữ cuối cùng, nha đầu liền mặt cắt không còn giọt máu, sợ tới mức không quỳ được nữa mà xụi lơ ngã ngồi xuống. Ai cũng biết thư phòng là điểm cấm kỵ của Điện hạ. Bình thường không cho phép bất cứ ai tới gần chứ đừng nói là đi vào, ngay cả trường hợp đặc biệt cũng chỉ được phép đứng ngoài cửa thông báo. Một lần, có hộ vệ vì quá gấp gáp mà xông vào thư phòng, kết cục là cơ thể bị đánh bay ra ngoài, cái đầu đi theo sau, chết cực kì thảm thiết. Lúc nãy bọn họ đã cố hết sức giải thích và ngăn cản Giang đại tiểu thư. Nhưng nàng cũng chỉ cười hì hì xua tay nói không sao cả rồi xoay người tiêu sái rời đi. Bọn họ cũng là lực bất tòng tâm a!
Cứ tưởng Thái tử điện hạ sẽ tức giận đem bọn họ ra chém, tiếp theo là tìm Giang tiểu thư tính sổ. Nhưng ai ngờ đâu Thái tử điện hạ trên vẻ mặt xuất hiện lo lắng cùng khủng hoảng chưa bao giờ có. Không thèm nhìn bọn họ một cái mà mau chóng xoay người, thi triển khinh công rời đi.
Cả đám người dù không hiểu gì cả nhưng vẫn ôm nhau ăn mừng. May mắn, may mắn, bọn họ khởi tử hoàn sinh a...
Cảm giác giống như đã đi dạo một vòng quỷ môn quan vậy. Thật là đáng sợ!