Editor: Endy.
Tình huống này đưa 100 đồng An Sênh liền đi. 3000 đồng, đừng nói là bê, bắt cô lau sàn cũng không thành vấn đề.
Kiếm được tiền không dễ, nửa năm này, An Sênh xem như triệt để hiểu được cái gì gọi là khó khăn ở nhân gian.
Vì một ngày mấy đồng tiền, phải nuôi hai đứa con học đại học trong nhà, chồng cùng với con gái bị liệt, sau khi ly hôn, chính mình mang theo trí lực có đôi chút vấn đề để kiếm sống.
Bất quá trong chợ thuỷ sản, từ đầu đông tới cửa tây đi không quá năm phút đồng hồ, phía sau lại là An Sênh từ trước đến giờ chưa từng chứng kiến nhân gian bách thái.
So với những người giãy dụa với cuộc sống như vậy, An Sênh cảm giác mình thật sự may mắn. Ít nhất cô còn có thể sống thêm một lần nữa, quan tâm những người bên cạnh, cho dù mệt mỏi, ít nhất cũng không giống kiếp trước, không thể mạo hiểm.
Hiện tại mệt mỏi, gian nan, thậm chí trên đôi tay trắng mịn đầy những vết sẹo đều vô tình nhắc nhở cô, hết thảy đều vô vùng chân chân thật thật.
Thời gian nửa năm không dài, An Sênh cảm thấy tâm tính khác nhau rất lớn, có loại nhìn thấu thế sự lạnh nhạt, mỗi ngày đều lặp lại công việc nhưng cũng không nhàm chán, thậm chí cô có chút hưởng thụ.
Nếu có thể tu tiên, hiện tại cô gần như Độ Kiếp, chỉ kém một chút cơ hội liền có thể phi thiên.
An Sênh đứng lên đi theo người phụ trách, trên đường đi người này quay đầu đánh giá cô vài lần, cuối cùng đem cô vào một phòng nghỉ nhân viên. Bên trong còn có hai cô gái đang đứng trước gương trang điểm, nhỏ giọng thảo luận cái gì đó.
An Sênh vừa vào phòng, hai người quay ra nhìn cô. Người phụ trách chỉ vào An Sênh nói, “Tiểu Địch tìm cho cô ấy một bộ quần áo, Tiểu Diêu trang điểm, dẫn cô ấy đến khu khách VIP.”
Hai cô gái đánh giá An Sênh, thần sắc khác nhau lên tiếng trả lời, nhưng không lập tức động.
Người phụ trách quay đầu chuẩn bị đi, bất quá mới đi vài bước liền quay lại, “Làm cho tốt. Khu khách quý các cô không được đi, tự biết thân phận.”
Hai cô gái này có chút địch ý trên mặt, nghe người phụ trách nói như vậy liền mất hứng.
Mặt xị xuống, so với cái lư còn muốn dài hơn. An Sênh đứng bên cửa, nhìn hai cô nàng đóng cửa phòng nghỉ “rầm”. Sau đó đứng đối diện với cô, hai cặp mắt trừng nhìn về phía cô.
“Cũng khá cao.” Một người trong đó nhìn An Sênh trong chốc lát, mở miệng nói.
“Cô cùng người phụ trách có quan hệ như thế nào?” một người khác cũng mở miệng hỏi.
An Sênh không biết vì sao hai cô gái này lại có địch ý với mình, cô tựa vào khung cửa, trừng mắt nhìn, mở miệng nói, “Quan hệ chủ thuê.”
“Gạt người, cô cùng hắn…thân thích?” Ngủ a?
Cô ta nhìn sắc mặt An Sênh, địch ý biến thành khinh thường.
Trong nửa năm này, An Sênh đã luyện được tính cách mềm mỏng, chủ yếu là sức người có hạn, nếu mỗi ngày đều “giơ tay chém xuống, mổ bụng móc gan” mà sống, mọi tinh lực đều phát ti3t ra ngoài, còn đâu khí lực để phát hoả.
Bởi vậy cô chỉ gãi gãi mũi, “Không phải.”
“Hừ.” hai cô gái trợn trắng mắt, một người trong đó xoay người đi đến một ngăn tủ bên cạnh, tuỳ tiện kéo một cái váy, ném cho An Sênh.
