Nam Chính Chỉ Yêu Ánh Trăng Sáng

Chương 7




Mấy ngày trước Miểu Miểu ham mát nằm ngủ ở đình hóng gió nên về bị cảm, y giả bắt mạch cho nàng vừa đi, trưởng công chúa đã nghiêm mặt cấm túc nàng.

Tần Miểu Miểu tự biết sai không dám cãi lại, nhăn mặt lạch bạch vào thư phòng.

Thôi, không đi chơi cũng được, vừa lúc làm ổ ở nhà viết tiểu thuyết cho tử tế.

Lần trước viết đến đoạn anh chàng thư sinh nửa đêm chui vào chăn của quả phụ bị nữ chính Tiểu Điệp phát hiện, Tiểu Điệp phẫn nộ chạy ra cầu muốn nhảy sông tự vẫn, lại được một công tử anh tuấn, dịu dàng nhà giàu cứu giúp...

Tần Miểu Miểu cười ha hả, tiếp theo là câu chuyện tình yêu của nữ chính Tiểu Điệp và công tử nhà giàu Vương Ngọc.

Bên này nàng trong thư phòng văn chương tuôn ra lai láng, bên khác, Khương Thanh vì làm tặng Hoàng Hậu nương nương bài thơ hoa đào ở tiệc ngắm hoa trong cung mà thanh danh vang dội, dần dần có xu thế lấn lướt tài nữ đệ nhất kinh thành Huyện chủ Lý.

Huyện chủ Lý từ năm mười tuổi đã thể hiện tài năng, những năm gần đây có rất nhiều tác phẩm xuất sắc, nhiều người ủng hộ, Khương Thanh đột nhiên xuất hiện, dần uy hiếp đến địa vị của Huyện chủ Lý.

Hai người này đều có lòng toan tính, Huyện chủ Lý có chỗ dựa là phủ An Quốc Công và Hoàng Hậu nương nương, Khương Thanh lại là con gái của lão An Quốc Công, còn có thân phận là ân nhân cứu mạng của Thái Tử Đức Minh. Mỗi người đều có ưu thế riêng, lần nào cũng đấu đá đến hừng hực khí thế.

Dĩ nhiên, lúc này, Tần Miểu Miểu đang bị nhốt trong nhà viết tiểu thuyết không hiểu được chút nào.

Càng không thể biết Huyện chủ Lý và Khương Thanh dưới sự trợ giúp của Hoàng Hậu đã mấy lần tình cờ gặp được Thái Tử trong cung, làm Thái Tử không thể không đến gặp Thiên Thần đế, xin ông ban cho hắn một tòa phủ Thái Tử ở ngoài cung, hắn muốn dọn ra ngoài.

Thiên Thần đế bác bỏ thỉnh cầu của hắn, nhưng hạ chỉ xây thêm một bức tường vây giữa Đông Cung và hậu cung, từ đó Đông Cung hoàn toàn nằm trong phạm vi quản lý của Thái Tử, Hoàng Hậu không được can thiệp.

Hoàng Hậu nghe vậy mặt không đổi sắc nhưng âm thầm vò nát vài chiếc khăn.

Bắt đầu đến thời điểm hội săn mùa xuân, Tần Miểu Miểu vẫn an nhàn viết tiểu thuyết của nàng, cốt truyện hiện tại đã tiến triển đến đoạn nữ chính Tiểu Điệp vì báo thù mà cố ý dụ dỗ công tử Vương Ngọc, nhưng lại bị hắn cự tuyệt, Tiểu Điệp đau lòng trở về nhà lại được báo rằng công tử phái người tới cầu hôn...

"Miểu Miểu, suy nghĩ gì thế con?" Trên xe ngựa, trưởng công chúa nhìn Tần Miểu Miểu đang ngẩn người, nhẹ giọng hỏi.

Dạo gần đây, Lý Văn Huyên và Khương Thương chiến nhau đến sứt đầu mẻ trán, hoàng đệ của bà không biết vì sao mà vô cùng dung túng cho hai nàng ta. Do vậy mà nhiều người suy đoán, Thiên Thần đế muốn ban các nàng cho Thái Tử điện hạ làm Trắc phi.

Chẳng lẽ đã có người nói gì với Miểu Miểu?

Trưởng công chúa Phúc Thọ nhíu mày, bà đã cố ý phân phó người dưới phải giấu Miểu Miểu những chuyện này, sao Miểu Miểu vẫn biết?

Xem ra những gián điệp bà cố ý giữ lại trong phủ phải thanh triệt một phen rồi.

Không biết trong đầu mẫu thân đã nghĩ đến nhiều chuyện phức tạp như thế, Tần Miểu Miểu sực thoát ra khỏi biển tiểu thuyết của mình, ngây ngốc nhìn mẫu thân.

