Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 60: 60: Chương 47




Editor: Endy.

Nhưng An Sênh nhìn anh chằm chằm, không có một chút thương hại nào.



Bây giờ nhìn Phí Hiên quả thực rất chật vật, nhưng trong mắt anh vẫn như cũ ẩn chứa vẻ chiếm hữu điên cuồng không che giấu được.

An Sênh giãy dụa, có người đi ngang qua.



Ở vị trí không xa nhìn qua, Phí Hiên có lẽ không biết xấu hổ, cho dù cô có đá hay giẫm lên mắt cá chân cũng không buông tay.



Anh chỉ chịu đựng cơn đau, rầu rĩ hừ một tiếng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm An Sênh, trầm mặc không nói gì.



Rõ ràng là người bị đánh, nhưng nhìn anh còn tàn nhẫn hơn so với cô.

Loại chuyện náo nhiệt như đánh nhau luôn có người thích xem, nhất là tranh cãi chuyện tìm cảm nam nữ, hay kiểu tranh chấp giữa nhà trai và nhà gái.



Con đường nhỏ này ngày thường không có ai, nhưng lúc này có người “dường như vô tình” đi ngang qua với ánh mắt chằm chằm xem náo nhiệt.



An Sênh vừa rồi hạ thủ rất tàn nhẫn, sức lực cùng lửa giận gần như cạn kiệt.



Phí Hiên vẫn ôm không buông.



Ngón tay bị cô siết chặt nhưng dường như anh không cảm nhận được, vẫn không chịu buông tay.



Từ lúc gặp nhau đến giờ, không biết vì sao, nhưng hình như mối quan hệ của hai người có vẻ tốt hơn.



Không ai nói lời nào, không ai nói hận, cũng không ai xin lỗi.



Hai người như đang diễn một vở kịch câm, chỉ có thân thể là đang dây dưa và giằng xé.

Người vây quanh xem náo nhiệt càng nhiều, An Sênh liếc mắt nhìn thoáng qua, những lời thì thầm cách đó không xa cũng bị gió cuốn thổi bay đến đây.

Cô ngừng giãy giụa, đứng bất động, cả người trầm xuống, ngay cả vẻ tức giận trên mặt cũng biến mất.





Cô bình tĩnh nhìn Phí Hiên, cuối cùng lên tiếng, "Anh có nghe thấy không? Những người đó đang bàn tán về tôi đó, đều là do anh ban tặng."

Phí Hiên vốn không chịu buông tay, nhưng đối diện với vẻ mặt này của An Sênh, cuối cùng anh cũng chậm rãi thả lỏng sức lực.



Hôm nay chỉ có thể đến đây, phải nói rằng Phí Hiên rất hiểu An Sênh.



Nếu còn tiếp tục dây dưa, vừa rồi chịu đựng nhiều như vậy cũng hoàn toàn vô ích.



Chẳng những không nguôi ngoai được cơn tức của cô, ngược lại còn làm nó bùng lên dữ dội hơn nữa.

Vì vậy, Phí Hiên cúi đầu, vẻ mặt vừa chuẩn bi thương.



Từ góc độ này nhìn qua, không thể nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt anh, ngược lại nhìn rất chật vật, quả thực làm cho người khác cảm thấy đặc biệt xót xa.





Anh thật sự rất biết lợi dụng bản thân.



Bộ dáng của anh, thân phận nam chính, vô luận có chật vật như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhan sắc của anh.

Hơn nữa anh còn có rất nhiều tâm cơ khác, như chuyện anh mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi trong bộ đồ khủng long ngày hôm nay.



Cổ áo bị lôi kéo rách không ít, lộ ra đầu vai, trong ánh hoàng hôn mờ ảo, phối hợp với khuôn mặt mang theo vết máu, đặc biệt làm cho người khác cảm thấy anh bị tra tấn rất dã man.

Từ góc độ của An Sênh, không chỉ có thể nhìn thấy vai, mà dọc theo cổ áo rộng rãi của anh có thể nhìn đến cơ bụng, vòng eo đã trở nên gầy đi không ít.



Khi ngã trên mặt đất, bụng dưới bị lõm xuống, An Sênh lơ đãng nhìn thoáng qua, ngón tay cô không ngừng run lên.



Gần như ngay lập tức cô có thể nhớ ra cảm xúc của vòng eo đó — Phí Hiên đây là đang quyến rũ cô.

Thật sự là không từ thủ đoạn nào, đáng tiếc An Sênh nhìn ra được anh đang nguỵ trang.




Cô sẽ không bị tên khốn này lừa lần nữa.

Phí Hiên cẩn thận nằm đó tạo dáng, nhưng An Sênh chỉ liếc nhìn rồi bỏ đi.



Cô rời khỏi con đường nhỏ.





Phí Hiên lúc này mới kéo cổ áo, chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người đang xem náo nhiệt, từ trên mặt đất đứng dậy, còn có chút lảo đảo.

Vì trạng thái ngày hôm nay mà anh đã mất một khoảng thời gian chuẩn bị khá lâu.



Vừa rồi An Sênh đá vào đầu, quả thực có chút chóng mặt.



Sau một ngày mặc bộ đồ gấu bông bị tiêu hao không ít thể lực, ngay cả ngón tay cũng run lên.

Phí Hiên lắc lắc hai lần, có chút tức giận.



Tại sao bây giờ tay mới bắt đầu run run? Vừa rồi sao lại không run chứ.

Bộ đồ khủng long thực sự quá lớn, muốn cầm cũng không dễ dàng.



Anh đành phải chui vào một lần nữa, ôm đầu khủng long quay trở lại phòng thay đồ.



An Sênh quả nhiên đã rời đi rồi.