“Khu khách VIP chúng tôi không vào được, cô có thể vào, còn nói không có chuyện gì. Có ma mới tin.”
Một người khác cũng chua chát phụ hoạ. An Sênh chủ yếu vì 3000 đồng, không để ý hai người này, chính mình nhận váy ướm lên người một chút, thấy số đo không lệch lắm. Nhìn xung qunah cũng không thấy chỗ thay đồ, trực tiếp khoá cửa lại, cởi bộ đồ trên người.
Hai cô gái vẫn nói móc mỉa, “Tôi không dễ dàng gì mới được tuyển vào đây, khu khách VIP muốn hơn ba vạn đồng tiền giới thiệu. Có người chính là không biết xấu hổ…”
An Sênh chuẩn bị mặc cái váy vào, nhưng nhìn kỹ, thật tốt a, cái váy này cũng quá dài, mẹ nó muốn tới nách cô rồi.
Cầm làn váy phía dưới, là rạn đường chỉ.
“Lần trước em gái người phụ trách kia, cuối cùng cũng không có ai coi trọng cô ta, khu khách quý cũng không phải dễ…”
An Sênh liếc hai người một chút, đại khái nghe hiểu được ý tứ, có vẻ cô vẫn nên an phận làm phục vụ, đừng hòng nghĩ đếnc huyện khác?
Ngẫm lại cũng là thêm 3000 đồng, tiền cô làm cá một ngày mới bao nhiêu tiền a.
An Sênh cũng không cần người khác động thủ, chuẩn bị tự mình đi đến ngăn tủ tìm đồ, nhưng đi đến trước mặt hai người kia, hai cô ta càng nói càng quá, nhưng An Sênh tính tình tốt, không để ý. Cô nghe hai người họ nói tới nói lui, châm chọc cô cùng người phụ trách có một chân. ( ý có gian tình)
Hôm nay không có giết được bao nhiêu cá, tinh lực xem nhưdư thừa.
“Hai cô nếu muốn ngủ cùng người phụ trách, tôi ra ngoài gọi hắn ta vào đây.” An Sênh nhìn chằm chằm hai người, mặt mày cũng không sắc bén, nhưng trong mắt lại lộ ra một loại lạnh bạc.
Hai người bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm, An Sênh không để ý, quay đầu mở ngăn tủ tìm quần áo.
Hai cô giá này cũng không phải loại lương thiện gì, có thể lên du thuyền này đều không phải người tốt. Bọn họ đều dùng sức trà trộn vào xã hội thượng lưu, bởi vì chỉ có trên tiệc rượu, cùng các công tử “quý tộc” thân cận, liền có thể đổi đời.
Đều là hồ ly ngàn năm!
Hai cô gái kia bị An Sênh nói như vậy liền không phục, đang muốn nói cái gì nữa, nhìn thấy An Sênh kéo một cái váy, đứng lên, quay lưng về phía bọn cô, nhất thời không thốt nên lời.
Làn da An Sênh rất trắng, non mềm, phía trước cần lồi có lồi, không phải kiểu người đặc biệt cao gầy, nhưng dáng người rất chuẩn.
Chỉ là sau lưng cô, từ cổ kéo dài xuống phía dưới, bắt đầu từ vai, vắt ngang một vết sẹo dữ tợn. Vết sẹo rộng chừng hai ngón tay, uốn lượn toàn bộ phía sau lưng, kèm theo vết khâu kéo dài xuống dưới, ẩn sau lưng quần.
Có thể đoán được, vết thương kia nặng cỡ nào, nhìn thấy mà giật mình.
Đồng thời bọn cô cũng tin rằng An Sênh không phải đi cửa sau. Bởi vì lúc tuyển chọn, trên người không chỉ không có sẹo, một hình xăm nho nhỏ cũng không được.
An Sênh thay váy xong quay đầu, bắt gặp ánh mắt hai người nhìn cô đã thay đổi.
“Chỗ làm việc ở đâu?” giọng điệu An Sênh thản nhiên, sắc mặt cũng không quá tốt.
Kết quả hai cô gái vừa rồi còn khí diễm kiêu ngạo, không biết như thế nào sắc mặt liền hoà hoãn. Một người tìm giày cho An Sênh, một người đem đồ trang điểm ra.