Nam Chính Bệnh Kiều Xin Đừng Yêu Tôi

Chương 27: Bệnh Viện Hoàng Gia




Xe chạy thẳng đến bệnh viện Hoàng Gia, cũng chính là bệnh viện của gia tộc Phí Nam Dạ

Phí Nam Dạ bên này cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ lo lắng, sợ rằng Lục Ảnh Quân vì cuồng việc mà không đến, còn đang đứng ngồi không yên thì nghe thấy tiếng mở cửa, thấy người bước vào chính là Lục Ảnh Quân, Phí Nam Dạ vui mừng đứng bật dậy

" Đến rồi, đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi, mau mau qua đây"

Lục Ảnh Quân bước đến bên cạnh Phí Nam Dạ kéo ghế ngồi xuống. Ngồi đối diện với Phí Nam Dạ là một người đàn ông có vẻ là người ngoại lai, khá lớn tuổi, mái tóc đã điểm sương, gương mặt nghiêm nghị với đôi mắt màu trà

Phí Nam Dạ đưa tay về phía người đàn ông nói với Lục Ảnh Quân

" Đây là ngài John chuyên gia trị liệu bằng phương pháp thôi miên, là người có kinh nghiệm và tài ba nhất hiện nay, còn đây là Lục Ảnh Quân tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị cũng là người anh em của cháu"

Lục Ảnh Quân nghe xong liền gật đầu, đưa cánh tay phải hướng về phía người đàn ông

" Ngài John, xin chào, tôi là Lục Ảnh Quân, rất vui được quen biết ngài"

Người đàn ông được gọi là ngài John cũng mĩm cười bắt tay với anh

" Tôi nghe cậu Phí Nam Dạ đây nói rằng, ngài Lục bị căn bệnh mất ngủ đã rất nhiều năm và cũng đã thử rất nhiều cách, uống rất nhiều thuốc vẫn không trị khỏi"

" Ngài John, ngài không cần phải khách sáo ,cứ gọi tôi bằng tên là được. Phải, đúng như Phí Nam Dạ đã nói, tôi thật sự rất khó ngủ dù đã thay đổi rất nhiều phương thức trị liệu"

" Vậy hôm nay tôi sẽ dùng phương pháp trị liệu thôi miên để đi sâu vào tìm thức giúp cậu tìm hiểu nguyên nhân của việc mất ngủ"

"Vậy phiền ngài rồi"

Buổi trị liệu bắt đầu, họ đặt Lục Ảnh Quân nằm trên một chiếc giường, đóng hết tất cả các cửa sổ lại, bầu không khí xung quanh phải vô cùng yên tĩnh ,không được phép có bất cứ một tiếng động nhỏ nào, dù là tiếng rơi của một cây kim cũng không được, ánh sáng đèn cũng được điều chỉnh thật dịu nhẹ. Ngài John bắt đầu dùng một sợi dây có mặt giống như đồng hồ để trước mặt Lục Ảnh Quân lắc lư qua lại, sau đó bên tai anh là giọng nói nhẹ nhàng êm dịu văng vẳng đang thôi miên đưa anh vào giấc ngủ, một lát sau ánh mắt Lục Ảnh Quân từ từ khép lại chìm vào một giấc mơ mà trong giấc mơ ấy, anh thấy bản thân mình lúc đó chỉ là một cậu nhóc, khoảng chừng mười ba tuổi, cả gia đình anh một nhà ba người đều ở trên xe, ba anh ngồi ở ghế lái, anh cùng mẹ ngồi dãy ghế phía sau, tất cả cười nói rất vui vẻ, anh thấy trên tay mình còn đang ôm cả máy bay mô hình và xe điều khiển nữa..à..thì ra hôm đó chính là sinh nhật anh, cả nhà anh đang cùng nhau đến công viên giải trí, nơi mà hầu như tất cả các đứa trẻ trên thế giới này đều mong muốn được đi cùng với ba mẹ mình, đêm đó trên đường tuyết rơi dày đặt, cả hai bên đường đều bị tuyết bao phủ bởi một màu trắng xóa, anh còn đang mãi nghịch những món đồ chơi trong xe thì bỗng nhiên một ánh sáng rực chiếu thẳng vào xe anh kèm theo những tiếng in ỏi, ồn ào, ánh sáng ấy rọi thẳng làm mắt anh, khiến anh không nhìn rõ những gì trước mặt, sau đó..sau đó...còn có..



"A.aaa...."

Lục Ảnh Quân bỗng nhiên hét lên một tiếng, mở mắt bật người ngồi dậy, hai tay anh ôm lấy đầu, những kí ức vụn vỡ, rời rạc chấp vá len lõi trong trí óc anh, khiến đầu anh đau như búa bổ, anh chỉ nhớ khi ánh sáng ấy rọi vào mắt mình thì anh không còn nhìn thấy được gì nữa ngoài một màu đen bao phủ

Phí Nam Dạ ngồi bên cạnh, thấy anh như vậy liền lo lắng

" Cậu sao vậy, có chuyện gì vậy, cậu đã nhìn thấy gì?"

