Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi

Chương 30: “Tôi Biết Ông Ta Đang Ở Đâu”




Trần Đại làm ăn thua lỗ, tiệm sửa xe của cậu đã cầm đi gán nợ nên cậu cũng ở tiệm net như Hà Du.

Có thêm hai người trông cửa tiệm, Tần Tranh rảnh rỗi hơn rất nhiều, thường lôi Tang Nhược làm chút chuyện xấu để rồi tự khiến bản thân nghẹn lửa đầy người.

Hôm nay, khi anh bê máy tính mới về thì thấy Tang Nhược đứng ở quầy thu ngân, anh hỏi: “Hai người kia đâu em?”

Tang Nhược chỉ chỉ bên ngoài: “Chị Hà Du đang ở ngoài nói chuyện với anh kia.”

Tần Tranh thấy xưng hô của cô với Hà Du càng ngày càng thân mật, trong lòng anh hơi chua: “Sao em gọi cô ta ngọt thế?”

Anh còn chưa được nghe cô gọi anh là anh Tần Tranh đâu.

Tang Nhược chớp mắt: “Lần trước anh bảo tôi không được gọi anh là anh trai còn gì.”

Đúng thật, lần đi mua điện thoại, anh đã dặn cô không được gọi anh như vậy.

Tần Tranh véo mặt cô: “Gọi thử anh nghe.”

“Anh trai ơi.” Cô ngoan ngoãn làm theo.

Không có cảm giác kia, Tần Tranh tiếc nuối thu tay lại.

Đúng lúc này, có một chàng trai bước đến quầy tính tiền, híp mắt cười: “Tiểu Tang, tính tiền máy số 26.”

Tang Nhược nhìn máy tính, báo số tiền để người kia chuyển khoản.

Chàng trai kia lưu luyến nhìn cô không rời như có chuyện muốn nói nhưng ngại Tần Tranh đang ở đây nên chỉ có thể rời đi trong quyến luyến.



Tần Tranh nhìn tiệm net đã gần kín chỗ ngồi, anh nhíu mày. Trong tiệm có thêm hai cô gái, khách càng ngày càng nhiều.

Anh đứng cạnh quầy nhìn cô đếm tiền, hỏi: “Tại sao tên đó lại gọi em là Tiểu Tang?”

Tang Nhược không ngẩng đầu: “Bọn họ tự gọi á.”

Anh tinh ý bắt được chữ “bọn họ”, giọng nói mang theo sự tức giận: “Bọn họ đều gọi như vậy?!”

Đúng là một đám nhãi ranh, anh còn chưa gọi cô thân mật vậy đâu.

Cô “Ừm” một tiếng.

Tần Tranh ôm eo cô: “Anh cũng muốn gọi em là Tiểu Tang cơ.”

Tang Nhược nhíu mày ngước nhìn anh, cô lập tức từ chối: “Không được.”

Tần Tranh đen mặt: “Em không muốn?”

“Nghe không hay.” Cô lắc lắc đầu: “Tôi không thích tên này.”

Cô ghét họ của mình.

Tần Tranh nhướng mày, anh cúi đầu hỏi nhỏ: “Vậy giống như lần trước, gọi em là “bé ngoan” được không?”

Cô ngoan ngoãn đồng ý, nhớ lại chuyện hai người từng làm trong nhà kho, cô ngẩn người.



Lúc này, Hà Du đi vào từ bên ngoài, trông rất tức giận.

Trần Đại đi theo sau cô ta, rụt cổ, nhìn là biết cậu đã hoàn toàn bị cô ta bắt chẹt.

Hà Du đi đến trước mặt hai người, cô nói với Tần Tranh: “Tôi trả anh tiền, anh giúp tôi bắt tên Chu Lực lại.”

Chu Lực là chồng trước của cô ta.

Người đàn ông cười lạnh: “Cô có tiền?”

Trần Đại bước qua: “Cô đừng nghĩ nữa, bên cạnh Chu Lực có rất nhiều người, sao tôi bắt được chứ.”

Lần bắt cóc Chu Mạn Lâm đã rút dây động rừng, Chu Lực đã tuyển thêm 5-6 vệ sĩ theo bên người, ông ta sợ mình sẽ xảy ra chuyện.

Hà Du cắn răng: “Nếu bắt được ông ta, tiền chia đôi.”

Cô thật sự không thể nuốt trôi cục tức này được. Theo Chu Lực 3 năm, cô ấy chẳng vớt được chỗ tốt nào, ngay cả nhà và xe được đứng tên cũng bị ông ta lấy đi.

Tần Tranh khoanh tay, anh lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi: “Không có hứng.”

Một mặt là anh chẳng thiếu tiền, còn mặt khác, nếu anh bắt Chu Lực thì Tang Nhược cũng sẽ bị liên lụy, anh không muốn dấn thân vào vũng nước đục này.

Hà Du lần nữa nhịn đau: “Tôi 4 anh 6, chỉ cần anh giúp tôi tìm ông ta là được.”

Ông ta trốn rất giỏi. Mấy ngày nay cô ấy và Trần Đại tìm suốt nhưng căn bản không lần ra.

Tần Tranh chưa kịp lên tiếng thì Tang Nhược đã nói trước: “Tôi biết ông ta đang ở đâu.”