"Mẫu thân, sao thế ạ?"

Hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi trưởng công chúa Phúc Thọ vừa hỏi.

Trưởng công chúa Phúc Thọ: Thôi biết rồi, lại nghĩ ngợi tiểu thuyết chứ gì, chắc chắn không biết mấy việc linh tinh, rối loạn ấy rồi.

Nhưng gián điệp trong phủ vẫn phải thanh triệt một phen.

Hiện giờ là thời kỳ bất thường, thả ra một chút đồ râu ria còn được, chẳng may Miểu Miểu bị những gián điệp đó làm tổn thương thì không hay.

Phủ trưởng công chúa Phúc Thọ đặt mua biệt viện ở cạnh bãi săn nên cũng không giống các nhà khác vội vàng đi tìm chỗ đẹp để dựng lều trại, tận buổi tối một ngày trước hội săn mùa xuân mới đến bãi săn.

Sau khi đến biệt viện, trưởng công chúa đi xử lý công việc, Tần Miểu Miểu vào phòng nàng, cẩn thận lấy cuốn tiểu thuyết bảo bối nàng giấu trong tay áo ra.

Bắt đầu đếm từng trang một.

Đây là kiệt tác meo tốn không biết bao nhiêu tâm huyết mới viết ra được, tuyệt đối không thể làm mất.

Đếm xong thấy mình có cảm hứng nên lại cầm bút, viết tiếp.

Đến tận khi nghe thấy Úc Hương ngoài cửa nhẹ giọng nhắc nhở:

"Quận chúa, trưởng công chúa biết người còn chưa ngủ nên sai nô tỳ giục người mau đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm ạ."

Tần Miểu Miểu không trả lời, viết tiếp.

Úc Hương: "Quận chúa, trưởng công chúa nói nếu người vẫn không ngủ thì sẽ cắt ba ngày cá của người."

Tần Miểu Miểu: Chẳng sao, ta có cá khô Đức Minh ca ca cho rồi (> <)

Cá này do lần trước Đức Minh ca ca gửi, nghe nói là cá khô tương tư chính gốc đất Bắc, meo ăn xong, thấy mấy ngày nay không ăn các loại cá khác cũng được.

Mấy thủ đoạn cỏn con thế này không ảnh hưởng đến meo chút nào đâu~

Úc Hương: "Cắt ba ngày cá cũng bao gồm cả cá khô mà Thái Tử điện hạ cho người ạ."

Tần Miểu Miểu: Cẩn thận ôm lấy trái tim bé nhỏ của mình.

Sao mẫu thân lại biết Đức Minh ca ca mang cá khô cho meo?

Rõ ràng là meo đã giấu mẫu thân rất cẩn thận rồi mà.

Đứng trước cá khô, nghiệp lớn viết tiểu thuyết cũng chỉ là thứ nhỏ bé không đáng kể. Tần Miểu Miểu đáp ngay:

"Ta ngủ ngay đây."

Nói dứt lời lập tức nằm lên giường.

Úc Hương vào phòng nhẹ nhàng thổi tắt nến, căn phòng tối sầm xuống, chỉ dư lại chút ánh trăng sáng le lói trong đêm.

Úc Hương lại gần giường, vén lại góc chăn đàng hoàng cho Quận chúa vừa đặt lưng xuống đã ngủ, sau đó nhẹ nhàng ra ngoài.

"Miểu Miểu ngủ chưa?" Trưởng công chúa Phúc Thọ ngồi trước bàn, từ tốn hỏi.

"Đã ngủ rồi ạ." Tần ma ma cười bảo, "Nghe Úc Hương nói, Quận chúa ngủ nhanh lắm."

Trưởng công chúa Phúc Thọ hừ nhẹ, "Viết bao nhiêu tiểu thuyết như thế, không mệt mà được chắc?"

"Quận chúa vẫn nghĩ người không biết Quận chúa đang viết tiểu thuyết."

"Từ nhỏ đến lớn, con bé có đúng một sở thích như vậy, lại còn thích lải nhải, sao ta có thể không biết được cơ chứ?"

Bà cười cười rồi lại thở dài: "Miểu Miểu là đứa bé đơn thuần, nhưng lại phải gả vào hoàng gia phức tạp nhất, trong lòng ta không lúc nào yên ổn."

Súng ái của hoàng gia, chính là thứ không thể trông chờ vào nhất.

Trong mấy tháng Thái Tử Đức Minh mất tích, bà thậm chí còn cảm thấy có đôi chút may mắn, bởi cuối cùng bà cũng có cơ hội tìm cho con gái một vị hôn phu gia cảnh bình thường nhưng thực lòng yêu thương nó.