" Tôi chỉ thấy đầu rất đau"

Ngài John nãy giờ theo dõi cả quá trình thôi miên , ông trầm ngâm..

" Có lẽ đối với cậu Ảnh Quân đây, trong kí ức của cậu ấy có một vài chuyện mà sâu trong tiềm thức, cậu ấy không muốn bản thân mình nhớ lại, đối với cậu ấy mà nói nó có thể là một vấn đề gì đó rất quan trọng, hay là một việc gì đó đã gây nên sự ám ảnh về tâm lý, khiến cho phần kí ức đó tự động bị khóa lại, dù cho đã làm thôi miên thì phần não bộ của cậu ấy ,đi đến giai đoạn quan trọng đó nó tự động phản ứng mạnh mẽ, đẩy ngược cả tiềm thức ,mới khiến cậu ấy bị đau đầu"

"Vậy chúng ta phải làm sao, còn biện pháp nào nữa không ngài John"

" Thật không giấu gì cậu, đây là trường hợp đầu tiên mà tôi gặp trong suốt bao nhiêu năm hành nghề, cậu ấy cũng là bệnh nhân đầu tiên mà sâu trong tiềm thức lại kháng cự mạnh mẽ lại cả sự thôi miên"

Ông đưa tay vuốt cằm, trầm tư một lúc, rồi nói với Lục Ảnh Quân

" Trước mắt, cậu tạm thời đừng tiếp tục dùng thuốc ngủ nữa, tôi sẽ tìm cách khác giúp cậu, còn về vấn đề thôi miên chúng tôi nhất định sẽ nghiên cứu sâu hơn về trường hợp ngày hôm nay của cậu"

Lục Ảnh Quân nghe ông nói cũng gật đầu đồng ý

Phí Nam Dạ lúc này mới lên tiếng

"Ngài John, vậy phiền ngài rồi, cũng đã quá giờ trưa, nếu ngài không bận, không biết chúng tôi có thể mời ngài một bữa cơm không? chúng ta ăn cơm rồi từ từ thảo luận vấn đề này"

Ông mĩm cười gật đầu với Phí Nam Dạ. Cả ba người cùng bước ra xe đến nhà hàng lớn nhất và cao cấp nhất của thành phố S để dùng cơm



Trong lúc này ở phía Uyển Như, sau khi mang cơm về cho Thiệu Thục Quyên,bản thân cô cũng tranh thủ ăn phần cơm của mình, cô nhớ cả buổi sáng ngày hôm nay cô chỉ ăn có mỗi cái bánh sanwich mà thôi, nên bây giờ cô thật sự rất đói, đã vậy lại còn phải chạy bộ một quãng đường trong lúc đi mua cơm ,khiến cô sắp ngất đến nơi rồi

Ăn vội hộp cơm trên bàn, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì lại bắt đầu đến giờ lên ca, Uyển Như chưa kịp uống xong ngụm nước thì Thiệu Thục Quyên đã đến tìm cô

" Tập dữ liệu, cô đã xem xong rồi chứ, bây giờ thì cùng tôi đến khu sản xuất"

Nói rồi không đợi Uyển Như trả lời liền quay lưng rời đi, Uyển Như thấy cô đi mất liền nhanh chóng xếp lại tập dữ liệu trên bàn đuổi theo Thiệu Thục Quyên

Tại khu sản xuất của Lục thị, Thiệu Thục Quyên đi trước, dẫn đầu bước vào , Uyển Như lúi cúi chạy theo sau, trên tay còn cầm theo một xấp văn kiện, thoạt nhìn cô giống như một thực tập sinh ngày đầu mới đến còn nhiều bỡ ngỡ

Khâu đầu tiên mà Thiệu Thục Quyên đưa Uyển Như đến chính là kho liệu nơi sẽ lựa chọn những loại vải phù hợp cho trang phục tùy theo mùa, theo thiết kế, tiếp đến là khu tổ cắt, thủ công, khu may mặc, qua nhiều công đoạn nữa, cuối cùng là khu hình thành

Uyển Như lần đầu được tận mắt chứng kiến một dây chuyền sản xuất có quy mô lớn và tầm cỡ như vậy, nên rất hiếu kỳ hết nhìn đông lại ngó tây trong đôi mắt to tròn ấy đầy sự tò mò và kinh ngạc

Thấy cô lóng ngóng, mặt mũi lại ngờ nghệch Thiệu Thục Quyên nở nụ cười châm biếm , đưa bản tiến độ đến trước mặt Uyển Như

"Đây là bản tiến độ theo dõi dự án, cô xem thử xem, với năng suất như vậy, cô cảm thấy thế nào?"

Uyển Như cầm bản tiến độ trên tay, nhìn vào rối tinh rối mù, vốn dĩ không phải chuyên môn của cô, khiến cô trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào

" Tôi..tôi..tôi cảm thấy..vẫn ổn"

Thiệu Thục Quyên " Ồ" lên một tiếng rồi nói tiếp

" Vậy hi vọng sau này, những lúc tôi bận rộn cô có thể giúp tôi đến đây quan sát một chút, để hối thúc và đẩy nhanh tiến độ"

Uyển Như gật đầu tỏ ý đã biết