Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Chương 45: Tống Giai Ý




Một người trước giờ chưa từng rung động trước phụ nữ như Lục Ảnh Quân, có lẽ cũng không hề biết bản thân anh lúc này vậy mà lại có chút mất bình tĩnh, yết hầu bắt đầu dao động lên xuống, giọng nói cũng trở nên trầm khàn hơn

"Điện thoại không có người bắt máy, nên tôi có chút lo lắng, vết thương trên mặt thế nào rồi?"

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên trong đời mà anh chủ động nói nhiều như vậy với một cô gái

"Đỡ...đỡ nhiều rồi. thuốc. thuốc của anh công dụng rất tốt"

Uyển Như không hiểu tại sao mỗi lần đối diện với Lục Ảnh Quân, cô đều cảm thấy bản thân luôn vô cùng hồi hộp, đến lời nói cũng không thể nào nói lưu loát được

' Ừ! đã ăn cơm chưa?" Thanh điệu trầm ấm lại lần nữa vang lên

"Ừm....à..không...không phải...vẫn..vẫn là..chưa ăn"

Nói rồi cô cúi đầu giấu đi gương mặt e lệ của chính mình .Mà Lục Ảnh Quân lúc này nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát cúi đầu có chút đáng yêu của cô gái nhỏ trước mặt, khóe miệng cũng bất tri bất giác nhếch thành một đường cong dài

"Được rồi! mau đi ăn cơm sau đó nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai công ty vẫn còn cuộc họp quan trọng, đừng thức quá khuya"

"ÙM..."

Điện thoại vừa cúp máy Uyển Như liền ngồi phịch xuống giường,thở phào một hơi nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng, thật ra không phải là cô không thích Lục Ảnh Quân mà đơn giản chỉ là khi đối diện với anh cô cảm thấy bao nhiêu ngôn từ của chính mình dường như cũng chạy đi đâu mất, đầu óc trống rỗng, tay chân lóng ngóng, không biết nói gì.

Lúc này bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa vang lên:

' Cốc..cốc...cốc..Nhị tiểu thư ông chủ cho gọi cô xuống lầu dùng cơm ạ!"

"Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức xuống ngay"

Uyển Như lúc này từ trên giường đứng bật dậy đáp lại, sau đó vội vàng thay đồ xuống lầu dùng cơm.

Dưới lầu, một bàn ba người đều đã có mặt đầy đủ, Uyển Như vội bước đến ngồi xuống bên cạnh mẹ mình Liễu Thi Hàm

"Xin lỗi mọi người con xuống trễ ạ!

Lúc này đồ ăn cũng lần lượt được mang lên, đầy ắp cả một bàn, thức ăn còn nóng hổi nghi ngút tỏa mùi thơm, khiến Uyển Như cảm thấy bản thân thật sự đói rồi!

Liễu Thi Hàm ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt thèm thuồng nhìn đồ ăn của cô, bà nhoẻn miệng cười, sau đó đưa tay gắp cho cô một chén đồ ăn đầy ắp.



"Kỳ Kỳ, con ăn nhiều một chút, dạo này con hình như gầy đi rồi đấy"

Con không sao đâu ạ, mẹ đừng lo mẹ cũng ăn nhiều một chút đi ạ!"

Uyển Như cũng đưa tay gắp đồ ăn vào chén cho Liễu Thi Hàm, sau đó cô cũng gắp cho ba mình là Tống Vỹ Thành và cả chị gái Tống Giai Ý

"Ba và chị cũng ăn nhiều vào ạ! mọi người cũng vất vả rồi ạ!"

Tống Vỹ Thành đưa mắt ngước nhìn Uyển Như

"Hôm nay nghe nói con về sớm, sao vậy trong người lại không khỏe sao?"

"Dạ không phải ạ! vì ngày mai công ty có cuộc họp quan trọng nên con muốn về sớm một chút để chuẩn bị ạ!"

Nghe đến hai chữ 'cuộc họp' Tống Vỹ Thành liền buông đũa

"Lục thị mấy ngày trước cũng vừa gửi đến công ty chúng ta một bản văn kiện liên quan I đến việc tuần sau sẽ là buổi lễ trình diễn ra mắt sản phẩm, nghe nói cuộc họp ngày mai sẽ có cả người mẫu đại diện cho sản phẩm kì ra mắt kì này"

"Vâng ạ, công ty đã chọn được người đại diện cho sản phẩm lần này người mẫu đến có lẽ là để thử trang phục và tập luyện trước buổi lễ ra mắt sản phẩm ạ"

"Cuộc họp ngày mai Giai Ý sẽ đi với con, mấy hôm nay vì cuộc họp quan trọng này với Lục Thị mà chị của con đã rất vất vả, mấy đêm liền đều thức đến khuya để xem văn kiện làm tài liệu"

Uyển Như nghe Tống Vỹ Thành nói như vậy liền có chút sửng sốt, cô đảo mắt nhìn về phía Tống Giai Ý, trước mắt Uyển Như lúc này là một cô gái dáng người nhỏ nhắn, gương mặt mỹ miều diễm lệ, trong sáng như pha lê, được tác giả miêu tả qua sách với nghị lực mạnh mẽ, kiên cường, tính cách dịu dàng ôn nhu đối lập, Uyển Như liền tặc lưỡi cảm thán, tác giả đúng là một chút cũng không có nói ngoa

Tống Giai Ý nghe Tống Vỹ Thành nhắc đến tên mình liền ngẩn đầu, ánh mắt

cô vô tình chạm phải ánh mắt của Uyển Như đang chăm chú nhìn mình, nhưng rất nhanh liền bỏ qua ánh mắt của Uyển Như, cô hướng về phía Tống Vỹ Thành