Ai ngờ vừa nảy ra ý nghĩ này chưa được bao lâu, Thái Tử Đức Minh đã trở lại.

Nhìn ra sự lo lắng của trưởng công chúa, Tần ma ma an ủi nói:

"Thân phận của Thái Tử điện hạ cao quý, lại vô cùng quan tâm đến Quận chúa, Quận chúa thích ăn cá khô, hắn cũng thường xuyên tự tay mua một ít cá khô mang đến cho Quận chúa. Đặc biệt là cá khô tương tư lần này, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Quận chúa, chắc chắn là cá khô lần này rất hợp miệng nàng."

Nói đến đây, trưởng công chúa lại thấy buồn cười: "Con bé Miểu Miểu này không giấu được gì trong lòng hết, lại còn cứ tưởng mình giấu rất kỹ."

Từ 6 tuổi nó đã lui tới với Thái Tử Đức Minh, Thái Tử Đức Minh tặng quà cho nó, người làm nương như bà chẳng lẽ lại không biết sao? Dù bây giờ có nơi lỏng nhưng vừa nhìn biểu cảm của con gái là bà đã có thể đoán được.

"Quận chúa tính tình đơn thuần, lương thiện, phúc trạch thâm hậu, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho Quận chúa."

"Mong là vậy."

Sáng sớm hôm sau, Tần Miểu Miểu mở to đôi mắt ngái ngủ, bị Úc Hương, Úc Nhu kéo đi trang điểm, chầm chạp theo chân mẫu thân đi vào bên trong bãi săn.

Nàng thật sự rất mệt, chỉ chờ đến lúc Thiên Thần đế tuyên bố bắt đầu săn bắt, nàng bèn cưỡi chú ngựa nhỏ của mình, từ tốn tìm một chỗ khuất để ngủ bù.

Đằng nào thì mọi người cũng biết nàng cưỡi ngựa bắn cung không giỏi rồi, nàng đã Phật... (bỏ cuộc)

Trong mơ màng lại cảm giác được có người đang đi về phía mình, nàng gắng gượng mở mắt ra, thấy Đức Minh ca ca đang đứng cạnh mình.

"Đức Minh ca ca!" Nàng vui sướng reo lên.

Ở bãi sân rộng thế này mà vẫn gặp được Đức Minh ca ca, bọn bọ có duyên tới cỡ nào chứ.

Nguyên Giác ngồi xuống bên cạnh nàng, để nàng dựa vào người mình ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi:

"Miểu Miểu sao thế? Sao lại ra chỗ này ngủ?"

Tần Miểu Miểu dựa vào cây, nghiêng đầu hỏi lại chàng: "Chàng không đi săn thú sao ạ?"

Hoàng cữu nói người đứng đầu hội săn lần này có thể được nhận phần thưởng lớn, Ngũ hoàng tử dồn hết sức lực nhất định phải lấy được vị trí đứng đầu, sao Đức Minh ca ca không sốt ruột chút nào thế?

Nguyên Giác rất bình tĩnh: "Hôm qua ta ngủ muộn quá, bây giờ muốn nghỉ ngơi."

Hệt như meo! Tần Miểu Miểu thấu hiểu gật gật đầu, vỗ gốc đại thụ phía sau: "Đức Minh ca ca, chàng nằm đi, em canh người giúp chàng."

Nguyên Giác gật đầu, dựa vào cây chợp mắt.

Tần Miểu Miểu ngồi cạnh hắn, thấy hơi chán nên bắt đầu ngắm nghía khuôn mặt hắn.

Lúc hắn mở to mắt, ánh mắt vô cùng sắc bén nên cả người nhìn qua hết sức nghiêm túc, làm người ta không tự chủ được bỏ qua ngoại hình của hắn. Sau khi ngủ, vẻ sắc bén ấy vơi bớt, khuôn mặt góc cạnh nổi bật lên.

Đẹp ngoài sức tưởng tượng.

Tần Miểu Miểu ngẩng đầu, kiềm chế lại ham muốn dùng tay chạm vào hàng mi dài của Đức Minh ca ca, nhẹ nhàng cào cào vỏ cây.

Dưới đùi bỗng thấy nằng nặng, nàng cúi đầu, thấy thân mình Đức Minh ca ca đã trượt từ trên cây xuống, đầu gác lên đùi nàng.

Tần Miểu Miểu: Nàng có nên đỡ lên không đây?

Đỡ? Sợ lại đánh thức Đức Minh ca ca.

Không đỡ? Đầu Đức Minh ca ca nặng lắm...

Bối rối ghê.