Phí Hiên cầm lấy tiền lương, trải qua một ngày mặc bộ đồ nặng nề kia, ngồi trở lại xe mà cả người đều đau nhức.



Tiền cầm trên tay bị bóp nhàu nát.

Anh không thích công việc này.



Một ngày này, Phí Hiên cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ về đoạn thời gian yên ổn trước kia của hai người, An Sênh bận rộn cả ngày, về đến nhà sẽ đưa tiền cho anh, vẻ mặt Phí Hiên không khỏi lộ ra một ý cười.




Nhưng tiếng cười chưa kịp thành tiếng thì Phí Hiên đột nhiên ngưng bặt.

Bây giờ, anh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của An Sênh, chắc hẳn sẽ rất khó để được nhìn thấy cảnh cô vỗ tiền trên người anh, cười nói "Mang tiền tiêu đi, Tiểu Bạch Kiểm".

Phí Hiên thở dài, cất số tiền trân quý này vào trong ví.



Sau đó anh mới khởi động xe, nhưng chưa đi được bao xa, anh lại nhanh chóng dừng lại, lấy điện thoại ra, gọi cho Phí Sư.

"Cho người đến đón tôi, tôi gửi cho cậu vị trí.





Tôi không lái xe được nữa.



Ừm, tôi chóng mặt quá."

Phí Hiên nói xong liền cúp điện thoại, gục vào tay lái choáng váng, duỗi tay sờ sờ đầu.



Đưa tay sờ một chút, nhiều chỗ trên đầu rất đau, hít một hơi, trong lòng cảm thấy đau khổ.



Anh thấp giọng lẩm bẩm, "Xuống tay cũng thật tàn nhẫn..."

An Sênh đợi xe ở giao lộ một hồi lâu.



Thật xui xẻo, hôm nay không bắt được taxi, Nguyên Khúc lại đi nước ngoài.



An Sênh có thể lái chiếc xe của anh ta, nhưng cô vẫn phải học bằng lái trước, mặc dù cái xe kia vẫn chạy dù cho cô có lái hay không.

Mắt thấy một chiếc taxi chạy tới, An Sênh vẫy tay về phía xa.



Kết quả lại gần, trong xe lại có người.



An Sênh đứng ở ven đường, khi quay đầu lại liền nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ cách cô không xa.

An Sênh đã quá quen thuộc với chiếc xe này, tên cẩu Phí Hiên còn chưa đi, đúng là âm hồn không tan mà.

Xe đậu ở đó không đi, này rõ ràng là đang theo dõi cô.



An Sênh nghĩ về những gì Nguyên Khúc nói, di động của cô có gắn định vị của Phí Hiên.



Mặc dù rất thích, có chút luyến tiếc, nhưng cô vẫn đi về phía xe Phí Hiên.



An Sênh bước đến cạnh xe, phát hiện anh đang gục trên tay lái.



Cô nở nụ cười nhạt, bây giờ vẫn còn chơi trò bịt tai trộm chuông*, đem đầu giấu đi? Làm vậy thì cô không nhìn thấy anh chắc?

* Bịt tai trộm chuông: lừa mình dối người, làm việc xấu nhưng cứ nghĩ không ai biết.



Nhưng cuối cùng mọi việc vẫn sẽ bị bại lộ.




An Sênh gõ cửa kính xe, Phí Hiên ban đầu không có phản ứng gì.



Không biết là do thức khuya liên tục hay do nhịn ăn mà bây giờ anh cảm thấy hốt hoảng, run rẩy lợi hại, cả người như thể đang ở trong một ngôi nhà đang sửa chữa, bên tai ong ong, đại não đều chấn động.



Trong khu vui chơi, vì có An Sênh nên anh có thể chịu được.



Bây giờ không thấy cô, anh cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.

An Sênh gõ cửa kính xe hai lần, phát hiện Phí Hiên thực sự muốn chơi trò giả làm đà điểu với cô.



Cô lấy điện thoại ra khỏi túi, trong lòng cảm thấy đau khổ.



Điện thoại này chạy rất nhanh, tín hiệu tốt, kiểu dáng cũng rất đẹp.



Đáng tiếc những thứ tên hỗn đản Phí Hiên tặng đều giống bản thân tên đó, cho dù thứ này có hiếm lạ nhưng cũng là công cụ để theo dõi cô.



Cô không cần.

An Sênh trực tiếp dùng điện thoại đập lên cửa kính xe.



Trước đây cô không dám làm điều này, nhưng bây giờ cô đã có tiền, nếu có đập vỡ thì cô cũng có khả năng bồi thường.

Âm thanh rất lớn, Phí Hiên cuối cùng cũng nghe thấy.



Nghiên đầu nhìn ra ngoài, hóa ra là An Sênh.



Nhất thời anh như được bơm máu gà, ngồi thẳng người, hít thở sâu, tích tụ năng lượng rồi mở cửa xe.

Phí Hiên mở cửa xe đi ra ngoài, đứng tựa vào cạnh xe.



An Sênh lùi lại một chút, không lằn nhằn, trực tiếp đập vỡ điện thoại trước mặt anh.

Điện thoại nảy trên mặt đất, văng đến dưới chân Phí Hiên.



Màn hình vỡ vụn.



Phí Hiên cúi đầu nhìn, rồi ngẩng đầu nhìn An Sênh.



Sắc mặt anh tái nhợt, môi mấp máy, không có khí lực nói, “Em không phải rất thích nó sao…”

Cô biết hết thảy anh chỉ đang giả vờ, nhưng nhìn thấy anh như vậy, vẫn không nhịn được nhíu mày.

-Hết chương 47.1-

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ Nhà Hươu trong chặng đường tương lai nhé.