Nam Chính, Cười Một Cái Nào!

Chương 29: PN Trần Minh Thiên 6: Nhận mệnh ở bên bản thiếu gia cả đời đi!




Sau khi An Dĩnh Thụy cùng Trần Minh Thiên xác nhận quan hệ, hầu như ngay ngày hôm sau, cả trường đều biết việc này.

Tất nhiên, hôm trước vừa mới một người chân chó theo sau, một người ra vẻ từ chối. Hôm sau thì tay trong tay vui vẻ cùng đến trường, cả hai đều cười ngọt ngào đến chói mù mắt chó của quần chúng học trò xung quanh. Như thế mà còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì đúng là quá xuẩn!

Thế nhưng, nếu có điều làm An Dĩnh Thụy đã được thỏa ý nguyện buồn rầu, thì chính là bệnh "nghĩ một đằng nói một nẻo" của Thiên thiếu gia.

Chẳng hạn như lúc này....

-Này, đã bảo là em không phải con gái, đừng dùng ba thứ quà tặng sến súa này đưa em nữa! - Minh Thiên nhìn hộp bánh ngọt tinh xảo trên bàn, hai mắt tóe lửa trừng An Dĩnh Thụy.

Y ra vẻ thỏa hiệp:

-Được rồi anh biết rồi, anh sẽ không làm vậy nữa! Nhưng mà bánh này lỡ mua rồi, anh lại không ăn bánh ngọt, nếu em không nhận đành vứt đi vậy!

Nghe thế, Minh Thiên liền suýt nữa nhảy lên khỏi sofa, hắn kéo hộp bánh về phía mình:

-Não anh bị úng rồi, lãng phí thức ăn là tội lắm đó!

Hơn nữa, bánh này là của cửa tiệm nổi tiếng nhất thành phố, chỉ bán 100 cái mỗi ngày, muốn ăn còn phải đặt trước đó! - Câu sau này hắn không có nói ra.

Làm sao Minh Thiên biết rành vậy đó hả? Bởi vì hắn chính là fan - ruột của tiệm bánh này có được hay không?! Đã từng vì mua được bánh mà chịu khó canh mấy ngày trời đó!

Nhưng mà là một hotboy yêu nghiệt cao quý, ăn bánh ngọt có vẻ phá hỏng hình tượng quá. Hắn tuyệt đối không thừa nhận chuyện này đâu!

Nhìn hắn giả vờ ra vẻ chán ghét, thực tế hai mắt lại lập lòe ánh sáng tham ăn nhìn chằm chằm hộp bánh. An Dĩnh Thụy phải cố lắm mới nhịn không cười ra tiếng.

Cuối cùng, để cho nhóc nào đó chịu an ổn ăn bánh, y đành tìm cớ rời đi một chút. Haiz, có bạn trai trong ngoài bất nhất, lại còn ưa sĩ diện như vậy, đúng là khiến hắn hận không thể đem người giấu đi mà! Đáng yêu chết mất!

Đợi An Dĩnh Thụy rời đi, Minh Thiên liền vội vã mở hộp bánh ra. Khiêm Du ngồi bên bị đút cho một miệng tú ân ái cuối cùng cũng động đậy, để hắn nhìn đến sự tồn tại của cậu:

-Cậu thích gì thì cứ nói thật với y đi, cần gì vờ vịt như vậy? Lúc nào cũng vì ngại ngùng mà không thể hiện tình cảm mình cho y biết như vậy, cẩn thận người khác bắt y đi mất, đừng có mà khóc!

Minh Thiên nghe hắn nói, cau mày:

-Cậu đừng có mà trù bậy bạ, lỡ ứng nghiệm rồi sao?

Khiêm Du giật khóe miệng, thấy chưa, nghe thấy người ta bị giật đi mất, liền sốt sắng như thế. Vậy mà trước mặt người ta lúc nào cũng vờ vịt. Đồ trẻ trâu!

Mà công nhận, đôi khi những lời lúc vô ý, lại rất hay linh nghiệm.

Lúc nhìn thấy An Dĩnh Thụy bị một thằng con trai khác ôm chầm hôn lấy, đôi mắt hoa đào của tên con trai khó ưa kia còn nhìn mình đầy khiêu khích và đắc ý. Trần Minh Thiên biết được, cái gì cần đến thì sẽ đến rồi.

Hắn không hề nao núng đi về phía bọn họ, bước chân cố ý dẫm thật mạnh trên nền đất như đang đạp lên khuôn mặt tên có mắt hoa đào kia. Chỉ thấy tên An Dĩnh Thụy sau giây phút sững sờ kịp lấy lại tinh thần, đẩy mạnh người kia khiến cậu ta suýt thì ngã dập mặt. Y dùng ánh mắt lạnh lẽo muốn đông chết người liếc nhìn cậu ta một cái như nhìn một xác chết, rồi mới quay lại xem ai đang đến.

Lúc thấy là Minh Thiên, mặt y không còn lấy một giọt máu.

Y bước vội về phía Minh Thiên, luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết nên làm thế nào:

-Thiên, em, em đừng hiểu lầm, chuyện không phải, không phải như vậy, em ...