"Ba, sản phẩm lần này không đơn giản chỉ là mẫu thiết kế của riêng con mà nó còn là tâm huyết là vận mệnh của cả công ty,con chỉ là đang cố gắng vì Tống Gia của chúng ta mà thôi"

Lời nói vừa dứt, ánh mắt của cô cũng không quên lướt qua người của Uyển Như, nụ cười như có như không, lại tiếp tục nói

"Ba yên tâm đi ạ, cuộc họp ngày mai con nhất định sẽ làm thật tốt, con sẽ để những cố gắng, những nỗ lực của bản thân được mọi người chân chính công nhận, con sẽ để cho bọn họ thấy người của Tống Gia chúng ta đều là những người tự lực, tự đứng trên đôi chân của chính mình"

Tống Vỹ Thành nghe con gái của mình nói như vậy liền vui vẻ ra mặt

"Nói hay lắm, nói hay lắm, không hổ danh là con gái của Tống Vỹ Thành này, Kỳ Kỳ..con xem...sau này nhất định phải học theo chị của con có biết không?"



Nói rồi ông quay về phía Tống Giai Ý

"Đúng rồi Giai Ý, một lát ăn cơm xong, con hãy cùng Kỳ Kỳ xem lại bản văn kiện, Kỳ Kỳ còn nhỏ lại mới vào công ty không bao lâu, có nhiều chỗ vẫn chưa thông thạo, con hãy chỉ dạy thêm cho con bé"

Tống Giai Ý gương mặt điềm tĩnh, cô rũ mi mắt, giọng nói có chút lạnh nhạt

"Dạ con biết rồi ạ!"

Mà Uyển Như lúc này sau khi nghe thấy những lời nói đầy ẩn ý của Tống Giai Ý thì đột nhiên khiến cô có chút gượng gạo không tự nhiên, cũng không đáp trả chỉ cụp mắt cúi đầu ăn cơm

Về phía Liễu Thi Hàm nhìn thấy nãy giờ một bàn ba người cứ liên tục nói về công việc, thêm biểu cảm của Uyển Như ngồi bên cạnh có chút ủ rũ, bà cho rằng cô đang rất đói bụng, mà chồng bà hễ cứ mở miệng lại bàn về công việc, khiến con gái nhỏ không vui, nên liền lên tiếng thúc giục

"Được rồi, được rồi, đừng mãi nói chuyện công việc nữa mau ăn cơm đi đồ ăn sắp nguội hết rồi"

Sau khi ăn cơm xong, Uyển Như tay mang theo cốc sữa bò nóng và tập văn kiện đứng trước cửa phòng của Tống Giai Ý, loay hoay một hồi mới đưa tay gõ cửa

'Chị, là em Giai Kỳ, em có thể vào không?"

"Vào đi"

Nghe bên trong có tiếng hồi đáp, Uyển Như liền đẩy cửa bước vào, cô nở nụ cười thật tươi

"Chị, em nghe nói buổi tối uống sữa nóng rất tốt cho sức khỏe"

Nói rồi Uyển Như nhanh chóng đem ly sữa nóng đặt lên bàn trước mặt Tổng Giai Ý, rồi ngồi xuống bên cạnh

Tống Giai Ý cũng không có trả lời, cũng không có nhìn Uyển Như, ánh mắt vẫn chung thủy dán vào màn hình máy tính, chỉ nghe thấy giọng cô rất lạnh nhạt hỏi

"Tài liệu đã làm đến đâu rồi? cuộc họp ngày mai rất quan trọng, cho nên tôi rất bân"

"Em...em đã xem qua rồi, cũng có vài chỗ không hiểu, em đã đánh dấu rồi chị giúp em giải thích một chút được không ạ?"

Uyển Như đặt quyển tài liệu lên bàn, sau đó chỉ vào những chỗ cô đã đánh dấu sẵn bằng viết màu

Ánh mắt Tống Giai Ý hờ hững lướt qua người Uyển Như rồi dừng lại trên tập tài liệu, mặc dù không nhìn ra thành ý trên gương mặt cô, nhưng hành động giảng giải của cô lại rất nhiệt tình, tỉ mỉ có lẽ bởi vì Tống Giai Ý biết rất rõ, cuộc họp tác lần này không phải chỉ là lợi ích của riêng cô hay của bất kỳ một cá nhân nào, mà là của cả một tập thể, một công ty và quan trọng nhất là của gia tộc họ Tống cô, cái cô cần lúc này là đặt lợi ích chung lên hàng đầu, chứ không phải là cái tôi của chính mình, ở cái tuổi hai mươi bốn, không phải quá lớn nhưng cũng không còn là trẻ con nữa, cộng thêm tính cách tự lập từ rất nhỏ do mẹ Cô qua đời sớm, sự hiểu chuyện của một đứa trẻ không cho phép cô được tùy hứng.

Đêm nay trời thật lạnh, từng cơn gió nhẹ thổi qua cũng như rít vào lòng người, dưới ánh đèn đường đang in bóng những cặp tình nhân trai gái đang mặn nồng, cô gái nhỏ e lệ nép mình tựa đầu vào lòng chàng trai trẻ, ánh mắt họ nhìn nhau thôi cũng tràn đầy sự ấm áp, có lẽ mùa đông là mùa mà người ta thích ở bên cạnh người mình yêu nhất, sẽ rất nhanh thôi tuyết đầu mùa cũng sắp rơi rồi.