Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Chương 37: Tối rồi, Tôi đưa em về




Ra đến cổng, đã thấy trợ lý Hàn đứng đợi sẵn, thật ra khi nhận được cuộc gọi, không đầu cũng chẳng đuôi, giọng điệu lại đầy tức giận của Lục Ảnh Quân, thì trợ lý Hàn đã biết,nhất định là có chuyện không tốt xảy ra, nên đã theo định vị đến tận đây, lúc thấy Lục Ảnh Quân ôm Uyển Như từ trong bước ra, trợ lý Hàn có chút ngạc nhiên, cúi đầu

" Lục tổng"

" Khải Trạch, ở đây toàn bộ giao lại cho cậu, còn nữa, một tấm ảnh, tôi cũng không muốn nhìn thấy"

" Vâng, Lục tổng"

Nói xong Lục Ảnh Quân liền kéo tay Uyển Như lên xe, rời đi

Từ lúc lên xe, Lục Ảnh Quân vẫn luôn im lặng, gương mặt đầy sát khí, khiến Uyển Như có vô vàn điều muốn hỏi cũng chẳng dám lên tiếng.

" Reng...reng...reng..."

Bầu không khí đang căng thẳng, thì tiếng di động đột nhiên vang lên khiến Uyển Như giật mình, cô vội vàng bắt máy, đã nghe bên kia giọng điệu hoảng hốt

" Giai Kỳ, cậu đi đâu vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

" Y Na xin lỗi, tôi không sao hết, tôi có việc nên về trước rồi, khi khác sẽ giải thích với cậu"

" Cậu không sao thật sự? người lúc nãy có phải tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị Lục Ảnh Quân không? cậu làm sao lại liên quan đến anh ta vậy? cậu có biết anh ta là người đáng sợ thế nào không?"

Nghe nhắc đến Lục Ảnh Quân, Uyển Như vội đảo mắt quan sát sắc mặt của vị đại lão ngồi kế bên này, thấy anh không có sau phản ứng, sau đó liền nhỏ giọng

" Tôi không sao, khi khác sẽ giải thích với cậu được không, tôi còn có việc, tôi cúp máy trước đây"

Uyển Như liền vội vã cúp máy, sợ nói nhiều lại chọc giận tên họ Lục bệnh kiều thì lại xui xẻo, ai biết anh ta sẽ lại phát điên gì nữa

Bầu không khí vừa yên lặng một chút, thì điện thoại lại vang lên, lần này người gọi đến không phải là Triệu Y Na mà là Trình Minh Triết



Nhìn thấy tên người gọi đến, Uyển Như đột nhiên sợ hãi, theo phản xạ cô đưa tay nhanh chóng nhấn nút tắt, bàn tay trên đùi cũng vô thức lo lắng siết chặt lại, mà điện thoại vừa tắt lại tiếp tục reo lên lần nữa, lần này không đợi Uyển Như tắt máy, thì di động đã bị Lục Ảnh Quân ngồi bên cạnh giật lấy

Anh nhìn chằm chằm vào tên người gọi đang hiển thị trên màn hình, đôi đồng tử co lại, bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, lập tức hạ kính xe, trực tiếp ném điện thoại ra ngoài

Uyển Như thấy anh trực tiếp ném điện thoại của mình, cô liền hoảng hốt, hét lên

" Lục tổng, anh làm gì vậy, đó là điện thoại của tôi mà, sao anh có thể tùy tiện ném điện thoại của người khác như vậy chứ"

" Chỉ là một chiếc điện thoại, Lục Ảnh Quân tôi có thể đền cho cô cái khác, giá trị gấp vạn lần"

" Tôi không cần Lục tổng anh đền, thứ tôi thích nhất trên đời này, dù có cái thứ hai giống như vậy, hay giá trị hơn gấp vạn lần, thì đối với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì"

Lục Ảnh Quân, ngồi bên cạnh nhìn thấy Uyển Như lúc này không có dáng vẻ thỏ con nhút nhát thường ngày, mà thay vào đó là đôi mắt linh động, cùng gương mặt bầu bĩnh đang ửng đỏ vì tức giận, nhìn thấy cô như vậy mà Lục Ảnh Quân anh lại không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại sự phẫn nộ khi nãy của anh, cũng dường như vơi đi một nửa

Anh đánh tay lái, dừng xe vào lề đường, nhìn chằm chằm gương mặt của Uyển Như không rời, như sợ bản thân sẽ bỏ lỡ bất kì một biểu cảm nào trên gương mặt cô vậy, khiến cho Uyển Như cảm thấy gương mặt mình nóng ran, đến mức sắp bị anh nhìn thủng đến nơi vậy, cô cúi thấp đầu, tránh đi ánh mắt của anh

" Lục tổng, anh làm sao vậy, sao lại dừng xe, với lại...mặt tôi, có dính gì sao?"