Còn chưa đợi y dứt tiếng, chỉ thấy tên nào đó lướt qua y như một cơn gió, chỉ vứt cho y ánh mắt ý bảo "anh chờ đó!", liền xông lên nắm lấy cổ áo tên đang ngồi dưới đất kéo dậy, đấm mạnh một phát về phía đôi mắt dám nhìn hắn khiêu khích ban nãy:

-Dám đụng đến người của bản thiếu gia, chán sống rồi hả?

Cậu trai bị đấm lại ngã vật xuống, mắt lóe lên lửa giận. Cậu ta rướn người dậy, cười khẩy:

-Cậu bất quá cùng hắn chung đụng được hơn một tháng đã xác nhận quan hệ! Dù gì cũng là chơi đùa, cần gì cậu phải làm quá như thế?

Nghe thế, bước chân định bỏ đi của Minh Thiên khựng lại. Hắn xoay người, từ trên cao nhìn xuống cậu trai kia, cao quý nói:

-Thật lòng hay không đến phiên cậu đến phán xét hay sao? Cậu đi ra cổng trường đi, não cậu đang ở ngoài đấy đợi cậu đấy!

-Cậu!... - Tên kia tức tối.

Đối với loại não tàn này, Minh Thiên cảm thấy chấp nhặt với cậu ta chỉ hạ thấp bản thân mà thôi. Chuyện tình cảm của hắn còn cần người ngoài đến nhận xét phê bình hay sao? Bất quá, nhìn bọn học trò túm tụm hóng hớt càng lúc càng đông, cậu nghĩ cậu nên làm ra một hành động nào đó, để chặt đứt tất cả tâm tư không nên có.

Thế là, An Dĩnh Thụy đang say mê ngắm nhìn dáng vẻ cao quý chết người của Minh Thiên, chợt thấy hắn bước về phía mình, còn chưa đợi y làm ra hành động gì, hắn đã nắm cổ y kéo xuống, dâng môi mình lên.

Đợi hiểu được chuyện gì đang diễn ra, mắt An Dĩnh Thụy ngập tràn ý cười và thỏa mãn. Hai tay y ôm siết lấy hắn vào lòng, bắt đầu đoạt lấy quyền chủ động.

Hai người không ai nhường ai, hôn đến điên cuồng. Ban đầu còn ý thức được đám đông xung quanh đang phấn khích huýt sáo, hò hét. Dần dần, trong đầu chỉ còn lại cảm giác môi lưỡi vấn vít đầy say mê, hai người quên mất tất cả, đem tất cả chiếm hữu cùng tình cảm với đối phương phát tiết trong nụ hôn.

Không khí dần dần nóng lên, tên ngồi dưới đất đã đứng dậy, nhìn hai người khó bỏ khó phân, mặt mày đỏ bừng, không biết là vì xấu hổ hay tức giận.

Nhận thấy càng lúc thân nhiệt cái tên nào đó càng nóng lên, tay chân cũng rục rịch. Minh Thiên cuối cùng vẫn là người tỉnh táo lại trước, vội vã dời môi.

Giữa nơi tương giao kéo ra sợi tơ bạc, đủ hiểu ban nãy hai người nồng nhiệt thế nào, cũng đủ khiến người ta mơ màng đỏ mặt.

Minh Thiên quệt miệng hôn đến đỏ lên của mình, cười nhìn về phía cậu con trai kia:

-Tôi cho cậu biết, dù cho thật lòng hay không, y, - Hắn đưa tay ôm lấy tay An Dĩnh Thụy kéo đến cạnh mình, hất mặt. - Vẫn là người của bản thiếu gia, đồng thời y cũng hoàn toàn cam nguyện. Có đúng không, Dĩnh Thụy?

Thấy hắn hất mắt lên nhìn mình, trong đôi mắt kiêu ngạo còn có tự hào, pha lẫn chút thấp thỏm bất an mà chính bản thân hắn còn không nhận ra, An Dĩnh Thụy cảm thấy tim mình mềm mại rất nhiều.

Y cười cười cúi xuống, hôn lên đôi mắt xinh đẹp kia:

-Tất nhiên rồi, bảo bối, anh rất sẵn lòng mãi mãi thuộc quyền sở hữu của em!

Câu nói sến súa cùng hai chữ "bảo bối", thành công làm đám người vây xem rơi rụng một đống da gà. Thế nhưng với người đang mới yêu, đây chẳng khác gì mật đường thơm ngọt nhất.

Minh Thiên cố gắng kiềm chế khóe miệng nhếch lên đến mang tai của mình, nhưng không thể kiềm lại được. Để tránh bản thân càng mất mặt hơn, hắn giả vờ hừ cười hất mặt sang nhìn cậu con trai đã trắng mặt bên kia:

-Nghe rõ chưa?

Nói rồi còn không đợi đáp lại, trực tiếp kéo người nào đó rời đi. Như thể sợ ở lại lâu thêm nữa, lại có người không muốn sống nhào lên gìanh người với hắn.

Hừ, muốn tranh giành tình nhân với Thiên thiếu gia, mơ giữa ban ngày đấy à!

An Dĩnh Thụy này, hắn đã nhận định, vậy thì cứ cam tâm mà ở bên hắn cả đời đi!