Lục Ảnh Quân im lặng nãy giờ, mới lên tiếng

" Cô và tên họ Trình đó...rốt cuộc có quan hệ gì?"

" Chúng tôi ,đương nhiên là bạn bè rồi"

" Thật?"

" Vậy..anh nghĩ giữa chúng tôi..nên là mối quan hệ gì?"



Lục Ảnh Quân nhìn vào đôi mắt trong veo đang chớp chớp của cô, trong đôi mắt như mặt hồ thu, không một chút chột dạ hay khuất tất nào, anh cũng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm kì lạ, anh không đáp trả lời của Uyển Như mà đưa tay mở cửa xe, bước xuống. Anh đi vòng qua bên phía ghế của cô, mở cửa, nắm tay kéo cô ra khỏi xe

" Lục tổng, anh làm gì vậy, anh muốn đưa tôi đi đâu vậy, bây giờ đã khuya rồi, tôi còn phải về nhà, tôi..."

Vẫn chưa nói hết câu, đã thấy Lục Ảnh Quân dừng trước một cái máy bán nước tự động, anh mua 2 chai nước suối, một chai anh chủ động mở nắp đưa cho cô uống, chai còn lại , anh không uống, anh cầm lấy cánh tay Uyển Như , cánh tay mà lúc nãy đã bị Trình Minh Triết nắm lấy, anh trực tiếp đổ hết chai nước suối lên tay cô, khiến Uyển Như giật mình

" Lục tổng, anh làm gì vậy, nước..."

" Lục Ảnh Quân tôi trước giờ có bệnh sạch sẽ, đồ của mình, không thích bị người khác chạm vào"

Nói được một nửa, anh ném chai nước không vào sọt rác, lấy ra trong túi chiếc khăn tay của chính mình, nhẹ nhàng lau thật sạch bàn tay của Uyển Như, sau đó ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt cô

" Người của Lục Ảnh Quân tôi, càng không thích bị người khác chạm vào"

Cơn gió đêm rì rào thổi qua, dường như đang đệm thêm trong lời nói của Lục Ảnh Quân, khiến cho lời nói của anh, lúc này lọt vào tai cô lại trở nên vô cùng ấm áp, trái tim Uyển Như dường như trong một khoảnh khắc, đã đập nhanh hơn một nhịp

Thấy Uyển Như vẫn đứng im bất động, vẻ mặt vẫn còn bất ngờ, ngơ ngác, Lục Ảnh Quân nhếch khóe miệng,đưa tay, vén lại mái tóc đang bị gió thổi bay của cô, giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành

" Tối rồi, tôi đưa em về"

Xe chạy một mạch đến tận nhà Uyển Như, cô bước xuống xe chạy thẳng vào nhà, đầu cũng không ngoái lại. Lục Ảnh Quân nhìn thấy dáng vẻ trốn chạy của cô, khóe miệng anh cười càng lúc càng sâu, anh đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cô nữa, mới lái xe rời đi!

Mà lúc này trên khung cửa sổ tầng hai của Tống gia, một ánh mắt sắc bén sáng rực trong đêm, như muốn xuyên thủng qua ô cửa sổ, bàn tay trắng muốt, ngọc ngà đang đặt trên tấm kính cào siết lại, tạo ra những âm thanh ghen ghét, đố kị trong đêm đen

Uyển Như chạy thật nhanh vào phòng, liền cuộn tròn người trong chăn, lúc này đã hơn 11 giờ khuya, mọi người trong nhà cũng đều đã ngủ hết, bầu không gian yên tĩnh, khiến cho Uyển Như càng nghe rõ tiếng trái tim cô đang đập hơn, rất nhanh, rất lớn, rất hỗn loạn.

Bên tai cô lúc này vẫn còn nghe thấy rất rõ ràng giọng nói của Lục Ảnh Quân, cùng hình ảnh, anh nhẹ nhàng lau bàn tay cô, Uyển Như cảm giác được gương mặt mình nóng ran lên, cô cứ thế lăn qua lộn lại cả một đêm, kết quả là sáng hôm sau, hai mắt thâm quầng vì mất ngủ

Nhưng Lục Ảnh Quân thì ngược lại, có lẽ đêm nay là đêm mà anh cảm thấy dễ ngủ hơn trong suốt khoảng thời gian dài qua